Xuyên Thành Nữ Phụ - Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 11: Ta thành người mai mối




Kỳ thực. Ta cũng không hiểu làm sao ta lại chạy đi a.
Chỉ là từ trước đến giờ ta đều tự nhủ phải tránh xa nam chủ. Ai ngờ đâu lại phản xạ thái quá như vậy ToT
Mà thôi kệ đi. Sắp vào học rồi. Ta phải nhanh chân vào lớp.
- chào tiểu Hân. Cậu đến rồi sao?
- uhm. Thẻ học sinh của cậu.
- thẻ học sinh của mình làm sao cơ? Ơ. Chắc vừa nãy đi xung quanh trường nên rơi rồi. May mình còn 1 cái khác. Hì hì.
Ân. Vẻ mặt này của nàng là ý gì đây. Bất đắc dĩ?
- Tiểu Hân. Tý nữa đến nhà sách cùng tớ không?
- được.
- ok
Nhà sách này là ta tình cờ phát hiện ra. Tuy không lớn nhưng không gian mang nét cổ điển rất đẹp. Ta rất thích nên cũng thường xuyên lui tới. Chỉ là mọi khi đi 1 mình, rất chán. Cuối cùng hôm nay cũng có bạn đi cùng.
- tiểu Hân. Bình thường thời gian rảnh cậu làm gì a?
- tớ phụ anh trai chút việc?
- cậu có anh trai sao?
- uhm
- anh trai cậu làm gì vậy?
- vẽ
- ồ. Tớ cũng muốn có anh trai. Mà chị cũng được. Tóm lại là ai cũng được hết ấy. Một mình chán chết. Haizz. A đến rồi. Vào thôi.
Ta đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình.
- cậu uống gì không?
Ở đây còn có 1 khu nho nhỏ cho người đọc sách a. Người ta nói cafe và sách mà
- capuchino
- ok. Ông chủ à. Cho em 2 capuchino nhé.
- sao hôm nay đến sớm vậy? Có cả bạn nữa sao?
- em cúp học đó.
- ồ. Em cúp học thì chỉ cần 1 mình là được rồi. Còn dạy hư người khác. Đây. Của 2 em đây
- cảm ơn ông chủuuu
Ông chủ ở đây rất trẻ a. Tên Thiên Anh. Từ khi ta bị xuyên vào đây ta đã trở thành khách quen của hiệu sách này:3
Hôm nay ta đến hiệu sách là để tìm mấy quyển ngôn tình để giết thời gian a.
Lựa được 1 đống truyện, ta đến bàn ngồi đọc, nhâm nhi ly capuchino. Tiểu Hân vừa đi nghe điện thoại a.
- Tiểu Hân. Xong rồi sao? Cậu chọn được quyển sách nào chưa thế?
- rồi đây. Tiểu Y. Xin lỗi a. Tớ phải về trước. Anh tớ đến đón rồi.
- vậy tớ tiễn cậu ra ngoài
- không cần đâu. Tớ đi nhé. Pp
- pp
Ta nhìn qua cửa kính. Thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đi đến đón Tiểu Hân đi a. Đó là xe của anh trai cô ấy thì phải.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, đột nhiên có 1 người ngồi xuống chỗ đối diện ta. Là Thiên Anh
- tiểu Y. Suy nghĩ gì vậy? Cốc capuchino của em hết rồi kìa. Đưa đây anh lấy cho cốc khác. Miễn phí.
- ân. Anh... anh... anh.... đừng làm em thụ sủng nhược kinh a. Có chuyện gì sao?
- Ôi. Tiểu Y thật là hiểu anh mà. Đúng là tri kỷ của anh. T0T
Ông anh này thật là. Ta quen anh ta chưa được 3 tháng thì phải.
Bầy ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Ta nói
- anh có gì muốn hỏi thì hỏi đi.
- ân. cô bạn của em ấy. Có người yêu chưa vậy?
- tiểu Hân sao? Chưa a. Làm sao vậy? Đừng nói anh vừa gặp đã yêu a.
- vẫn là tiểu Y hiểu anh nhất.
- muốn làm người yêu tiểu Hân sao. Phải qua ải của em đã nhé.
- Vậy anh miễm phí cho em đống sách này nha.
- không cần.
- vậy thì thêm. Mỗi lần em mua sách đều giảm 30%
- em không thiếu ít tiền đó
- mọi đồ uống đều miễn phí.
- ok. Thành giao
- được. Hợp tác vui vẻ. Vậy em về a. Pp anh
Ta ôm đống sách chạy đi với nụ cười gian xảo. Tiểu Hân. Tớ rất xin lỗi vì bán cậu rẻ như vậy. Nhưng ai bảo tính yêu sách hám tiền của tớ không thể bỏ. Xin lỗi xin lỗi. Nhưng Thiên Anh rất tốt đó. Cứ tin tưởng tớ:))))
Tiểu Y vui vẻ đắc ý mà quên mất. Còn một ải nữa là anh trai của Tiểu Hân. Anh trai lại thương em gái nhất. Vậy quãng đường “bà mai” này còn dài dài rồi.
.............
Mà ở bên kia. Trong chiếc xe thể thao màu đỏ.
- Hắt xì.
- Tiểu Hân. Em không khỏe sao?
- không có. Chắc ai đó đang nhớ đến em thôi.
- Hả. Mà vừa rồi. Em đi cùng ai vậy? Là nam hay nữ?
- nam
*kétttttt*
- EM NÓI CÁI GÌ?
- Anh định hại chết em sao? - người vừa suýt đập đầu vào cửa kính than thở.
- em nói đùa thôi mà. Anh đừng manh động. là bạn mới chuyển đến, con gái a.
- thật?
- THẬT. Cần em thề độc không?
- Không cần.
Chiếc xe lại từ từ chuyển bánh. Ai đó có bệnh quá yêu em gái của mình kẽ nói
- Em cũng chịu mở lòng rồi. Anh rất vui.
- vậy sao? Vậy anh đừng có điều tra người ta nhé? Tin tưởng vào mắt nhìn người của em đi.
- không được. Sự an toàn của em là trên hết.
- hừ.
Nam Vũ bất đắc dĩ nhìn cô em gái. Haizzz. Ai bảo nó là em gái anh làm gì. Nên anh lo cho nó mà làm một số việc hơi quá thì cũng không trách được. Mải suy nghĩ lung tung mà anh vừa bỏ qua 1 câu làm anh phải hối hận: “nếu mai em có bạn trai. Chắc chắn không nói cho anh. Không thì hắn chết với anh mất. Hừ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.