Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 48: Hào quang




Editor: Độc Ẩm
Thế mà Sơ Nghiên lại cho rằng lần này hệ thống sẽ không giở trò, cô thật sự quá ngây thơ rồi!
Rõ ràng viết là có thời gian hiệu lực, thế mà nó còn có thể tự động download!
Thứ rác rưởi!
Tiếng thở hơi dồn dập của Lâu Niệm vang lên bên tai, Sơ Nghiên đành phải dẹp danh hiệu nữ chính từ trên trời rơi xuống này qua một bên, vươn tay vỗ vỗ lưng hắn.
"Được, được rồi, anh sắp ghì chết em đó......"
Lúc này Lâu Niệm mới hơi thả lỏng ra, nhưng vẫn ôm cô, tựa cằm lên vai Sơ Nghiên, tóc đen mềm mại cọ vào má cô, có chút ngứa.
Sơ Nghiên không biết quyết định bốc đồng này rốt cuộc là đúng hay sai, cũng không biết trở thành nữ chính sẽ có hậu quả như thế nào. Nhưng ít nhất sau bước đi này, có lẽ bọn họ sẽ có cơ hội rộng mở hơn.
Lâu Niệm cuối cùng cũng buông cô ra, cúi đầu: "Không đi nữa?"
Sơ Nghiên vén tóc mai lộn xộn: "Không đi không đi."
Đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ánh sáng của Lâu Niệm nhìn cô chăm chú: "Ở bên nhau?"
Sơ Nghiên khụ một tiếng: "...... Thử xem đi."
Không ngờ người đàn ông bình thường thanh lãnh một khi nhiệt tình sẽ là như thế này! Sơ Nghiên sờ sờ mặt, cảm thấy hơi nóng.
Về khách sạn, cả tòa nhà im ắng. Vào thang máy, Sơ Nghiên khẽ hỏi hắn: "Anh ở tầng mấy?"
Lâu Niệm nhìn cô một cái, không nói gì.
Sơ Nghiên hiểu ngay, chắc chắn là cùng tầng với cô.
"Ting" một tiếng, thang máy mở ra, hành lang cũng yên tĩnh, Sơ Nghiên đè thấp giọng nói: "Phòng nào?"
Ánh mắt Lâu Niệm thoáng lơ đãng.
"...... Không phải là cách vách đấy chứ?"
Lâu Niệm ngoan ngoãn đi theo sau cô.
"...... Anh như vậy rất giống biến thái đấy, biết không?"
Sơ Nghiên thực sự bất lực, quẹt thẻ mở cửa phòng mình ra, Lâu Niệm còn đi theo cô, Sơ Nghiên giữ cửa không cho hắn vào, còn phải đè thấp giọng nói: "Anh về phòng mình đi!"
Lâu Niệm cũng hạ giọng: "Vậy chúng ta đã xác định rồi?"
Giọng hắn vốn đã từ tính, lúc này hắn lại hạ giọng tựa như một sợi bạc mỏng quyến rũ. Sơ Nghiên lén lút xoa xoa tai.
Nhưng...... quả thực là chưa xác định gì cả, đúng là nên xác nhận một chút.
Cô thở dài, nghiêng người mở cửa: "Nói xong liền về phòng."
Trong mắt Lâu Niệm xẹt qua ý cười: "Ừ."
Sơ Nghiên lề mề đi vào phòng, bỗng nhiên nhìn thấy chiếc vali như bị phanh thây trên mặt đất, còn có quần áo lót vứt lung trên giường, mặt cô đỏ bừng, hét lên một tiếng đẩy mạnh Lâu Niệm vào phòng tắm.
"Rầm!", cửa bị đóng lại.
Lâu Niệm: "?"
Sơ Nghiên nhanh như chớp vơ đống quần áo trên giường ném vào vali, khóa lại. Sau đó sắp xếp lại chai lọ trên bàn trang điểm, đá đôi dép lê lộn xộn vào gầm bàn, cuối cùng nhìn quanh một vòng rồi mới đoan trang mở cửa phòng tắm ra.
"Vào...... Đi."
Vừa dứt lời, cô đột nhiên nhìn thấy...... một loạt quần lót tam giác phơi trong phòng tắm.
Tất cả đều là đồ mới mua, nhưng vì vệ sinh nên cô đã giặt tay một lần, phơi trong phòng tắm, chiếc nơ con bướm nghịch ngợm đong đưa trong gió.
Mặt Sơ Nghiên vừa mới hạ nhiệt lại lập tức đỏ bừng.
Mặc dù hai người từng ở chung một thời gian, nhưng phòng hai người đều có ban công, người nào phơi của người đấy. Trước đây dùng chung máy giặt cũng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ không biết tại sao, Sơ Nghiên lại cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
"Em...... cái đó, chưa mặc lần nào." Cô lắp bắp giải thích.
Lâu Niệm nhướng mày: "Anh không cần."
Sơ Nghiên: "......"
Lâu Niệm bị đấm một quyền thật mạnh, một phút sau liền ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
"Vậy bây giờ chúng ta nói chính sự đi," Sơ Nghiên đan tay vào nhau đặt trên đùi, "Về chuyện hôn......"
"Kết hôn sao?" Lâu Niệm hỏi.
Sơ Nghiên khựng lại, vẻ mặt Lâu Niệm lại rất nghiêm túc.
"...... Không," Sơ Nghiên dừng một chút mới nói, "Ý em là, chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước trước, sau đó bắt đầu lại một lần nữa."
Với địa vị bình đẳng và sự tự do từ hai bên, đây là phương thức có vẻ khá an toàn mà trước mắt Sơ Nghiên có thể nghĩ đến.
Lâu Niệm không nói gì, lẳng lặng giả chết.
"Cứ coi như chúng ta đang xem mắt vậy, tìm hiểu lẫn nhau, đánh giá xem có thích hợp hay không, như thế thì dù sau này anh có hối hận, chúng ta cũng có thể......"
"Không đâu." Lâu Niệm nói.
Ngữ khí bình thản, thái độ lại chắc chắn.
Sơ Nghiên lập tức không nói nên lời nữa.
Lâu Niệm nhìn cô: "Hôn ước của chúng ta có sự chứng kiến của trưởng bối hai nhà, dù bây giờ muốn hủy hôn thì cũng không được cho phép."
Sơ Nghiên ngẩn ngơ: "Cũng đúng?"
"Cho dù duy trì mối quan hệ trước mắt, anh cũng sẽ không đưa ra những yêu cầu quá mức, cho nên cũng không ảnh hưởng gì cả."
"Không sai......"
"Chúng ta đều không hiểu pháp luật, nếu làm qua loa cho xong chuyện, không biết sẽ có hậu quả như thế nào."
Sơ Nghiên hoàn toàn bị thuyết phục, gật đầu: "Cũng có lý, vậy chúng ta để về nước rồi nói đi."
Lâu Niệm tỏ vẻ tán thành.
Đương nhiên, về nước rồi cũng không bao giờ nói nữa.
Hôn ước hoàn toàn không nằm trong phạm vi quản lý của luật hôn nhân.
...... Nhưng điều này không cần phải nói cho cô biết.

Giải quyết xong chuyện phiền toái nhất, một đêm này Sơ Nghiên ngủ rất ngon.
Ở lại đây cũng không có gì muốn chơi, huống chi Lâu Niệm còn có việc, không thể trì hoãn lâu được. Hai người quyết định đặt chuyến bay buổi tối, ban ngày có thể mua sắm một đợt cuối cùng.
Sơ Nghiên không có nhu cầu về hàng xa xỉ, chủ yếu là mua các loại mỹ phẩm và thuốc. Nếu là đi một mình thì cô còn không dám mua nhiều, nhưng bây giờ đã có cu li bên cạnh nên cô có thể vung tay thoải mái.
"Viên thuốc giải rượu đó lấy thêm một ít đi......" Sơ Nghiên cầm giỏ chỉ huy Lâu Niệm, "Cái màu vàng đó."
Giỏ của cô chất thành một ngọn núi nhỏ, đã cao hơn mức miễn thuế từ lâu, hơn nữa còn được khuyến mãi tối đa, mặc dù tổng cộng chỉ được giảm một hai trăm tệ, nhưng lúc thanh toán cô vẫn rất vui vẻ.
Lâu Niệm xách hai túi đồ lớn đi ra khỏi cửa hàng mỹ phẩm, Sơ Nghiên có chút áy náy vỗ vỗ vai hắn: "Em đi mua trà sữa cho anh, ở đây đợi em một chút."
Lâu Niệm muốn đi theo nhưng bị Sơ Nghiên đẩy lại, "Em phải xếp hàng, anh ngồi ở đây nghỉ một lát đi."
Sau đó liền đi một mình đến quán trà sữa, ngẩng đầu nheo mắt nhìn bảng hiệu.
Cô xếp hàng theo mọi người đi dần về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói ở bên cạnh, hình như đang nói chuyện với cô. Sơ Nghiên quay mặt lại, nhìn thấy một anh trai Nhật Bản.
Cô nghe không hiểu, mỉm cười xin lỗi: "I'm Chinese."
Anh ta cúi đầu dùng phần mềm dịch gõ một dòng tiếng Trung đưa cho cô:
Bạn rất xinh đẹp, có thể cho tôi cách liên hệ được không?
Lúc này Sơ Nghiên mới hiểu, vội vàng nói cô không dùng Twitter và Facebook, giải thích mấy câu, đối phương mới tiếc nuối rời đi.
Lúc đầu Sơ Nghiên còn không thấy có gì lạ, kết quả cả ngày hôm đó, cô gặp thêm mấy người đến xin cách liên lạc, thậm chí đeo khẩu trang cũng không ngăn cản được.
Trong số đó có cả người Trung Quốc lẫn người Nhật Bản, thậm chí còn có một người cùng quê Tứ Xuyên, nếu không có ánh mắt sắp giết người của Lâu Niệm, có lẽ anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Sơ Nghiên cảm thấy hết sức thần kỳ. Cũng không phải cô chưa từng bị tán tỉnh, nhưng tần suất cao như vậy thì đúng là chưa từng xảy ra, quả thực giống như có thêm hào quang quanh người vậy......
Hào quang?
Trong đầu Sơ Nghiên nảy ra một ý niệm, bỗng nhiên lúng túng nghĩ: Đây không phải là hào quang nữ chính mà hệ thống ban tặng cho cô đấy chứ?
Siêu quyến rũ, siêu có duyên với người khác phái...... Thật sự rất phù hợp với hình tượng nữ chính Mary Sue.
Đây là còn ở môi trường nước ngoài xa lạ, nếu về nước...... Sơ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới gương mặt vừa bỉ ổi vừa ngông cuồng của Phó Thiển, nếu hắn cũng bị hào quang này ảnh hưởng...... Sơ Nghiên lập tức suy sụp.
Cô kiềm chế không chửi thề, quyết tâm về nước sẽ cố gắng tránh mặt hắn.
Buổi tối, hai người ngồi tàu điện ra sân bay. Lần này mua chỗ ngồi đặt trước, ghế hai người, Sơ Nghiên ngồi bên trong, Lâu Niệm ngồi bên ngoài.
Mặc dù bữa tối ăn ramen rất ngon, nhưng Lâu Niệm rõ ràng không vui cho lắm, môi mỏng hơi mím, hàng mi đen dày khép lại.
Sơ Nghiên quay qua nhìn hắn vài lần, khẽ thò tay sang, nhẹ nhàng chọc chọc chân hắn.
Lâu Niệm quay sang nhìn cô một cái rồi lại quay đi.
Đây là muốn cô dỗ à?
Sơ Nghiên vươn tay nhéo mặt hắn: "Anh không vui à?"
"Không có." Lâu Niệm bắt lấy tay cô, nắm chặt trong tay, xoa xoa lòng bàn tay mềm mại của cô, sau đó đan tay vào tay cô.
Ngón tay Sơ Nghiên run lên, theo bản năng muốn rút tay lại.
Nhưng Lâu Niệm không buông lỏng ra, ngược lại còn siết tay cô chặt hơn, hơi cúi đầu xuống, "Đừng nhúc nhích."
Hương bạc hà mát lạnh thổi qua, nhiều hơn một tia lưu luyến so với ngày thường. Sơ Nghiên cuộn cuộn ngón tay mấy lần, sau đó thật sự không nhúc nhích nữa.
...... Nếu đã nói muốn thử ở bên nhau, nắm tay một chút hình như cũng không có gì.
Nhưng tóm lại vẫn ngượng ngùng, Sơ Nghiên quay mặt đi, nhìn bóng đêm vụt qua ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau ——
"Không được nghịch!"
Một cái tét hạ xuống mu bàn tay Lâu Niệm, hắn mới dừng lại.
Sau đó hắn thành thật nắm chặt tay cô, Sơ Nghiên nhìn cảnh đường phố, hắn nhìn sườn mặt của Sơ Nghiên.
Khoang đặt trước thường không đầy khách, xung quanh bọn họ không có ai, trong xe cũng không có ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức giống như chỉ có hai người bọn họ.
Cảm giác này rất tuyệt.
Không có người khác, chỉ có đối phương. Mặc dù...... người còn chưa thuộc về hắn, nhưng đã ở gần ngay trước mắt, duỗi tay là có thể ôm được.
Tàu điện nhanh chóng chạy đến điểm dừng trước sân bay, loa phát ra giọng nữ dịu dàng thông báo trạm dừng.
Đúng lúc này, Lâu Niệm nhẹ nhàng gọi: "Sơ Nghiên."
Sơ Nghiên không phòng bị gì cả, dựa vào ghế quay đầu lại: "Hả?"
Giây tiếp theo, hơi thở mang theo hương bạc hà nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, hắn cúi người xuống, môi cực nhanh chạm vào má cô.
Tàu điện dừng lại, Sơ Nghiên cũng run rẩy theo.
Lâu Niệm biết chừng mực lui về, nhưng vẫn ở rất gần nhìn cô: "Phí vất vả."
Sơ Nghiên ngơ ngác vài giây, sau đó mới đột nhiên đẩy hắn ra, mặt đỏ đến mức nhỏ ra máu: "Chúng, chúng ta còn chưa tới bước này! Anh vượt rào!"
Mắt Lâu Niệm thoáng xẹt qua ý cười, nhỏ giọng: "Chúng ta tham gia gameshow đó đi."
Sơ Nghiên không đuổi kịp mạch não của hắn: "Vì sao?"
Cô nhớ rõ trong sách Lâu Niệm mỗi năm chỉ quay một bộ phim, đừng nói đến gameshow, ngay cả phỏng vấn hắn cũng rất ít khi nhận.
"Bởi vì có thể cùng nhau."
Cho dù là CP để cho người ta giải trí thì tên hai người cũng được đặt cạnh nhau, khiến người ta chỉ cần nhắc tới Sơ Nghiên là có thể nhớ đến hắn.
Như vậy những kẻ râu ria mới có thể lăn xa một chút.
Hiển nhiên Sơ Nghiên cũng không bị đả động: "Em sẽ suy nghĩ."
"...... Anh sẽ mở tiệc cho em." Lâu Niệm từ từ bổ sung.
Sơ Nghiên khụ một tiếng, "Khi nào về em sẽ xem hợp đồng."
Khóe môi Lâu Niệm hơi cong lên, nắm chặt tay cô nâng lên, chóp mũi khẽ chạm vào ngón tay cô.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.