Tiền thưởng nghe thật không tồi, nếu như có được, trong lúc chờ thi thì phí ở khách sạn cũng không cần lo nghĩ nhiều.
Chỉ là Nghiêm Phỉ biết mình không có khả năng lấy được, hắn làm thơ bình thường, tuy rằng có thể lấy ra thi đấu, nhưng khẳng định sẽ không phải hay nhất.
Huống hồ người đọc sách đang tụ tập sáng tác thơ văn, ai nấy đều rất tài tình, nếu cứ hướng tới tiền thưởng ngược lại không đẹp đẽ gì.
Giang Gia Nhiễm nghe lời này, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Có ai không phải là người đọc sách chứ?
Vừa nãy Giang Gia Nhiễm có quan sát một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lật Nhi. Không biết có phải là do hắn người nhỏ nên nhìn không thấy, hay là chưa đi đến tháp đèn lồng nữa.
Dù sao cũng phải đợi, không bằng đi qua bên đó xem thử.
Ứng Tuyết Sương đang ngồi phía trước cửa sổ, nhìn thấy những người làm thơ đang tụ tập trước tháp đèn lồng.
Góc nhìn của tửu lâu này thực sự rất tốt.
Ứng Tuyết Sương khá hài lòng với sự sắp xếp của Hứa Nguyên Tranh, nhưng đối với con người hắn mà nói thì có chút phiền phức.
Hứa biểu ca thực sự nói rất nhiều. Làm sao mà hắn có thể luôn luôn tìm được chủ đề để nói chuyện như vậy chứ…
“Biểu ca, ngươi không phải cần phải thi ân khoa sao?”
Hiếm khi nghe biểu muội chủ động đặt câu hỏi, Hứa Nguyên Tranh liền gật đầu.
Đúng vậy, hắn cần phải thi ân khoa. Thiếu chút nữa là quên mất chính sự.
“Vậy khẳng định văn chương của ngươi rất tốt.”
“Đương nhiên!” Trước mặt tam biểu muội, đương nhiên không để mất khí thế.
“Vậy ngươi thử đi làm thơ đi, nhất định có thể lấy được phần thưởng.”
Hứa Nguyên Tranh sửng sốt, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của biểu muội, muốn cự tuyệt lại không nói nên lời. Chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn phải căng da đầu mà đi.
Vừa đi, tỳ nữ bên cạnh Ứng Tuyết Sương liền che miệng cười. Tiểu thư ngại phiền nên đem người đuổi đi rồi.
Giang Gia Nhiễm khoanh tay, chen vào đám đông xem người khác làm thơ. Đêm nay lấy hội hoa đăng và tháp đèn lồng làm chủ đề làm thơ, viết xong giao cho người phụ trách phía trước tháp lồng đèn, sau đó hắn sẽ lần lượt đọc ra để mọi người bình luận và cho điểm.
Đến nỗi dân chúng đứng ở một bên, cho dù nghe không hiểu hay dở cũng muốn đến xem náo nhiệt.
Giang Gia Nhiễm dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại trường hợp này, cảm thấy rất thú vị. Xem qua mấy vòng, nàng còn phát hiện ra.
Mỗi một bài thơ được đọc ra, sẽ có người khen ngợi, cũng có người khinh thường. So kém hơn người khác sẽ không phục và không cam lòng, người không đạt được thừa nhận thì sẽ uể oải buồn bã. Người kiêu căng ngạo mạn thì sẽ ở một bên âm thầm khinh thường phỉ nhổ.
Tuy chỉ là chuyện thường tình của con người, nhưng đứng gần với những người như thế này cũng khiến cho chỉ số của nàng tăng trưởng.
Nghiêm Phỉ được Giang Gia Nhiễm khích lệ cũng viết một bài. Có người gật đầu và có người lắc đầu, hóa ra chỉ ở mức vừa phải. Hắn biết điều đó nên cũng chỉ mỉm cười.
Hắn cũng không phải dựa vào thơ từ để thi cử, sở trường của hắn là văn chương.
Giang Gia Nhiễm cũng thân thiện khen ngợi bài thơ của hắn một vài câu. Nàng vừa quay đầu một cái, không ngờ lại nhìn thấy Hứa Nguyên Tranh.
Hắn đứng ở ngoài rìa đám người, có vẻ muốn tiến tới làm một bài thơ, nhưng lại do dự, dáng vẻ không tự tin.
Giang Gia Nhiễm nghĩ nghĩ, nhớ lại ngày đó hắn mắng nàng rất khí thế, câu nào câu nấy đều không lọt tai. Nàng quyết định giúp hắn tráng gan một phen.
Đột nhiên nàng rút chiếc quạt giơ lên, sau đó chỉ vào Hứa Nguyên Tranhg nói lớn: “Làm ơn nhường đường một chút, Hứa công tử muốn lên làm thơ!”
Giọng của nàng không nhỏ, lập tức mọi người đều men theo hướng chỉ của nàng nhìn qua.
"Hứa công tử? Hứa công tử nào cơ?"
"Rất nổi tiếng sao?"
Hứa Nguyên Tranh còn chưa có nghe rõ, đã thấy mọi ánh mắt xung quanh đột nhiên đổ dồn về phía mình, bị nhiều ánh mắt đánh giá như vậy khiến hắn sững sờ ngay lập tức.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Giang Gia Nhiễm thu quạt xếp, còn không quên bổ sung: "Đương nhiên là Hứa Nguyên Tranh công tử."
"Hứa Nguyên Tranh lại là người nào?”
"Chưa từng nghe qua. Làm một bài thơ tới xem xem?"
Hứa Nguyên Tranh còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy tới phía trước. Dưới trùng trùng ánh mắt sáng quắc nhìn tới, trên đầu hắn chảy đầy mồ hôi.
Vừa rồi là ai vậy? Kêu hắn làm cái gì?
Thấy hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, người bên cạnh thúc giục:
đã lâu không có động tĩnh, người bên cạnh thúc giục: “Còn không làm sao?”
“Có thể làm hay không đây?”
Không biết làm thơ còn làm cái gì trò hề, muốn nổi tiếng cũng không nên làm thế này. Nơi này là kinh thành chứ không phải ở nông thôn.
Nghe những lời bàn tán xung quanh, tâm tình và nét mặt của Hứa thiếu gia đều sụp đổ.
Hứa Nguyên Tranh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, làm sao có thể làm thơ được.
Giang Gia Nhiễm nhìn hắn tức giận đẩy người xung quanh ra rồi nhanh chóng chạy thật xa, cực kỳ vừa lòng mà mở ra hệ thống, thấy được hệ thống vừa hấp thu được một lượng lớn trị số. Tâm tình của nàng rất không tồi, mở ra cánh quạt rồi vừa đi vừa phe phẩy.
Bắt được một con dê béo tốt, vui vẻ nhổ lông dê, thật là thoải mái quá.
Ở bên cạnh, Nghiêm Phỉ nhìn thấy liền nhận ra Hứa Nguyên Tranh, hắn chính là người vừa mới sai sử nô bộc xô đẩy người. Biết trò đùa này do Giang Gia Nhiễm tạo ra thì mỉm cười lắc đầu.
Hứa Nguyên Tranh đi được một lúc thì có người viết ra được một bài thơ hay, được mọi người nhất trí coi là hạng nhất của đêm nay.
Sau đó, người xung quanh tháp đèn từ từ tản ra, người nào đi đường người đó.
Lúc Giang Gia Nhiễm nhìn về phía Nghiêm Phỉ, nàng thấy hắn đang cùng với mấy người đọc sách nói chuyện.
Thấy nàng đi đến, hắn nói: “Ta đang hỏi xem đi đâu mới có thể tìm được chỗ trọ giá cả tiện nghi một chút.”
Mấy người mà Nghiêm Phỉ hỏi thoạt nhìn gia cảnh không khác hắn là mấy, đều là học sinh nghèo tới tham gia kỳ thi.
Có người tốt bụng nói với hắn rằng: "Từ đây đi thẳng tới phía trước một đoạn, rẽ trái hai lần để vào một con hẻm. Hiện tại ta đang tạm thời nghỉ chân ở đó. Giá cả rất tiện nghi, nhưng có điều hơn rối loạn…”
Vì sao lại loạn, hắn cũng không có mặt mũi nói rõ ràng, như vậy không quá văn nhã.
Giang Gia Nhiễm nghe bọn họ nói thêm vài câu nữa mới hiểu ra, hóa ra chỗ đó là hẻm hoa liễu.
Lúc này, gần đó có vài vị học sinh nghe thấy được liền đi lại nói: "Ở nơi đó làm sao có thể tập trung đọc sách được. Các ngươi không đi Thảo Đường sao?”
Nghiêm Phỉ ngờ hoặc hỏi: "Thảo Đường là ở đâu? "
“Ngay dưới chân núi Trường Sơn, cách đây không xa.”
“Có lẽ các ngươi không biết, chỉ cần lần này có người đến tham gia khoa khảo, không có nơi dừng chân đều có thể qua đó ở.”
“Điều kiện tuy không tốt bằng nhà trọ, không gian lại nhỏ, phải chen chúc nhau ở nhưng lại rất thanh tịnh, và không cần phải trả tiền."
Cái người bảo trụ sau hẻm nghe xong thì kinh ngạc hỏi: "Thật chứ? Thật sự không thu tiền sao?"
Mấy người kia gật đầu giải thích: "Là do có người tốt cung cấp."
“Hắn nói chỉ cần trước khi rời đi thì chép cho hắn một cuốn sách là được. Nhưng hắn chỉ lo chỗ ở, còn ăn uống phải tự mình tìm.”
“Cõ chỗ đặt chân là đã có ơn có nghĩa lắm rồi. Từ lúc lên đường đến bây giờ, trong người ta đã không dư lại bao nhiêu tiền. Suýt chút nữa phải ăn ngủ ngoài đường.”
Nói đến chuyện này, ai nấy đều vừa xúc động lại vừa biết ơn. Tóm lại, chuyện này quả thật là tốt quá.
Nghiêm Phỉ nghe vậy cũng muốn đi, liền nhờ mấy người dẫn hắn tới chỗ kia. Người ở sau hẻm kia cũng muốn đi xem thực hư như thế nào, nếu là sự thật thì cũng trở về thu dọn đồ đạc qua đó ở.
Mấy học sinh đó gật đầu: “Đương nhiên là được, chúng ta cũng coi như là nửa bạn học.”
Thấy Nghiêm Phỉ không cần phải ngủ ngoài đường, Giang Gia Nhiễm cũng mừng thay cho hắn.
Nghiêm Phỉ nói tạm biệt với nàng, biết nàng là nữ tử nên lễ phép không hỏi họ tên.
Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Sau khi Nghiêm Phỉ rời đi, Giang Gia Nhiễm đi theo hướng vừa nãy vị học sinh kia chỉ.
Nàng có chút hứng thú với con hẻm hoa liễu mà hắn nói.
Nếu nơi đó hỗn loạn, chắn hẳn sẽ hấp thu được nhiều năng lượng.
Rẽ về hướng cuối phố, rời xa đám đông đang xem đèn, xung quanh bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Bỏ rơi ánh sáng tươi đẹp của hội đèn lại phía sau, phía trước dần dần tối lại. Lại đi thẳng thêm một đoạn đường, ánh sáng một lần nữa chuyển từ tối tăm sang sáng sủa.
Khác hẳn với sự náo nhiệt ở hội đèn lồng, nơi này đèn lồng đỏ rực, hiện lên một mảnh minh diễm chói lóa. Giang Gia Nhiễm lại đi vào một chỗ ầm ĩ khác, nhưng ở đây lại mang một khung cảnh nùng nặc phiêu hương.
Trước hẻm có tên ăn xin nhìn nàng một cái rồi lại quay đầu đi. Nữ cải trang thành nam đến dạo hẻm hoa liễu mà thôi, cũng là một chuyện thường thấy.
Giang Gia Nhiễm đi chậm rì rì ở ven đường, quay qua quay lại đánh giá khắp nơi. Từ bên ngoài xem ra, so với sự hỗn loạn mà nàng nghĩ có điều khác biệt.