Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau

Chương 37: Đại điện




Editor: Ngao1702
Sở Ngọc Lương vừa lòng nhìn những đệ tử còn lại.
"Chư vị, không cần khẩn trương, các ngươi ở lại, là bởi vì sau khi trải qua sàng chọn, tông môn cảm thấy các ngươi đều có biểu hiện rất tốt ở nhiều phương diện, tiếp theo sẽ có đệ tử chấp sự mang các ngươi tiến vào đại sảnh, ở nơi đó, sẽ quyết định nơi mọi người dừng chân."
Sở Ngọc Lương phất tay một cái, đệ tử đứng ở bên cạnh lập tức tiến lên.
"Dẫn bọn hắn đi thôi."
" Vâng! Sư thúc!"
Đệ tử kia cung kính hành lễ với Sở Ngọc Lương.
Đối với vị sư thúc nổi danh là thiên tài trong nội môn, một đệ tử chấp sự ngoại môn như hắn vô cùng kính ngưỡng.
Tuy rằng lần tuyển chọn đệ tử này, vị sư thúc như hắn đây cũng tiếp quản, phụ trách trông giữ một mảnh đất, nhưng những việc vặt như dẫn đường thì cũng không phải làm phiền tới hắn.
Chỉ mong, trong dàn đệ tử mới này, sẽ có người lọt vào mắt xanh của những tiền bối trong Thiên Thuỷ Phong, hoặc là vị sư thúc Sở Ngọc Lương kia cũng được.
Tuy rằng trong lòng cực kỳ hâm mộ, đệ tử chấp sự cũng chưa từng làm việc qua loa.
Mang theo một hàng người, đi về phía điện nghị sự.
Thẩm Thanh Nhất lẫn trong đám đông, nhìn cảnh tượng xung quanh không ngừng biến đổi.
Bên ngoài nhìn thì trấn định, nhưng trong nội tâm đã sóng gió mãnh liệt từ lâu.
Giờ phút này, xúc cảm dưới chân nhắc nhở nàng, đã thoát khỏi nơi mà Thẩm Thanh Nhất bị cầm tù cả đời.
Như rơi vào thế giới mới, phảng phất một bước đi cả vạn dặm, thực sự làm người ta khiếp sợ.
Thanh Nhất tiểu tâm cẩn thận đi theo đệ tử dẫn đầu, sợ đi nhầm, lại rơi vào ảo cảnh nào đó.
Rốt cuộc những lần đau đớn ở Vấn Đạo Nhai cũng không phải là đùa giỡn.
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO. Các trang khác đều là bản copy, không được đầy đủ.
Tuy rằng ngay từ đầu, vì lời nói của đệ tử kia, hơn nữa cộng thêm suy đoán của chính mình, cảm thấy nơi đó có thể là ảo cảnh mà trong tiểu thuyết hay nói đến, nhưng để ngừa sai sót, nàng vẫn quấn một chiếc dây đằng trên eo.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đánh cuộc thật chính xác.
Nhưng giờ phút này, có vết xe đổ phía trước nàng cũng không dám đại ý.
Ai biết, nếu lại rơi vào ảo cảnh lần nữa thì sẽ có nguy hiểm hay không.
Phong cảnh hai bên lùi lại phía sau.
Một đám người đi theo đệ tử chấp sự, xuyên qua nhiều cửa đá cao lớn.
Đến khi có một chiếc cầu thang làm bằng ngọc thạch trắng cao mấy chục trượng đập vào mắt, mọi người mới thực sự bị khiếp sợ. (1 trượng bằng 3,33m)
Cầu thang trắng đứng sừng sững ở đấy, bên trên là những pho tượng của dị thú, thần thú sinh động như thật, dưới ánh sáng của nắng vàng, chúng phảng phất như một giây sau liền sẽ sống lại.
Đằng sau pho tượng là một tòa cung điện rộng lớn khí phái, ngói xanh làm bằng lưu li, điêu khắc tỉ mỉ, mây khói lượn lờ vây quanh, tựa như muốn ẩn vào đất trời.
Chẳng sợ hay chân đã dẫm lên trên bậc thang, Thanh Nhất vẫn còn cảm giác không chân thực.
Trừ bỏ một số người cá biệt, có bối cảnh đã chững kiến qua.
Còn lại phần lớn mọi người đều giống như nàng.
"Keng keng keng!"
Thẳng đến chiếc lục lạc ngọc dưới mái đại điện cong cong phát ra những nốt âm thanh thúy, mới mang hồn của Thanh Nhất quay về.
Cửa nghị sự điện không người tự mở, bối cảnh bên trong từ từ hiện ra.
Nhưng mọi người lại không dám tự tiện ngẩng đầu, bởi vì từ trong đại điện truyền đến uy áp như có như không, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi, không dám lỗ mãng.
Vị đệ tử dẫn bọn họ tới, chắp tay hành lễ liền lui xuống để lại mọi người cùng một phần ngọc giản.
Trên đó khắc tin tức của bọn họ.
Vấn Hải tiếp nhận ngọc giản, lướt qua từng cái, tin tức hiện lên đầy đủ rõ ràng.
Những điều này, bọn họ cũng đã biết trước hết rồi, lần này xem lại, bất quá là đối chiếu tỉ mỉ thêm lần cuối.
Mọi người cúi đầu, chờ đợi các vị ngồi bên trên lên tiếng.
Sau một khoảng thời gian dài không edit, bây giờ tui đã quay trở lại rùi, nhưng mà cũng chưa chắc sẽ ra chương đều đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.