Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 16.3: Trả giá đắt (3)




Edit by Sel
Nặc Nặc theo bản năng lắc đầu.
Phản ứng của cô trở nên chậm chạp, lòng bàn tay dính nhớp, đó chính là máu của anh.
Một dao kia cô đã đâm vào lưng của anh.
Cảm giác lưỡi dao ghim vào da thịt này khiến cô hỏng mất.
Từ trước đến nay Nặc Nặc vẫn luôn là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn lại nghe lời. Đừng nói là giết người, ngay cả mấy động vật nhỏ đi lạc trước cửa tiểu khu cô cũng sẽ tìm cách giúp chúng nó.
So với sự bình tĩnh của Cừu Lệ thì Nặc Nặc lại cảm thấy một dao này giống như đâm vào người cô vậy.
Gương mặt nhỏ của cô tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cô sắp hỏng mất.
Cô nức nở thành tiếng: "Xin lỗi...Thật xin lỗi..."
Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, thấy cô thật sự sợ chết khiếp rồi. Trong lòng lại không khỏi cảm thấy buồn cười, lá gan bé như vậy mà cũng dám đâm một dao vào người anh, có thể thấy cô thật sự chán ghét anh đến tận xương tuỷ.
Anh cũng không quan tâm vết thương trên lưng.
Nhìn cô nhu nhu nhược nhược lại hoảng sợ run rẩy, trong nháy mắt bầu không khí trở nên an tĩnh, anh cũng cảm thấy mình xong đời rồi.
Nữ sinh này tát anh ba cái, còn thọc anh một dao.
Nhưng mỗi khi anh nhìn cô lại không có cách nào nổi giận, cũng không có oán hận.
Vĩnh viễn chỉ nghe được tiếng đập điên cuồng của trái tim trong lồng ngực.
Anh cẩn thận lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, ông đây còn chưa chết được."
Ánh mắt thanh triệt sạch sẽ của cô tràn đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, cảm thấy mình thật sự xong đời rồi.
Giờ phút này không những không muốn giết cô mà anh lại cảm thấy đau lòng cùng buồn cười.
Anh kéo lấy chăn bọc cô lại, sau đó đi xuống giường.
Cừu Lệ đi vào phòng tắm nhìn vết thương qua tấm gương.
Cũng may miệng vết thương không sâu, chút sức lực này của cô cũng không giết người được.
Nhưng Cừu thiếu muốn ngủ với một cô gái, không ngủ được thì thôi lại còn bị người ta đâm cho một dao, anh còn dỗ người ta nín khóc. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có thể làm chuyện cười cho đám người kia cả một năm.
Cừu Lệ lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Nặc Nặc vẫn còn đang thút thít nức nở, một đôi mắt đen to lúng liếng cứ nhìn chằm chằm anh.
Tựa hồ muốn nhìn xem anh đã chết hay chưa.
Cừu Lệ cười cười...thật là cmn...vậy mà anh lại cảm thấy cô đáng yêu, chắc chắn là anh bị điên rồi.
Vết thương trên lưng còn đổ máu, anh cũng không nỡ chạm vào cô, cô xuống tay cũng không lưu tình chút nào.
Cừu Lệ thấy tinh thần của cô không tốt lắm, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, cười nói: "Nhìn cái gì? Mặc quần áo nhanh lên rồi ra ngoài gọi người vào đây. Không em thật sự muốn nhìn thấy ông đây chết mới vừa lòng sao?"
Cô lắc lắc đầu hít hít mũi, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Trong lòng anh mềm đến rối tung rối mù, suýt nữa đã quên việc mình tức giận vì cô muốn rời khỏi đây.
Cừu Lệ biết cô thẹn thùng, vì thế anh đi đến tủ quần áo lấy cho cô một bộ váy.
"Đừng khóc, tôi không đau. Ra ngoài gọi người được không? Hửm?"
Nặc Nặc được anh trấn an xong, chui trong ổ chăn mặc xong váy, thần kinh căng chặt lúc này mới được thả lỏng một chút. Cô chạy nhanh xuống dưới lầu tìm người, cô không muốn giết người, nếu không cả đời này cô sẽ gặp ác mộng mất. Tam quan của cô không có vặn vẹo như Cừu Lệ đâu.
Mẹ Trần buổi tối đã về nhà, trong biệt thự chỉ còn đám người dưới trướng Cừu Lệ.
Bọn họ nhận được tin tức xong thì vội vàng lên lầu, người trên của Cừu Lệ trần trụi nhưng phía dưới đã mặc xong quần.
Phòng ngủ của Nặc Nặc lộn xộn, vành mắt cô đỏ ửng, trên khăn trải giường màu hồng nhạt còn dính máu.
Mấy tên vệ sĩ vội vàng chạy lên xem tình hình của ông chủ thấy cảnh này cũng không khỏi đỏ mặt.
Cừu Lệ lạnh nhạt phân phó: "Gọi bác sĩ gia đình tới đây. Vết thương nhỏ như này không cần đến bệnh viện."
Người nọ nhận lệnh xong nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi còn không nhịn được lặng lẽ liếc Nặc Nặc một cái. Vết thương trên lưng của Cừu thiếu chắc chắn không phải tự ngài ấy tạo ra, vậy khẳng định đó là do Nặc Nặc làm.
Cô đúng là to gan lại còn biết cách chơi thật đấy.
Nặc Nặc đứng ở cửa nhòm vào, bây giờ cô vô cùng sợ hãi lại mờ mịt. Lúc trước cô chỉ mắng anh một câu mà anh đã nổi giận, nay cô còn dám thọc anh một dao, lát nữa không biết cô còn toàn thây hay không.
Ngón tay của Nặc Nặc run nhè nhẹ.
Cả đời này chắc cô chẳng thể quên cảm giác đáng sợ khi làm tổn thương người khác.
Chẳng sợ chuyện này vốn dĩ là anh sai.
Nặc Nặc chỉ đang tự vệ mà thôi.
Có thể cô chính là người đầu tiên cứng rắn xoay chuyển cốt truyện của bá tổng văn, hơn nữa còn là một nữ phụ qua đường dám đâm nam chủ một nhát dao.
Cừu Lệ nhìn thoáng qua Nặc Nặc đang sợ hãi khép nép đứng ở cửa, bình tĩnh gọi cô: "Lại đây."
Cô do dự một lát, sau đó mới đi đến trước mặt anh.
Anh thấy hốc mắt cô vẫn còn hồng, trên lông mi còn treo nước mắt, thanh âm không khỏi thấp xuống vài phần: "Mở ngăn kéo của bàn trang điểm ra, cầm cái hộp đó lại đây."
Bây giờ cả người Nặc Nặc đều mê mang không biết nên làm cái gì, cô cứ ngây ngốc làm theo lời Cừu Lệ nói. Quả nhiên bên trong ngăn kéo bàn trang điểm có để một hộp quà nhỏ, bên trên còn thắt một cái nơ màu trắng rất xinh xắn.
Cô còn chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi ban nãy, cầm hộp quà nhỏ nức nở một tiếng.
Thật sự quá đáng thương.
Anh cong cong môi: "Mở ra nhìn xem."
Nặc Nặc mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay thuỷ tinh rất tinh xảo.
Nặc Nặc ngơ ngẩn nhìn chiếc vòng tay.
"Nặc Nặc."
Cô nâng mắt lên, giọt nước mắt treo trên lông mi hơi rung động.
Anh chợt mềm lòng: "Đừng khóc, sinh nhật vui vẻ. Đây mới là quà sinh nhật của em. Vừa rồi doạ em sợ sao?"
Nặc Nặc nhìn thẳng vào mắt anh, thoạt nhìn chẳng khác gì một người đàn ông bình thường.
Tuy Nặc Nặc không biết chiếc vòng tay này được đặt vào phòng cô từ khi nào, nhưng hành động vừa rồi của Cừu Lệ không phải đơn thuần là muốn doạ cô. Lúc ấy anh đã cởi sạch quần áo của cô ra rồi.
Hơn nữa nhìn biểu cảm thoả mãn lúc đó của anh thì cô đã biết anh căn bản không muốn dừng lại.
Anh thật sự muốn cô trả giá đắt vì dám chạy trốn.
Nếu không phải cô đâm anh một dao thì anh đã sớm đi vào.
Nặc Nặc biết, tổng tài bá đạo trên thế giới này đều có một mạch não như nhau đó chính là tự đại cuồng vọng, vĩnh viễn chỉ nghĩ cho bản thân mình. Cừu Lệ tuyệt đối không phải loại người gì tốt.
Anh còn ác liệt hơn tất cả các tổng tài bá đạo mà cô biết, anh còn là người gặp sắc nảy lòng tham.
Nhưng Nặc Nặc cũng không dám trở mặt với anh. Nếu anh đã nguyện ý giả làm một người bình thường, như vậy cũng tốt hơn là một tên tâm thần.
Nếu cô lại chọc anh tức giận thì chắc chắn anh sẽ không ngại mà tiếp tục chuyện còn dang dở vừa rồi.
Nghĩ đến ngọn nguồn của thất bại lần này, Nặc Nặc không khỏi tức giận.
Thế mà lại thất bại vì nữ chính.
Nữ chủ bán đứng cô thì thôi, ai ngờ tam quan lại còn bất chính như vậy. Không phải nhân thiết của nữ chính được xây dựng là thiện lương sao?
Tống Liên có nghĩ tới rằng nếu cô ta làm như vậy nam chủ sẽ giết chết cô không? Rõ ràng Tống Liên cũng biết nam chủ xấu tính như thế nào.
Cho dù Tống Liên có chán ghét mình, nhưng dù sao nguyên thân cũng là chị gái ruột của cô ta mà?
Nặc Nặc cũng không dám tin tưởng nhân thiết của quyển sách này nữa.
Trong lòng cô uỷ khuất lại nghẹn một cục tức, cô thậm chí còn không dám nói đến sự ác độc của nữ chủ cho nam chủ nghe.
Nam chủ nếu không yêu nữ chủ mà cứ một hai đòi dây dưa với Nặc Nặc thì đây mới là điểm chết người.
Nặc Nặc cùng Tống Liên xem như chính thức trở mặt.
Đây là lần đầu tiên Nặc Nặc muốn làm người xấu, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhìn người đàn ông cao hơn mình rất nhiều: "Cừu Lệ, anh có đau không?"
Cừu Lệ cười nhẹ nói: "Đau lắm, em thổi thổi giúp tôi được không?"
Má cô phiếm hồng, trong lòng thầm mắng anh không biết xấu hổ.
Nếu cô có thể giết chết nam chủ thì thế giới này sẽ khoa học hơn bây giờ rất nhiều.
Chỉ cần ở thế giới này thì không một ai có thể khiến nam chủ chết cả.
Trong lòng Nặc Nặc cũng bình tĩnh trở lại, ít nhất một dao này của cô cũng không giết người được.
Cô lấy hết dũng khí để nêu ý kiến với nam chủ: "Anh xem tôi hư như vậy, còn làm anh bị thương nữa. Tôi cảm thấy Tống Liên rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không làm anh bị thương. Hơn nữa tính tình nó còn hoạt bát thú vị, còn tôi chỉ muốn chuyên tâm đi học..."
Ý cười trên mặt nam chủ đã không còn, tầm mắt lạnh như băng nhìn cô.
Nặc Nặc cũng không cần cái mạng này nữa. Dù sao cô đã đâm anh một dao thì những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ không được yên ổn. Dưới ánh mắt thâm trầm của anh, cô lấy hết can đảm nói: "Tống Liên cũng họ Tống, hay là anh thử đổi cho em ấy tới đây xem sao."
Anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng duỗi tay xoa xoa má của cô: "Nhưng tôi không thích bộ dáng của Tống Liên, cô ta không có ngực cũng không có mông. Vẫn là em dễ gợi dục vọng của tôi hơn."
Tai nhỏ của Nặc Nặc đỏ lên, cô thật sự muốn mắng chết tên đàn ông xấu xa vô liêm sỉ này.
Ngay sau đó tên bệnh tâm thần lại cười nói: "Muốn đổi cũng được."
Cô ngẩn người, tràn đầy hi vọng mà nhìn anh.
"Lột da của em xuống rồi khoác lên người Tống Liên là được."
Sắc mặt Nặc Nặc trắng bệch.
"Đổi hay không đổi? Hửm? Nói đi."
"Không, không đổi."
Anh cười: "Ngoan."
Nặc Nặc sởn tóc gáy, lần đầu tiên sự sợ hãi đối với một người đàn ông của cô đạt tới cực điểm.
Nhưng tâm trạng của Cừu Lệ lại hoàn toàn không xong, cô chán ghét anh như vậy còn đau hơn khi bị đâm một dao vào tim nữa.
Chờ bác sĩ băng bó cho anh xong, trên mặt anh vẫn không có một tia ý cười.
Sợ tới mức mọi người đều im lặng như ve sầu mùa đông.
Nặc Nặc vẫn luôn im lặng.
Chạy trốn bị bắt được, cô còn suýt chút nữa giết chết nam chủ, bây giờ chính là cục diện tồi tệ nhất.
Nếu không thể về nhà thì cô cũng muốn cách xa tên bệnh tâm thần này.
Nhưng với tính cách của Cừu Lệ thì căn bản hiện tại anh không muốn buông tha cho cô.
Anh thật sự có hứng thú với cô.
Trong bá tổng văn có một thứ vô cùng đáng sợ, đó chính là "sự hứng thú". Mà Cừu Lệ lại có quá nhiều tính thú.
Muốn Cừu Lệ thả cô ra thì Tống Liên chính là hy vọng duy nhất.
Tâm Nặc Nặc như tro tàn, cô muốn thử thêm một lần nữa.
Nặc Nặc đặt vòng thuỷ tinh ở trước mặt anh, người đàn ông nhấc chân, không vui nhìn cô: "Không thích?"
"Không phải." Nặc Nặc nói: "Nhưng tôi muốn đổi sang một món quà khác."
Cừu Lệ nhìn cô, đồng tử sâu không thấy đáy.
Nặc Nặc rũ lông mi nói: "Tôi nhớ Tống Liên, anh để con bé tới biệt thự ở một tháng đi."
Lời này của cô vừa nghe đã biết là nói dối, cô thế mà tình nguyện không muốn sống cũng nhất định không muốn ở bên anh, còn chưa từ bỏ ý định thay đổi người.
Cừu Lệ nhìn cô, miệng vết thương ẩn ẩn đau, anh tức giận đến cực điểm, dứt khoát cầm lấy chiếc vòng thuỷ tinh kia ném thẳng vào tường.
Thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh, dưới ánh chiết xạ của ánh đèn càng sáng đến chói mắt.
Sau một lúc lâu anh bật cười: "Được thôi, như em mong muốn."
Chỉ mong sau này em sẽ không hối hận.
Tống Nặc Nặc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.