Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 38: Bị Hương Huân Mụ Mị Đầu Óc




Tiểu Chu thị làm tức phụ ở Vệ gia gần hai mươi năm, cũng là khoảng thời gian nàng ta chứng kiến mấy người tẩu tử nhị tam tứ phòng của Vệ gia trải qua những ngày tháng làm quả phụ.
Quanh năm suốt tháng số lần ra cửa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng không trang điểm chải chuốt bản thân, cả ngày trưng một khuôn mặt buồn khổ, giống như ai thiếu nợ bọn họ, trong viện còn thanh tịnh hơn cả am ni cô, Tiểu Chu thị cảm thấy đây không phải là quả phụ, mà là một cái vỏ trống rỗng đã chết tâm.
Bắt nàng ta nửa đời còn lại đều phải sống như vậy sao, mơ tưởng.
Nàng ta còn từng vì thế mà cảm thấy may mắn, may mắn Vệ An là một kẻ không nên thân không thể lên chiến trường, không có tiền đồ cũng chẳng sao, dù gì những người có tiền đồ khác ở trong phủ cũng không thể mặc kệ bọn họ được. Chỉ cần Vệ An còn sống, nàng ta sẽ liền không phải trải qua cuộc sống của một người chết này.
Nhưng Tiểu Chu thị làm thế nào cũng không thể ngờ tới, Vệ An có một ngày sẽ chết bởi chính sự không nên thân của mình.
Khi Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm xuất hiện ở cổng lớn thì Tiểu Chu thị hãy còn đang muốn tìm bọn họ phát giận, nói một câu tối hôm qua nhốt nàng ta ở ngoài cửa không cho vào.
Nha hoàn đứng phía sau kéo kéo vạt áo của Tiểu Chu thị, lắc đầu với nàng ta, ý bảo đừng chất vấn gì hết, hiện giờ bọn họ không có chỗ để đi, nếu còn đắc tội đại công tử, chỉ sợ sẽ thật sự phải ngủ ở đầu đường giống như đám khất cái.
Trong lòng Tiểu Chu thị cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn một hơi, “Vân Chiêu đây là tới đón ngũ thẩm sao, hà tất phải phí chút tâm tư này, mở cửa ngũ thẩm tự mình đi vào là được rồi.”
Tiểu Chu thị vừa nói vừa nhấc chân bước vào cửa, còn quan tâm hỏi han chuyện trong nhà, “Gần đây mọi người đều khỏe cả chứ, Vân Chiêu hai chân này của con đã đỡ hơn chưa, Thái y nói thế nào, khi nào mới có thể đứng lên?”
Một chân của Tiểu Chu thị vừa bước vào bên trong cánh cửa, người gác cổng liền chặn trước mặt nàng ta, lạnh như băng mà nói: “Không có sự phân phó của đại công tử, không ai được phép tiến vào, ngũ phu nhân chờ ở bên ngoài đi.”
“Lớn mật, một hạ nhân như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy, mấy ngày nay ta không ở các ngươi liền quên mất quy củ đúng không, tốt lắm, hôm nay ta liền giáo huấn đám đồ vật hạ tiện không biết phân biệt tôn ti các ngươi!”
Gần đây Tiểu Chu thị bị ủy khuất quá nhiều, thấy một người gác cổng cũng dám nói chuyện với mình như vậy, tức khắc liền tạc mao, giơ tay muốn đánh người.
Người gác cổng hoàn toàn không lay động, chỉ bày ra một tư thế mời nàng ta đi ra ngoài, “Mời ngũ phu nhân ra ngoài, nghe phân phó của đại công tử.”
Tầm mắt của Vệ Vân Chiêu dời tới trên người của Tiểu Chu thị, nhàn nhạt mà nhìn nàng ta một cái.
Cũng không biết vì sao, Tiểu Chu thị lại cảm thấy trong ánh mắt đó của y tràn ngập sự uy hiếp, bàn tay cứng đờ giữa không trung không thể đánh xuống.
Nàng ta ngượng ngùng thu hồi bàn tay nhìn Vệ Vân Chiêu cười, “Vân Chiêu à, con đây là có ý gì, muốn nói cái gì không thể chờ ngũ thẩm vào cửa rồi hẵng nói sao, đứng ở cổng lớn còn ra thể thống gì, người khác nhìn thấy sẽ đàm luận.”
Người gác cổng trực tiếp đẩy Tiểu Chu thị ra ngoài, nàng ta hung hăng trừng mắt, không dám tiến vào thêm một bước.
Vệ Vân Chiêu cuối cùng cũng mở miệng, “Chu thị, ta hỏi thẩm, thật sự nguyện ý từ nay về sau lưu tại Vệ gia cả đời làm quả phụ, ăn chay niệm phật, tuân thủ nghiêm ngặt phép nữ tắc?”
Tiểu Chu thị theo bản năng liền định nói không muốn, nhưng nàng ta lại nhịn xuống, “Vân Chiêu lời này của con là có ý gì, thẩm biết ngũ thúc của con không nên thân, không bao lâu nữa cũng phải bị xử trảm, nhưng nếu đã gả cho hắn thì sinh là người của Vệ gia, chết là quỷ của Vệ gia, tất nhiên là phải lưu lại Vệ gia cả đời rồi.”
Khi nói lời này đến cả bản thân Tiểu Chu thị cũng chột dạ, tất nhiên là không ai tin nàng ta.
Vệ Vân Chiêu lại nói: “Ta chỉ nói một lần, nếu thẩm muốn chạy, ta sẽ thay Vệ An viết thư hòa ly cho thẩm, từ đây không còn quan hệ gì với Vệ gia. Nếu không đi, hôm nay thẩm bước qua đại môn Vệ gia, sau này liền khó trở ra. Thẩm nghĩ kỹ rồi thì có thể đi vào.”
Tiểu Chu thị nhìn đại môn Vệ gia rộng mở, bậc cửa chỉ ở ngay trước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc chân là có thể tiến vào, lúc này không có ai ngăn cản nàng ta. Nhưng Tiểu Chu thị lại cảm giác một bước chân nặng tựa nàng cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Nàng ta đã ở nơi này mười mấy năm, đây là nhà của nàng ta, là nơi mà nàng ta hết sức quen thuộc. Nhưng hiện tại nơi này lại giống như một chiếc lồng giam, một khi bước vào mình sẽ mắc kẹt ở bên trong cả đời.
Không, ta không muốn!
Tiểu Chu thị lắc đầu lui về sau hai bước, cảm thấy đại môn này tựa như hố sâu, nó sẽ hút nàng ta vào trong, sau đó vĩnh viễn chôn thây nơi đáy cốc, từ đó liền không còn thể nhìn thấy ánh mặt trời, mà chỉ còn bóng tối vô tận.
Nàng ta không muốn sống một cuộc đời như vậy, Tiểu Chu thị kháng cự theo bản năng, “Ta… Ta không vào, ta còn trẻ, ta không muốn làm quả phụ.”
Nha hoàn ở phía sau nhắc nhở nàng ta, “Phu nhân, đừng suy nghĩ nữa, mau vào đi thôi.”
Tiểu Chu thị tát bay bàn tay duỗi tới của nha hoàn, hỏi Vệ Vân Chiêu, “Nếu như ta cầm thư hòa ly, có phải ta cũng có thể mang của hồi môn của ta đi theo hay không?”
Ngón tay Vệ Vân Chiêu gõ nhẹ lên tay cầm xe lăn, “Đương nhiên, đó là đồ vật của thẩm.”
“Hòa ly, ta muốn thư hòa ly!” Tiểu Chu thị nhanh chóng đưa ra quyết định.
Khi nàng ta gả đến đây Vệ gia môn hộ cao, vì không muốn ném đi thể diện của nhà mình nên Chu gia cũng cho nàng ta không ít của hồi môn, mấy nay năm nay Vệ lão phu nhân đều dùng của hồi môn của mình để dưỡng Vệ An, cho nên của hồi môn của nàng ta cũng chưa từng bị động đến. Chỉ cần chỗ của hồi môn này vẫn còn, cho dù Chu gia không an bài gì hay không cần nàng ta thì nàng ta cũng có thể tìm một nam nhân trải qua ngày lành.
Tiểu Chu thị tính toán xong xuôi, hận không thể khiến Vệ Vân Chiêu lập tức viết thư hòa ly cho mình.
Nha hoàn ở phía sau cẩn trọng nhắc nhở nàng ta, “Phu nhân ngài đừng như vậy, nếu lão gia và lão phu nhân biết được nhất định sẽ tức giận.”
Tiểu Chu thị hừ lạnh một tiếng, “Nếu bọn họ đã vô tình vậy thì cũng đừng trách ta vô nghĩa, dù sao thanh danh của Chu gia cũng hỏng bét rồi, thêm một nữ nhi hòa ly nữa cũng không kém hơn bao nhiêu.”
Vệ Vân Chiêu coi như cho nàng ta mặt mũi, vẫn luôn nói là hòa ly chứ không phải hưu bỏ.
Lúc này ở trong lòng của Tiểu Chu thị, Vệ Vân Chiêu nguyện ý viết thư hòa ly cho mình còn tốt hơn nhiều so với người của Chu gia.
Tiểu Chu thị đáp ứng, Vệ Vân Chiêu liền bảo quản gia lấy bút mực giấy viết tới, ngay tại chỗ viết thư hòa ly cho Tiểu Chu thị, cuối cùng đóng lên con dấu đại diện cho gia chủ Vệ gia.
Tiểu Chu thị cũng lấy cây trâm cắt qua đầu ngón tay ấn lên trang giấy, phân ra hai bản, đợi quản gia đến nha môn chứng thư, thư hòa ly này liền có hiệu lực.
Vệ Vân Chiêu cho Tiểu Chu thị vào cửa thu dọn của hồi môn của mình, cũng chỉ cho phép nàng ta mang đi của hồi môn của bản thân.
Tiểu Chu thị cầm danh sách của hồi môn, nhìn từng rương từng rương được nâng ra khỏi nhà kho, trên mặt tràn ngập ý cười, càng thêm cảm thấy mình đã làm đúng, có nhiều của hồi môn như vậy cũng đủ để nửa đời sau cơm áo vô lo, làm quả phụ thủ cả đời ai thích làm thì làm đi.
Trong lúc Tiểu Chu thị đang kiểm kê của hồi môn thì nha hoàn đi theo nàng ta trước đó đã chạy về Chu gia báo tin.
Tiểu Chu thị không rảnh mà bận tâm đến nha hoàn kia, bởi vì nàng ta rất nhanh đã bị một nha hoàn khác quấn lên.
Khi Tiểu Chu thị chạy về nhà mẹ đẻ đã mang theo một nha hoàn khác, cho nên Bạch Thược đã bị bỏ lại ở trong phủ. Lúc ấy khi biết chuyện Tiểu Chu thị chạy về nhà mẹ đẻ Bạch Thược còn âm thầm cao hứng một phen, nghĩ Tiểu Chu thị làm như vậy khẳng định là sẽ chọc giận lão phu nhân và Ngũ gia, cơ hội của nàng ta liền tới, chỉ cần nàng ta hầu hạ Ngũ gia cho tốt, có lẽ Ngũ gia sẽ đáp ứng đề nàng ta lên làm thiếp thất.
Bạch Thược hoàn toàn không để ý đến việc Vệ An có sống được hay không, nàng ta chỉ muốn làm chủ tử, không muốn làm một nha hoàn không bao giờ được trải qua ngày lành, cả đời phải hầu hạ người khác, bị người khác quát mắng sai khiến.
Nhưng nào ngờ trên người Vệ An còn dính dáng đến án giết người, cuối cùng rơi vào kết cục bị xử trảm. Bạch Thược tính toán thất bại, lúc này mới bắt đầu sốt ruột.
Vất vả lắm mới thấy Tiểu Chu thị trở về, không ngờ nàng ta trở về lại là để hòa ly, Bạch Thược lại càng thêm gấp gáp, cầu Tiểu Chu thị mang mình theo, nàng ta có lưu lại Vệ gia thì cũng là mệnh nha hoàn, cả đời cũng không còn cơ hội xuất đầu nữa, còn không bằng cứ đi theo Tiểu Chu thị, có lẽ còn có thể tốt hơn một chút.
Bạch Thược ôm tâm tư gì, Tiểu Chu thị chẳng lẽ lại không hay biết, Tiểu Chu thị cười cười nhìn nàng ta, “Còn chưa chịu từ bỏ ý định à, quả thật là mặt hàng hạ tiện.”
Bạch Thược bị mắng nhưng vẫn phải nghẹn một hơi mà nhận, “Cầu phu nhân niệm phần nô tỳ hầu hạ ngài nhiều năm qua mà mang nô tỳ đi cùng, nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ phu nhân, tuyệt đối không dám sinh tâm tư khác.”
Tiểu Chu thị giơ tay cho Bạch Thược một cái tát, “Đồ đê tiện, gọi phu nhân cái gì, ta đã hòa ly với thứ sắp chết Vệ An kia rồi, từ đây không còn một chút quan hệ gì với Vệ gia nữa.”
Bạch Thược cuống quýt sửa miệng, còn tự mình tát lên mặt bản thân muốn làm Tiểu Chu thị cao hứng.
Tiểu Chu thị quả nhiên cao hứng, kéo nàng ta đứng lên, “Thấy ngươi có tâm như vậy, ta liền miễn cưỡng mà mang ngươi theo vậy, có điều nếu tiện tì nhà ngươi còn dám sinh tâm tư không nên có, ta sẽ tha cho ngươi!”
Bạch Thược nghe vậy liền cao hứng, vội vàng nói lời cảm tạ với Tiểu Chu thị, còn chỉ thiên thề bảo đảm.
Giang Lâm đứng một bên xem đến độ tấm tắc bảo lạ, “Làm tiểu thiếp cho người ta có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao? Hay là vì ta quá khắc khe với hạ nhân, nàng ta tình nguyện thà bị Chu thị chà đạp cũng không chịu tiếp tục ở lại Vệ gia.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Một người nếu đã lựa chọn con đường cho mình thì cũng tự mình gánh hậu quả, chẳng có gì lạ.”
Cũng không biết là sợ Vệ Vân Chiêu đổi ý hay là gấp không chờ nổi mà muốn lập tức rời đi, Tiểu Chu thị kiểm kê của hồi môn rất nhanh, quản gia còn chưa mang thư hòa ly về mà đã kiểm xong.
Giang Lâm thấy nàng ta nhàn rỗi, liền hỏi một câu, “Không đến nói lời từ biệt với hai tiểu cô nương sao?”
Sắc mặt Tiểu Chu thị nháy mắt liền trầm xuống, “Hai đứa bạch nhãn lang, đồ vô dụng. Dù sao cũng là nghiệt chủng của Vệ An, các ngươi khẳng định là sẽ nuôi, không có quan hệ gì với ta.”
“Phải không?” Giang Lâm cong cong khóe miệng, “Vậy cô hãy nhớ kỹ lời hôm nay đã nói nhé.”
Giang Lâm rõ ràng đang cười, nhưng Tiểu Chu thị lại chợt cảm giác được một cổ hàn ý, nàng ta ngạnh cổ mà lớn tiếng nói: “Nhớ thì nhớ, hai đứa nuôi tốn cơm, làm như ai cũng hiếm lạ.”
Giang Lâm chỉ tay ra ngoài cửa, “Mang theo đồ vật của ngươi cút đi, cút ngay lập tức!”
Tiểu Chu thị hừ một tiếng, “Ai hiếm lạ chỗ này chứ.” Sau đó ra lệnh sai người nâng đồ vật đi, còn bản thân thì dương cằm cao ngạo rời đi.
“Quay lại!” Tiểu Chu thị chưa đi được hai bước Giang Lâm liền rống giận một tiếng, hắn duỗi tay chỉ vào những hạ nhân bên cạnh, nói: “Bọn họ là hạ nhân của Vệ gia, mà cô, hiện tại đã không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa, không có tư cách để sai sử.”
Của hồi môn Tiểu Chu thị mang đến từ Chu gia đa phần đều là nha hoàn, có vài người trước kia đã bị nàng ta đuổi đi, hiện tại chỉ còn lại Bạch Thược, một lão ma ma và nha hoàn đã chạy về Chu gia báo tin kia.
Giang Lâm vừa nói Tiểu Chu thị liền tức khắc ngây ngẩn cả người, không cho nàng ta sai sử hạ nhân, nhiều đồ như vậy chẳng lẽ còn phải bắt nàng ta tự mình dọn đi sao?
“Giang Lâm, ngươi đừng có quá mức, Vân Chiêu còn ở ngay đây, Vệ gia này không tới phiên ngươi làm chủ.”
Mắng Giang Lâm xong, Tiểu Chu thị lập tức đổi thành gương mặt tươi cười nói ngọt với Vệ Vân Chiêu, “Vân Chiêu à, thẩm tốt xấu gì cũng làm thẩm thẩm của con nhiều như vậy, chẳng lẽ đến cả một chút việc nhỏ sau cùng này cũng không chịu giúp thẩm sao?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Đã không phải (là thẩm) nữa.”
“Hơn nữa, Vệ gia hiện tại do phu nhân quản lý, hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều nghe theo phân phó của hắn.”
Vệ Vân Chiêu hoàn toàn không cho nàng ta được như ý, Tiểu Chu thị phẫn hận liếc nhìn hai người một cái, bắt đầu chỉ huy Bạch Thược và lão ma ma dọn đồ.
Trước đó khi nhìn thấy nhiều của hồi môn như vậy, trong lòng cao hứng bao nhiêu thì hiện tại lúc dọn của hồi môn trong lòng liền khổ bấy nhiêu.
Hai người này đều muốn đi theo Tiểu Chu thị, cho nên cũng không dám không nghe.
Rương làm bằng gỗ đặc vốn đã rất nặng, càng khỏi nói là còn đựng đồ ở bên trong, ma ma lớn tuổi không có sức lực gì, Bạch Thược cũng không trải qua việc nặng cũng tương tự không có sức lực, nâng mỗi một cái rương đi ra ngoài mà nửa ngày chưa thấy đâu, Tiểu Chu thị đi ra ngoài xem, thấy hai người di chuyển không khác gì ốc sên, với tốc độ này, sợ là dọn đến ngày mai cũng không xong hết đống của hồi môn kia.
Mà trên đường đi, hạ nhân của Vệ gia đều làm như không nhìn thấy hai người này, không một ai chịu tiến lên giúp một chút.
Tiểu Chu thị buộc phải đến giúp, còn suýt nữa dập trúng chân mình.
Nàng ta phẫn hận mà nhìn Giang Lâm, kiên trì với ý tưởng ban đầu, đây là một thứ phá gia tinh, Vệ gia sớm muộn cũng sẽ bị hủy trong tay nó, bất quá Vệ gia hiện tại cũng gần như đã tán gia bại sản, mà thứ phá gia tinh này vào cửa còn chưa đến nửa năm.
Cuối cùng Tiểu Chu thị phải thỏa hiệp, đưa bạc mướn hạ nhân của Vệ gia dọn đồ giúp mình, Giang Lâm lập tức sảng khoái đáp ứng, “Được thôi, một trăm lượng bạc một người, muốn bao nhiêu người cô tự mình chọn.”
Tiểu Chu thị trừng mắt há mồm định mắng người, Giang Lâm liền vươn một ngón trỏ huơ huơ trước mặt nàng ta, “Cô mắng ta một câu ta liền tăng giá lên một trăm lượng, cô cứ việc mắng.”
Tiểu Chu thị hung hăng dậm chân, nuốt lời mắng chửi vào trong bụng, nhưng ánh mắt nhìn Giang Lâm lại giống như muốn ăn thịt người.
Giang Lâm không đau không ngứa, thu bạc xong mới để người làm việc cho nàng ta.
Tiểu Chu thị keo kiệt bủn xỉn muốn chọn bốn người thân thể trông khỏe mạnh, trong miệng không thể thiếu mấy câu oán giận, chỉ là không dám mắng thẳng Giang Lâm.
Khi của hồi môn đã được dọn đến một nửa thì quản gia trở lại, mang theo hai phần thư hòa ly đã được nha môn đóng dấu.
Đồng thời, người của Chu gia cũng xuất hiện, Chu Thượng Trình tự mình tới, phía sau có vài chiếc xe ngựa, vừa nhìn liền biết là tới kéo của hồi môn.
Chu Thượng Trình bảo người gác cổng thông bẩm muốn gặp Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu cho người gác cổng trở về truyền lời, của hồi môn sẽ được đưa đến trước cửa, số lượng cũng không ít, dọn đi là được, không cần chờ y gật đầu.
Chu Thượng Trình bị thái độ không chút nể tình này của Vệ Vân Chiêu làm cho tức giận đến ngã ngửa, “Hay cho một Vệ Vân Chiêu, việc hôm nay Chu gia ta sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó tốt nhất đừng cầu đến trên đầu của Chu gia ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi đẹp mặt.”
Ngữ khí của Chu Thượng Trình không tốt, sắc mặt cũng không tốt, nhưng không một ai để ý đến hắn, hắn cũng chỉ có thể phân phó người đến nâng của hồi môn.
Tiểu Chu thi ở phía bên này còn chưa biết của hồi môn của mình đã sắp bị chuyển về Chu gia, dọn đồ xong, nàng ta hừ lạnh một tiếng với Giang Lâm, kiêu căng ngạo mạn rời đi.
Sau đó ra cửa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa chạy đi ở trước mặt mình liền sửng sốt, “Của hồi môn của ta đâu? Ai động vào của hồi môn của ta rồi?”
Nha hoàn chạy đến Chu gia báo tin còn đang chờ nàng ta ở trước cửa, Tiểu Chu thị vừa hỏi nàng ta liền đáp, “Là lão gia dẫn người tới dọn đi.”       
“Chát!” Tiểu Chu thị phủi tay tát một cái vào mặt nha hoàn, “Tiện nhân, ai bảo ngươi trở về mật báo hả, thật to gan!”
Tiểu Chu thị còn chưa hết giận, trở tay liền cho thêm một cái tát, lực đạo cực lớn, mặt nha hoàn lập tức sưng lên.
Tiểu Chu thị ánh mắt lạnh lùng, nắm cằm nha hoàn, “Nếu như ta không lấy lại được của hồi môn, ta nhất định sẽ lấy mạng tiện nhân nhà ngươi.”
Nàng ta nói xong liền hung hăng đẩy nha hoàn ngã xuống mặt đất, sau đó vội vàng đuổi theo xe ngựa của Chu gia.
Nha hoàn che mặt ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt tràn ngập vô thố, nhưng Tiểu Chu thị và đám người Bạch Thược đều không mảy may quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái.
……
Tiểu Chu thị đi rồi, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đến nói cho tỷ muội Vệ Vân Uyển tin tức này.
Hai tỷ muội đã biết chuyện Tiểu Chu thị lựa chọn hòa ly muốn mang của hồi môn đi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước kia mẫu thân đã không mấy yêu thích các nàng, cảm thấy các nàng đều là nha đầu vô dụng, hiện giờ Tiểu Chu thị bỏ lại các nàng, cũng là chuyện có thể nghĩ đến từ sớm.
Giang Lâm xoa đầu từng người, “Không có việc gì, còn có bọn ta đây, nàng ta không cần các muội, vậy các muội liền sống thật tốt cho nàng ta thấy, sẽ có ngày nàng ta phải hối hận.”
Hai tỷ muội khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi theo ma ma học nữ công gia chánh.
Chuyện của Tiểu Chu thị đã được giải quyết, nhưng Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm cũng chưa thể nhàn rỗi, Vệ Vân Chiêu bảo Hoài Cửu đưa Tôn ma ma tới trong viện của Vệ phu nhân, y hỏi bọn họ một ít chuyện, sau đó liền phải vào cung.
Lúc này Giang Lâm không đi cùng y, sợ Vệ phu nhân lại phát bệnh sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Vệ Vân Kỳ, cho nên liền ở trong viện trông chừng cậu, kể chuyện cổ tích cho tiểu hài nhi.
Mà Vệ Vân Chiêu vừa ra ngoài không bao lâu, Vệ phu nhân quả nhiên tới, vừa xuất hiện liền lao tới quỳ xuống trước mặt Giang Lâm, “Giang thiếu gia, ta cầu ngài giơ cao đánh khẽ buông tha cho Vệ gia, cũng buông tha cho Đổng gia đi, chúng ta không chịu nổi lăn lộn của ngài.”
Trên mặt Vệ phu nhân tràn ngập bi thương, ánh mắt cầu xin mà nhìn hắn, Giang Lâm suýt nữa liền cho rằng bản thân đã làm ra chuyện lớn tội ác tày trời gì.
Hắn thả Vệ Vân Kỳ xuống, để nha hoàn đưa tới chỗ Vệ Vân Gia chơi, Vệ Vân Kỳ ngây thơ ngẩng đầu, “Ca ca, vì sao nương lại quỳ?”
Giang Lâm nhẹ nhàng giải thích, “Không đứng vững nên té ngã, đại ca đệ đã đi mời đại phu cho bà ấy rồi, ta phải trò chuyện với nương của đệ, lát nữa liền đón đệ trở về.”
Tiểu hài nhi cũng không dễ lừa như vậy, nhưng cậu lựa chọn tin tưởng Giang Lâm, đi đến trước mặt Vệ phu nhân xoa xoa mặt nương của cậu, “Vậy nương chờ đại ca trở về, đại phu xem bệnh cho nương là có thể khỏe lại.”
Vệ phu nhân đáp lời, nhưng cũng không dám nói gì nhiều, sợ mình sẽ lập tức khóc lên.
Sau khi Vệ Vân Kỳ đã được đưa đi, Giang Lâm bảo Vệ phu nhân đứng lên, “Không có người khác, không cần phải làm ra vẻ, có chuyện thì cứ nói thẳng.”
Vệ phu nhân không nhúc nhích, ngược lại còn dập đầu với Giang Lâm, “Coi như ta cầu ngươi, cầu xin ngươi hãy đi đi, trở về Hầu phủ cũng được, đi chỗ nào cũng được, cầu ngươi hãy rời khỏi Vệ gia đi, ngươi đi rồi, Vệ gia mới có thể trở lại như trước kia, ngươi thả cho chúng ta một con đường sống đi.”
Giang Lâm cho rằng bà ta đang chọc cười, “Uổng phí cho bà một đêm để cân nhắc, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra là mình đã sai ở đâu, lại còn muốn đuổi ta đi.”
“Thế nào? Cảm thấy ta là tai tinh, hãm hại Vệ gia các người?”
Vệ phu nhân nói: “Từ lúc ngươi vào Vệ gia, trong nhà liên tục xảy ra chuyện, một khắc cũng không chịu ngừng nghỉ. Trước nay không hề có những chuyện này.”
Giang Lâm: “Trước kia nam nhân của bà cũng không chết đâu, bà bị hương huân mụ mị đầu óc rồi đúng không.”
“Không phải như thế, những việc này đều là tại ngươi khiến cho, Vân Chiêu vất vả lắm mới tỉnh lại, chúng ta rõ ràng đều nhìn thấy hy vọng, nhưng ngươi lại dụ dỗ nó, khiến nó không quan tâm đến người nhà, vô tình vô nghĩa, mới dẫn đến tình trạng như hiện giờ. Nếu như không có ngươi, mẫu thân và lão ngũ đã không xảy ra chuyện, Thanh Hà quận vương phủ cũng sẽ không hại Vệ Vân Kỳ con ta, hết thảy đều sẽ khác đi.”
“Mẹ kiếp!”
Giang Lâm không nhịn được mà mắng một tiếng.
“Vệ phu nhân, ta sẽ làm như ý nguyện của bà, ta có thể minh xác nói cho bà biết, Đổng gia xong rồi.”
“Đừng nói là thăng quan, ngay cả vị trí hiện tại cũng đừng mơ giữ được!”
Vệ phu nhân không dám tin mà nhìn Giang Lâm, “Ngươi, vì sao ngươi lại ngoan độc như vậy?”
Giang Lâm cười lạnh, “Bởi vì bà đã đắc tội ta, Đổng gia phải trả giá đắt vì chuyện này. Tin ta đi, Vệ Vân Chiêu sẽ đứng về phía của ta thôi.”
Giang Lâm vung ống tay áo đứng dậy, gọi người muội muội của cặp song sinh xuất hiện, bảo nàng ném Vệ phu nhân và Tôn ma ma ra khỏi viện.
Muội muội là một băng mỹ nhân, quả thật lạnh như băng sương, ánh mắt còn phá lệ sắc bén, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể ra tay giết người.    
Chỉ là nàng lại bị cái tên của mình hủy hoại, gọi là Hoài Thập.
Nghe như điềm xấu lại giống như hoài thai mười tháng, không xứng với gương mặt và khí chất cao lãnh kia của nàng.
Hoài Thập ném người xong, trở về chắp tay với Giang Lâm tỏ vẻ mình đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền biến mất không thấy tàn ảnh, hoàn toàn không có ý muốn giao lưu hai ba câu với Giang Lâm.
Giang Lâm nhún vai, thôi vậy.
Giang Lâm gọi quản gia tới, phân phó ông an bài người trông giữ cẩn thận cửa trước lẫn cửa sau, không có mệnh lệnh của hắn, không ai được phép ra ngoài, hắn muốn đề phòng khả năng Vệ phu nhân và Tôn ma ma kia đi báo tin cho Đổng gia.
Với loại đầu óc kia của Vệ phu nhân, cũng không phải là không làm được việc này.
……
Bên kia, Vệ Vân Chiêu cầu ân điển của Hoàng thượng cho Thái y đến xem bệnh cho mẫu thân y cũng cực kỳ thuận lợi, Vệ Vân Chiêu không trực tiếp điểm ra là Thanh Hà quận vương phủ động tay động chân, nhưng y đều đã cầu đến trước mặt Trường Đức đế, Trường Đức đế chỉ cần một câu nói là có thể tra rõ nguyên do.
Trường Đức đế gật đầu, Vệ Vân Chiêu liền mang theo Thái y rời cung.
Người vừa đi, Trường Đức đế liền sai người đi tra rốt cuộc Vệ gia đã xảy ra chuyện gì.
Mà việc Vệ Vân Chiêu tiến cung còn bị người của một phe khác chú ý tới, đó chính là Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe cung nhân bẩm báo Vệ Vân Chiêu tiến cung, thần sắc trông như thường, tựa hồ còn béo hơn trước một chút, hoàn toàn không có vẻ gì là có bệnh hoặc là trúng phải Huyết Cốt Trùng.
Trên mặt Hoàng hậu nháy mắt liền hiện ra vẻ không vui, gọi Thu Tịch tới trước mặt, “Hôm đó ngươi thật sự đã giao bộ trang sức kia đến tay Giang Lâm sao?”
Thu Tịch biết Hoàng hậu có ý gì, vội vàng nói: “Nương nương, nô tỳ thề, thiên chân vạn xác, bộ trang sức kia đích đích xác xác đã được Giang Lâm tận tay tiếp nhận, những người cùng nô tỳ đến Vệ gia hôm đó đều có thể làm chứng.”
Hoàng hậu đương nhiên biết lời Thu Tịch nói là thật, tiểu thái giám đi theo ngày đó cũng đã sớm hồi bẩm cho nàng ta, Hoàng hậu cũng không nghi ngờ Thu Tịch làm việc bất lợi, chỉ là cảm thấy việc Vệ Vân Chiêu không trúng chiêu là không đúng, hoặc nói đúng hơn là không như ý nàng ta.
Cốt Huyết Trùng kia rất dễ tìm được cơ hội để tiến vào thân thể, chỉ cần dùng tay chạm vào bộ trang sức kia là sẽ lập tức trúng cổ, bộ trang sức kia là di vật của mẫu thân Giang Lâm, nhưng lại bị kế mẫu trộm đưa ra ngoài, nàng ta không tin Giang Lâm nhìn thấy di vật của mẫu thân, còn là đồ vật trân quý như thế mà lại hoàn toàn không chạm vào một chút liền trực tiếp cho người mang đi cất.
Mặc dù Giang Lâm không chạm vào, nhưng nha hoàn mang đồ vật đi cũng không thể không đụng tới, chỉ cần một người bị Cốt Huyết Trùng kia dính lên, sớm chiều ở chung, không ai có thể trốn được.
Thu Tịch thấy Hoàng hậu không cao hứng, vội vàng hiến kế, “Nương nương, Vệ Vân Chiêu kia dẫn theo Thái y rời cung, nhất định là vì ở Vệ gia có ai đó bệnh nặng, đại phu bên ngoài không trị được nên mới tiến cung cầu Hoàng thượng cho Thái y đến chẩn trị, có lẽ chính là Giang Lâm kia trúng cổ thì sao, chỉ là vẫn chưa truyền cho Vệ Vân Chiêu mà thôi, đợi Thái y chẩn trị xong, nương nương cho người tới hỏi liền biết được Vệ gia xảy ra chuyện gì.”
Hoàng hậu không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày mới gật đầu, “Vậy đợi người trở lại Thái Y Viện, liền gọi tới hỏi rõ ràng đi.”
Nhưng điều Hoàng hậu muốn không chỉ có như vậy, không nhanh chóng diệt trừ Vệ Vân Chiêu nàng ta liền không an tâm, Hoàng hậu vẫy tay với Thu Tịch ý bảo nàng ta đưa tai lại đây, “Thu Tịch, ngươi lại đi giúp bổn cung làm một chuyện.”
Thu Tịch nghe xong phân phó của Hoàng hậu, trong lòng khẽ run, cẩn thận khuyên bảo, “Nương nương, nếu để người khác phát hiện……”
Hoàng hậu ném qua một cái liếc mắt, Thu Tịch lập tức ngậm miệng, “Dạ, nô tỳ đã biết.”
Mặc dù bị phát hiện thì lại thế nào, chỉ cần Hoàng thượng không thật sự muốn xử trí Hoàng hậu nương nương, ở hậu cung này còn có rất nhiều người chịu tội thay.
Tin tức Vệ Vân Chiêu tiến cung mang theo một vị Thái y rời cung rất nhanh liền truyền tới Thanh Hà quận vương phủ, Thanh Hà quận vương phi vừa nghe được tin tức liền nôn nóng bất an đi tới đi lui ở trong phòng, dò hỏi nữ nhi ngồi ở một bên lãnh đạm hệt như hoàn toàn không để việc này trong lòng, “Nhu Nhi, làm sao bây giờ, Vệ gia thế nhưng lại dám nháo loại việc nhỏ này đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ tra rõ việc này, đến lúc đó Thanh Hà quận vương phủ phải làm sao bây giờ?”
“Cha con còn chưa biết đến việc này, nếu ông ấy biết được khẳng định sẽ rất tức giận, Nhu Nhi con mau nghĩ cách đi, rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?”
Vẻ mặt Tưởng Nhu đạm mạc, “Yên tâm, không nhấc nổi sóng gió, huống chi còn có Đổng gia bên kia, đẩy tất cả mọi chuyện lên người của Đổng gia không phải được rồi sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.