Xuyên Thành Thầy Của Hoàng Đế Hắc Liên Hoa

Chương 3: Ân là ân, thù là thù




Ân là ân, thù là thù
"Suỵt... Đừng la!" Thẩm Thanh Trác ném đèn lồng, tay mắt lanh lẹ mà cúi người che miệng bánh trôi, hoàn toàn không ý thức được hành động này, ngược lại thật sự như là đến giết người diệt khẩu.
Đúng như dự đoán, Tiêu Thận lập tức liều mạng giằng co dưới lòng bàn tay y.
Ở cự ly gần như vậy, y có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong đôi con ngươi cháy sạch đỏ tươi kia, phát hiện một cỗ bất khuất cùng phẫn hận nồng nặc, giống như sói con vừa ra đời không lâu trên cánh đồng tuyết, mặc dù non nớt nhỏ yếu, lại tràn ngập dã tính khó thuần cùng bản năng cầu sinh của loài thú.
"Shh..." Một trận đau đớn đột nhiên kéo tới, Thẩm Thanh Trác hít vào một ngụm khí lạnh, "Nhả ra!"
Sói con càng há mồm mạnh mẽ cắn vào tay y.
Tiểu Đức tử ở phía sau phản ứng kịp, vội vã tiến lên hỗ trợ chế trụ Thất Hoàng tử phát điên, "Điện hạ, công tử không có ác ý! Ngài ấy lo lắng ngài có chuyện mới cố ý sang đây nhìn xem!"
Thần trí hỗn loạn của Tiêu Thận tỉnh táo thêm một chút, nhưng vẫn không nhả ra như cũ, chỉ trừng to đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt.
Thẩm Thanh Trác chịu đựng đau nhức, giơ tay kia lên, bóp lấy hàm dưới của sói con, thâm trầm uy hiếp nói: "Nếu ngươi không nhả ra, ta liền tháo cằm của ngươi, làm ngươi sau này uống nước đều chảy ra ngoài."
Có lẽ là bị câu nói này hù dọa, hoặc là ý thức được y thật sự không phải đến giết mình, Tiêu Thận rốt cục thả lỏng hàm răng sắc bén kia ra.
Thẩm Thanh Trác nhanh chóng rút tay lại, chỉ thấy nơi hổ khẩu một khoảng máu me đầm đìa, may mà thịt không nhiều, chỉ có một lớp da mỏng, nếu không thật sự sẽ bị con sói con này xé mất một miếng thịt.
Y hít vào một hơi, từ tay áo móc ra một cái khăn sạch sẽ, quấn lấy hổ khẩu cầm máu, quyết định trước tiên dạy cho tiểu đồ đệ của y bài học đầu tiên.
"Nếu như ta là Điện hạ, ta sẽ cắn một cái ở nơi này." Thẩm Thanh Trác nghiêng mặt sang bên, lộ ra cần cổ thon dài mảnh khảnh, "Cơ hội chỉ có một lần, nếu như đêm nay ta thật lòng muốn giết Điện hạ, hiện tại Điện hạ đã là một cái xác."
Không biết tự lượng sức mình phản kháng, chỉ có thể rước lấy phiền toái càng lớn hơn.
Tiêu Thận trong lòng biết y thực sự nói thật, tứ chi căng thẳng rúc ở trong góc. Đôi môi khô khốc tái nhợt dính máu đỏ tươi, nước mắt sinh lý tràn đầy viền mắt, thân thể gầy ốm cuộn thành một nắm, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Thẩm Thanh Trác ngăn chặn lửa giận bốc ra bên ngoài, thầm nghĩ rõ ràng lúc nãy cắn chết không nhả là nó, bây giờ lại tỏ ra oan oan ức ức.
Nhưng mà chẳng qua chỉ là đứa trẻ chừng mười tuổi, không nghĩ tới bạo quân tương lai lúc nhỏ cũng sẽ sợ quỷ, y lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Xin lỗi, ta không cố ý doạ ngươi." Thẩm Thanh Trác đứng dậy, cách xa giường một chút, "Tiểu Đức tử, giúp Điện hạ mặc quần áo tử tế, về Tễ Nguyệt Các trước."
Phát sốt kéo dài làm người đầu nặng thân nhẹ, Tiêu Thận nỗ lực duy trì một tia ý thức cuối cùng, lẩm bẩm nói: "Ta không đi..."
Nhất định là y lại nghĩ ra biện pháp mới dằn vặt mình.
"Nếu như tối nay Điện hạ xảy ra chuyện, Thánh thượng trách tội xuống, ta sợ là không gánh được." Thẩm Thanh Trác ngữ khí nghiêm túc, "Cho nên, Điện hạ tốt nhất là phối hợp một chút, cũng có thể chịu ít tội hơn."
Trên thực tế, nó cũng không thể chống cự, Tiểu Đức tử bọc nó chặt chẽ, cõng lên đi ra ngoài cửa.
Vừa ra cửa điện, chợt cảm thấy hàn khí bức người.
Mắt thấy bánh trôi nằm nhoài trên lưng Tiểu Đức tử run lẩy bẩy, Thẩm Thanh Trác một tay cởi xuống áo choàng tuyết trên vai.
Thôi, sói con tối nay chịu khổ đều là nguyên chủ mang đến, nếu y chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ, thế tất cũng phải gánh chịu nghiệt mà nguyên chủ làm ra.
Ba người lặng yên không một tiếng động trở lại Tễ Nguyệt Các, vẫn không kinh động những người khác.
Tiểu Đức tử rón rén đặt Điện hạ lên giường, lo lắng nói: "Công tử, Điện hạ nóng như vậy, có muốn nô tỳ tìm thái y đến xem một chút không?"
"Ngươi ngốc hả?" Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng mắng cậu một câu, "Lúc này tìm thái y đến, chẳng phải sẽ kinh động đến tất cả mọi người?"
Tiểu Đức tử gãi gãi sau tai, vẻ mặt nghi hoặc không rõ.
Thẩm Thanh Trác trầm mặc chốc lát, nghiêm mặt nói: "Ta biết ngươi vẫn luôn báo cáo tình trạng gần đây của ta cho vị kia ở Đông Cung, mà chuyện ngày hôm nay, ngươi và ta xem như là đồng mưu."
Tiểu Đức tử kinh hãi, lúc này "bịch bịch" một tiếng quỳ xuống: "Công tử! Nô tỳ đối với ngài tuyệt không ——"
"Được, ta không có ý định truy cứu hành động của ngươi." Thẩm Thanh Trác đánh gãy lời cậu biện bạch, "Việc tối nay, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu như tương lai có người thứ tư biết được, ta nhất định không tha cho ngươi."
Tiểu Đức tử quỳ trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ: "Nô tỳ không dám..."
"Đứng lên đi." Thẩm Thanh Trác cúi người xuống, đưa tay dìu cậu đứng dậy, ngữ khí cũng trở nên dịu dàng, "Lòng trung thành của ngươi ta nhìn thấy ở trong mắt, mới có thể nói ra rõ ràng. Ở trong cung này, ta như đi giày trên băng mỏng, hiện nay người có thể tín nhiệm, cũng chỉ có ngươi."
Tiểu Đức tử càng xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Công tử..."
"Lấy một chậu nước ấm đưa vào, lại kêu người sắc thuốc đã lấy về hồi sáng." Đến đây thì ngừng, Thẩm Thanh Trác xoay người, nhét nhét góc chăn cho bánh trôi, lại nhấn mạnh, "Trừ ngươi ra, không cho bất kỳ người nào tiến vào."
Tiểu Đức tử nhìn về phía tay trái của y, không nhịn được nói: "Để nô tỳ giúp công tử xử lý vết thương trên tay trước."
Thẩm Thanh Trác cúi đầu liếc mắt nhìn, miếng vải dùng để băng bó đã bị máu thấm ướt, nhưng lúc này đã đau đến tê dại, "Không sao, có thuốc trị thương không?"
Tiểu Đức tử: "Có, nô tỳ lập tức lấy ra!"
Dù sao cũng không phải bị sói con cắn thật, Thẩm Thanh Trác đơn giản xử lý vết thương nơi hổ khẩu một chút, băng bó lại thật đẹp.
Sau đó, y thử gọi hệ thống ra ở trong đầu, quả nhiên không có được một câu trả lời.
Tình cờ gặp hệ thống vô căn cứ như thế, chẳng trách những người xuyên sách trước đây nhiệm vụ đều thất bại.
Hết cách rồi, Thẩm Thanh Trác chỉ có thể ngồi xuống một bên giường, chỉ điểm Tiểu Đức tử cầm khăn đã thấm nước vắt hơi ráo, sau đó lau nhiều lần trên trán và cổ của bánh trôi, trước tiên dùng phương pháp vật lý giải nhiệt thay nhóc hạ nhiệt độ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, thuốc đã sắc xong, Thẩm Thanh Trác tự giác đứng dậy, nhường lại vị trí cho Tiểu Đức tử.
Hầu hạ trẻ con uống thuốc, y quả thật không có kinh nghiệm gì.
Đại khái là thuốc quá đắng, bánh trôi đang ngủ mê man mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ đỏ chót khổ sở nhăn thành một cái bánh bao, chính là không chịu há miệng ngoan ngoãn uống thuốc.
Thẩm Thanh Trác cũng cảm thấy thuốc này khó ngửi, ghét bỏ mà bóp cánh mũi, đột nhiên bỗng chốc thông suốt, nhớ lại một số phương pháp lừa gạt trẻ con uống thuốc.
Y lấy một miếng mứt từ bên trong bình gốm, đưa đến bên miệng bánh trôi, nhẹ giọng gạt nhóc hé miệng, lại bảo Tiểu Đức tử đổi thành cái thìa, thừa thế xông lên đút nước thuốc vào.
Giằng co thật lâu, rốt cuộc mới đút hơn nửa bát thuốc, còn một nửa đều rơi vãi lên giường.
"Chậc..." Thẩm Thanh Trác có chút ghét bỏ mà nhíu mày lại, "Tiểu Đức tử, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Công tử, hay là để cho nô tỳ chăm sóc điện hạ đi." Tiểu Đức tử xung phong nhận việc, "Ngài thân thể kém, không chịu đựng được."
Thẩm Thanh Trác: "Bảo ngươi đi ngủ thì cứ đi ngủ, sao dài dòng như vậy? Sau này ngươi sẽ có lúc để bận rộn."
Tiểu Đức tử: "Nô tỳ đã rõ..."
Mặc dù đút thuốc, nhưng Thẩm Thanh Trác sợ thuốc này không có tác dụng, vẫn tiếp tục dùng khăn ướt lau cho bánh trôi nhiệt độ cao.
Sói con tức giận liều chết há miệng cắn y không buông, lúc này có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, cả người rơi vào mê man, vô thức tùy ý để y đùa giỡn, kêu giơ tay lên liền nâng cánh tay lên, không có sức lực phản kháng.
Thẩm Thanh Trác nhìn nhìn, không nhịn được bóp khuôn mặt nhỏ của bánh trôi một cái.
Tuy rằng hai má gầy đến đáng thương, nhưng cảm giác bất ngờ cũng không tệ lắm, y thẳng thắn trở tay dán lên khuôn mặt nhiệt độ cao của bánh trôi sưởi ấm.
"A..." Tiêu Thận đang ngủ mê man phát ra những lời nói mơ hồ không rõ ràng, không tự chủ đuổi theo nơi mát mát lạnh lạnh tỏa ra, khuôn mặt nhỏ bé nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay y.
Trái tim Thẩm Thanh Trác bỗng dưng mềm nhũn một chút.
Tục ngữ nói rất đúng, con thỏ bị ép còn có thể cắn người, huống chi là một người sống sờ sờ?
Chỉ có điều, một vết thương này cũng làm y nhận ra, con sói con trước mắt này, còn lâu mới có thể có được bề ngoài trông thuận theo như vậy.
Thẩm Thanh Trác thu tay về, bên môi câu ra nụ cười đầy hứng thú, quả nhiên không hổ là nhân vật vừa mới bắt đầu y đã xem trọng.
Y thích sói con có tính ngang bướng, lại càng thích trò chơi có tính khiêu chiến. Giả như, đem nhiệm vụ lần này xem thành một trò chơi dưỡng thành có độ khó cực cao, e rằng, câu chuyện có thể so với trong tưởng tượng của y càng thú vị hơn một chút.
Vì thế y không ngại phiền phức mà tiếp tục vắt khăn lau, giằng co hơn nửa đêm, rốt cuộc nhiệt độ của bánh trôi cũng hạ xuống, trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi, thoạt nhìn không có nguy hiểm gì lớn.
Mà Thẩm Thanh Trác cũng mệt mỏi đến mí mắt đánh nhau, y thở một hơi dài nhẹ nhõm, ném khăn lau, bản thân cũng bò lên giường ngủ mất.
Thời khắc ý thức rơi vào bóng tối, y nghĩ trong lòng mình quả nhiên không hợp chăm sóc người khác, mệt chết đi được.
***
Sáng sớm hôm sau, ý thức thoáng chốc quay về, Tiêu Thận liền bén nhạy nhận ra được khác thường.
Dưới thân không phải là ván giường cứng rắn, chăn che kín trên người cũng không ẩm lạnh, toàn thân mình đều đắp trong chăn ấm áp, thậm chí quanh quẩn cánh mũi là một mùi hương dễ ngửi.
Nó cảnh giác trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy, đã thấy bên gối một người giữ nguyên y phục đang ngủ.
Tóc dài rối tung, mi mắt như lông quạ im lặng khép lại, ở trước mắt tạo thành một khoảng tối hình dáng trăng lưỡi liềm, thụy nhan đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Nhưng mà, trong ánh mắt của Tiêu Thận, lại lần nữa lộ ra một luồng sát ý lạnh như băng.
Lần đầu nhìn thấy người trước mắt này, nó cũng không phải không mang ước ao trong lòng. Nó cho là Thẩm Thanh Trác cho dù không che chở nó, nhưng ít ra cũng sẽ giống như những tiên sinh khác, sẽ dạy nó đọc sách tập viết.
Nhưng trên thực tế, trái ngược với khuôn mặt dễ nhìn, người này có một trái tim độc ác, không chỉ không dạy cho nó bất cứ thứ gì, còn thay đổi phương pháp kiếm cớ trừng phạt nó, cùng với những kẻ khác trong cung bắt nạt nó, không có chút bất đồng.
Không, Thẩm Thanh Trác rõ ràng ghê tởm hơn so với những người khác!
Sát ý nơi đáy mắt tăng vọt, đôi môi Tiêu Thận khẽ run lên, liền duỗi tay nhỏ vừa sưng vừa đỏ ra, lặng lẽ tới gần cần cổ tinh tế yếu ớt.
Nhưng mà, giờ khắc này trong đầu của nó bỗng nhiên hiện ra tình cảnh đêm qua, người này dạy mình, cơ hội giết người chỉ có một lần, nhất định phải một kích tức trúng.
Nhưng trước mắt, nó hiển nhiên không có loại năng lực này.
Ngay sau một khắc nó thu tay về, người bên cạnh đột nhiên mở mắt.
Thẩm Thanh Trác vừa tỉnh lại, liền thấy ở bên giường có một đứa bé, mở to đôi mắt đen kịt, vẻ mặt thẫn thờ đang nhìn mình.
Y chậm rãi chớp chớp mi mắt, lúc này mới nhớ ra tình cảnh bây giờ của chính mình.
"Xem ra Điện hạ không có gì đáng ngại." Y chống nửa người trên lên, "Nếu đã không có gì đáng ngại, sao còn không xuống giường ta?"
Tiêu Thận ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần lập tức nhảy xuống giường, không ngờ thân thể vẫn còn mềm nhũn, cái nhảy này liền trực tiếp quỳ rạp xuống cạnh giường.
Thẩm Thanh Trác lười biếng ngáp một cái, như cười như không nói: "Hôm nay không dạy học, Điện hạ không phải làm đại lễ này."
Tiêu Thận đưa lưng về phía y, âm thầm cắn chặt răng.
Thẩm Thanh Trác cũng bước xuống giường, đẩy ra song cửa sổ, thuận miệng nói: "Trong lòng Điện hạ nhất định khó hiểu, vì sao ta phạt ngươi, lại ra tay giúp đỡ ngươi?"
Tiêu Thận yên lặng đứng dậy, nhất thời không lên tiếng.
"Trong hoàng cung này, thân bất do kỷ* không chỉ có một mình Điện hạ." Thẩm Thanh Trác thần sắc mệt mỏi, dường như chưa tỉnh ngủ, "Chỉ cần Điện hạ chịu phối hợp, ta sẽ không vô duyên vô cớ trừng phạt Điện hạ."
*Chẳng thể làm chủ được.
Nguyên chủ thân thể này thật sự yếu ớt, tối hôm qua dằn vặt một trận, lúc này cả người y đều không có sức lực.
"Ta không hiểu." Một lát sau, Tiêu Thận rốt cục mở miệng, sốt một đêm giọng nói hơi khàn khàn.
Thẩm Thanh Trác nghiêng người, nhìn về phía tiểu thiếu niên đơn bạc: "Về sau ngươi sẽ hiểu."
Tuyết lớn mấy ngày liền không dứt rốt cuộc dừng lại, tuyết hậu sơ tễ*, ánh nắng mọc lên từ phía Đông xuyên qua song cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cho bộ thanh bào của Thẩm Thanh Trác, quanh người được bọc một lớp ánh sáng ấm áp.
*Trời hửng nắng đầu tiên sau khi tuyết rơi.
Y ngữ khí bình tĩnh, mặt mày như tranh vẽ bình tĩnh ôn hòa, thời điểm cụp mắt nhìn về phía Tiêu Thận, không hiểu sao lại giống như hàm chứa một chút thương xót.
Giờ khắc này, sói con nhỏ tuổi, dựa vào bản năng mẫn cảm ngửi được, người trước mắt dường như có chỗ nào đó không giống lúc trước.
Nhưng chỉ sợ, đây cũng là một vòng dằn vặt mới bắt đầu.
***
Bữa sáng là sai người đưa vào phòng ngủ dùng, Thẩm Thanh Trác cố ý dặn phòng ăn, nấu cháo thanh đạm một chút, để bệnh nhân nhỏ dễ dàng tiêu hóa.
Ngay từ đầu, Tiêu Thận rất đề phòng, ngồi ở trước bàn không chịu động đũa, nhưng đến cùng tuổi vẫn còn nhỏ, ánh mắt mong ngóng nhanh chóng dính lên bát sứ.
Trong Lãnh Cung từ trước đến giờ chỉ có cơm thừa canh cặn cùng bánh bao nguội, lấy đâu ra cháo nóng hổi để ăn?
"Thế nào, sợ ta hạ độc vào trong cháo sao?" Thẩm Thanh Trác liếc mắt một cái thấy ngay suy nghĩ của nó, thẳng thắn đem chén cháo của cả hai đổi lại đây, múc một muỗng cháo, ung dung thong thả nuốt xuống.
Lát sau, Tiêu Thận rốt cuộc cầm muỗng lên.
Thẩm Thanh Trác cười thầm trong lòng, người không lớn nhưng tâm nhãn không ít. Nhưng sau đó lại nghĩ tới cảnh ngộ của bánh trôi mấy năm nay ở trong Lãnh Cung, lại không cười được.
Tác giả nguyên tác cũng không biết nghĩ như thế nào, có thể dùng sức mà dằn vặt một đứa bé. Cái này đổi lại là y, bị khinh nhục mười năm như một, phỏng chừng chỉ có thể hắc hóa lợi hại hơn, ngay cả trời cũng có thể bị y lật ngược.
Dù sao vẫn còn bệnh, khẩu vị Tiêu Thận rất kém, cái miệng nhỏ chỉ uống một bát cháo, liền để chén đũa xuống, "Ta đi về."
"Không nói cảm ơn?" Thẩm Thanh Trác cầm khăn tay lên, tao nhã nhã nhặn lau khóe môi, "Ta chăm sóc ngươi cả một đêm, lại cùng ngươi ăn bữa sáng, có phải ngươi nên nói một câu cảm ơn?"
Bánh trôi phút chốc mở to đôi mắt, đáy mắt hiện ra thần sắc không thể tin tưởng, dường như đang phản bác cáo buộc của y, người hại ta biến thành như vậy không phải là ngươi sao?
"Ân là ân, thù là thù, việc gì ra việc đó." Trên mặt Thẩm Thanh Trác không hề mang vẻ xấu hổ, "Có thù báo thù, có ân cũng phải báo ân."
Tiêu Thận nhíu mày, căn bản không thể lý giải lời của y.
"Ta phạt ngươi, ngươi có thể ghi hận ta, mà ta chăm sóc ngươi cả một đêm, theo lễ phép, ngươi cũng phải nói một tiếng cảm ơn với ta." Thẩm Thanh Trác nhìn nó, kiên nhẫn giải thích, "Hiểu chưa?"
Một lát sau, Tiêu Thận rũ mi mắt dài mà dày, ngữ khí tương đối cứng rắn nói: "Cảm ơn."
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Thẩm Thanh Trác tỏ vẻ thoả mãn, không nhìn thấy bánh trôi không tình nguyện, lẩm bẩm nói, "Hôm nay ngươi không nên lộn xộn, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi dưỡng bệnh."
Dứt lời, thần sắc trên mặt Tiêu Thận nhanh chóng trở nên cảnh giác.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm công tử: Thiên tài ngụy biện, cao thủ thuần sói trời sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.