Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70

Chương 29: Em đây đi trước?




Edit: Linn
Tiêu Diệu Linh không biết khi nào ông cháu họ mới trở về, ngẫm lại vẫn là quyết định tự mình đi tìm bọn họ.
Phố đông cách nơi này không xa, Tiêu Diệu Linh đi bộ không đến mười phút đã nhìn thấy Cố lão gia tử.
Ông ấy đang ngồi ở một bên uống nước, Cố Quân đang cầm cây chổi lớn quét cái được cái không.
Nhìn lên sắc trời, cậu nói: "Ông nội, sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta về nhà trước thôi."
Cố lão gia tử đáp lại một tiếng được, thấy Cố Quân mồ hôi lấm tấm đầy mặt, liền cầm ấm nước đưa cho cháu trai: "Đừng để bị nóng, mau uống chút nước."
Cố Quân nhận lấy, lộc cộc lộc cộc uống hết ấm nước, sau đó lau mồ hôi trên mặt.
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy một giọng nữ gọi lại "Chú Cố", Cố lão gia tử cùng Cố Quân quay đầu lại, liền thấy Tiêu Diệu Linh.
Hai ông cháu Cố gia trầm mặc trong giây lát, Cố Quân trực tiếp bộc lộ hết vẻ không kiên nhẫn lên trên mặt.
Người phụ nữ này như thế nào lại phiền như vậy.
"Diệu Linh à, cháu làm sao lại qua đây?"
Tiêu Diệu Linh cười nói: "Đây không phải là mẹ chồng cháu qua đây thăm người thân, mang theo chút rau khô trong nhà tự phơi, tư vị cũng không tệ lắm, cháu đặc biệt mang một chút qua đây cho chú Cố hai người nếm thử."
"Cháu có tâm."
Tiêu Diệu Linh đi theo bọn họ đi vào Cố gia, Cố lão gia tử để cháu trai rót nước cho cô ta.
Tiêu Diệu Linh đúng thật là có chút khát, thấy cốc rất sạch sẽ, liền cầm lên uống hai ngụm.
Cố Quân nhìn cô ta một cái, nói với Cố lão gia tử: "Ông nội, nên ăn cơm rồi."
Tiêu Diệu Linh nói: "Nếu không đừng nấu nữa, cháu mời hai ông cháu đến tiệm cơm quốc doanh ăn."
Cô ta còn tính theo chân bọn họ tạo quan hệ tốt, hỏi một chút bọn họ ở trong quân đội có quan hệ gì.
Cố lão gia tử lắc đầu cự tuyệt: "Như này không thích hợp. Chúng ta đã làm xong rồi, ở nhà mình ăn là được mà."
Do dự một chút, ông hỏi: "Cháu muốn ở lại ăn một bữa không? Trong nhà không có gì thứ tốt, tiểu Quân buổi sáng nấu chè đậu xanh, trần với nước lạnh."
Tiêu Diệu Linh: "Vậy cháu đây cũng không khách khí, vừa lúc có hơi nóng, uống chút chè đậu xanh cũng tốt."
Người phụ nữ này thật đúng là không khách khí, Cố Quân không quá cao hứng.
Tiêu Diệu Linh thấy sắc mặt Cố Quân không tốt, trong lòng cũng không cao hứng, cô ta thở dài: "Nhiều năm như vậy qua đi, đến tiểu Quân cũng trở nên xa lạ với cháu rồi, khi nó còn nhỏ cháu còn từng ôm nó đâu, nó bây giờ cũng không gọi cháu."
Cố lão gia tử nói: "Khi đó nó còn nhỏ, không nhớ rõ cũng bình thường."
"Đúng vậy." Tiêu Diệu Linh còn nhớ rõ Cố Quân khi còn nhỏ trắng trẻo mập mạp, lại thích cười, cô ta còn rất thích cậu. Đâu giống hiện tại, không đáng yêu một chút nào.
Cố Quân mím môi thành một đường thẳng tắp, im lặng không lên tiếng bưng bát chè đậu xanh đi qua.
"Dì Tiêu, ngài ăn nhiều một chút." Cố Quân nhàn nhạt nói.
Đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu, cô ta chính là muốn mách lẻo cho ông nội của cậu, ý nói cậu không lễ phép.
Cố Quân thật muốn cười nhạo ra tiếng, thật không biết cái người phụ nữ tự dưng xuất hiện này như nào mặt lại dày vậy.
Tiêu Diệu Linh không biết diễn biến tâm lý của cậu, thấy cậu biết gọi người, trong lòng có chút vừa lòng.
Bưng bát lên uống một ngụm chè đậu xanh, giống như tùy ý mở miệng. "Vừa qua đây thấy hai người không ở nhà, còn tưởng rằng đi một chuyến tay không, cũng may hàng xóm cách vách nhiệt tình, nói cho cháu hai người ở chỗ phố đông."
Cố Quân thầm nghĩ, cái gì mà hàng xóm nhiệt tình, đúng là lắm chuyện.
Cố lão gia tử phụ họa một câu.
Tiêu Diệu Linh lại nói tiếp: "Cô ấy còn nhận nhầm người nữa, nói là lần trước có người bên quân đội qua đây thăm chú. Chú Cố, chú còn quen biết cả người trong quân đội hả? Là người nào vậy? Vừa lúc chồng cháu cũng là bộ đội, nói không chừng lại quen biết đấy."
Cố lão gia tử ngữ khí bình thản nói: "Chính là một người tốt bụng. Lúc trước ta bị bệnh, người ta có lòng tốt đưa ta đi bệnh viện, về sau lại còn đến thăm ta. Nói đến đây, vẫn là lão già này thiếu người ta ân tình."
Tiêu Diệu Linh muốn biết người kia là thân phận gì, thấy ông nửa ngày cũng không nhắc tới một chút, đành phải hỏi lại: "Người kia là thân phận gì?"
Cố lão gia tử cười một cái, nói: "Ta cái lão già này cũng không rõ ràng lắm, tóm lại là người tốt bụng, cũng là ân nhân của Cố gia ta."
Tiêu Diệu Linh thấy hỏi mãi không ra, miễn cưỡng duy trì gương mặt tươi cười: "Chú Cố, giờ không còn sớm, cháu đi về trước, lần sau lại đến thăm chú."
Cố lão gia tử nhìn cô ta rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tôn Hạo về đến nhà, nhìn thấy chỉ có mấy đứa con trai ở nhà, vợ thì lại không thấy bóng dáng, hỏi: "Mẹ con đâu?"
Tôn Tiểu Cường chớp chớp mắt, nói thật: "Đi vào trong thành."
Lại đi ra ngoài, Tôn Hạo không khỏi nhăn nhăn mày, áp xuống cảm xúc trong lòng, nói: "Mấy đứa ăn gì chưa?"
Tôn Tiểu Cường nói: "Ăn rồi ạ, ăn ở nhà ăn. Ba, ba ăn chưa?"
Tôn Hạo lắc đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai phơi nắng bị sạm đen nói: "Ba nấu bát mì, con dẫn em trai đi ngủ trưa đi. Giữa trưa lớn đừng chạy ra ngoài, nhìn con đen này."
Cùng hắn liều một trận.
Tôn Tiểu Cường dẩu miệng nói: "Đen thì sao, càng có khí khái nam tử! Ba, người không phải cũng đen sao? Con đây là giống ba!"
Tôn Hạo giật giật khóe miệng, trong lòng rất đồng tình với ý tưởng của con trai, ngoài miệng lại nói: "Ba đây là không có biện pháp, mẹ con vẫn chê ba đen, con giống ba thì có gì tốt, con phải giống mẹ con, không chừng mẹ sẽ quan tâm con thêm một chút."
Tôn Tiểu Cường nghe xong lời này, trong miệng nói thầm nói: "Ai hiếm lạ......"
"Đi nghỉ ngơi đi." Tôn Hạo vỗ đầu con trai, "Gọi em trai con ngoài sân vào rửa tay, không mẹ con về nhìn thấy bọn nó nghịch bùn lại mắng con."
"Ồ."
Tôn Hạo nói xong liền đi phòng bếp mang mì sợi ra nấu, mì nấu xong, hắn bê bát mì ra bàn cơm ngồi ăn từng miếng lớn, đang ăn thì Tiêu Diệu Linh quay về.
"Vợ, em về rồi hả?" Tôn Hạo thấy cô ta trở về, nhẹ nhàng hỏi: "Em đã ăn trưa chưa? Nếu không anh nấu cho em bát mì nhé?"
Tiêu Diệu Linh cảm xúc không phải rất tốt, không kiên nhẫn nói: "Không ăn."
Tôn Hạo trầm mặc ăn hết mì, mang bát đi rửa sạch. Trở lại phòng, thấy vợ nằm trên giường quạt gió lúc có lúc không.
Hắn ngồi vào mép giường, nhận lấy cây quạt hương bồ trong tay Tiêu Diệu Linh quạt cho cô ta.
Gió mát thổi qua người, cảm xúc của Tiêu Diệu Linh cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Tôn Hạo chậm rãi mở miệng: "Gần đây trời nóng, vợ, em vẫn nên ít đi vào trong thành đi. Em đi một mình anh cũng không yên tâm, nếu em có chuyện có thể chờ khi anh nghỉ anh cùng em đi."
Tiêu Diệu Linh dừng lại, mơ hồ nói: "Biết rồi, cũng không có chuyện gì."
"Đúng rồi, Diệp doanh trưởng như thế nào còn chưa trở về?" Tiêu Diệu Linh thuận miệng tìm đề tài. "Đây là làm nhiệm vụ gì thế?"
Tôn Hạo nói: "Không rõ ràng lắm."
Tiêu Diệu Linh bĩu môi, tức giận nói: "Biết biết, lại là cơ mật không thể nói đúng không?"
Tôn Hạo cười khổ, hắn là thật không biết. Nhiệm vụ mà Diệp Vệ Đông chấp hành, hắn còn không có tư cách tham dự. Nghĩ vậy, trong lòng hắn có chút phiền muộn.
Liếc nhìn vợ bên cạnh, Tôn Hạo tự trấn an mình, cứ như vậy bình bình đạm đạm cũng tốt, Diệp Vệ Đông được coi trọng, đó cũng là do cậu ấy dùng mạng đổi lấy. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn tòng quân chính là muốn đủ ăn đủ mặc, không có chí hướng lớn gì cả, có thể đi đến bây giờ cũng đã tốt lắm rồi.

Hôm nay Diệp mẫu nhận được điện thoại từ trong nhà, nghe nói Diệp đại tỷ cho Đại Nha đến trường đi học, trong lòng cũng yên tâm.
Giản Dao nghe thế, cũng cảm thấy vui mừng cho Đại Nha. Nghĩ đi mua chút đồ văn phòng phẩm đưa cho cô bé, coi như làm quà nhập học.
Diệp mẫu cũng muốn bớt thời gian làm cặp sách mới cho Đại Nha, con gái bà là đứa keo kiệt, nguyện ý cho Đại Nha đi học đã là khó có được.
Giản Dao nghĩ nghĩ: "Nhắc đến cặp sách, con thấy túi xách quân dụng của Gia Tuấn cũng không tồi, Đại Nha khẳng định sẽ thích."
Cô thường thấy Điền Gia Tuấn đeo túi xách của mình đi học, mặt trước của túi xách quân dụng là mấy chữ to "Vì nhân dân phục vụ" rất dễ thấy được, xứng với trạng thái lúc nào cũng tràn đầy năng lượng của cậu nhóc, Giản Dao mỗi khi nhìn thấy đều cảm thấy rất thú vị.
Diệp mẫu nghe xong, ánh mắt sáng lên. "Đúng vậy, đây có thể so với cặp sách mẹ làm có mặt mũi hơn nhiều!"
"Ngày mai đi mua ít vở với bút chì, gửi luôn về cho nhanh."
Giản Dao nói: "Mẹ, ngày mai để con đi thôi, trời nóng, người cùng Mập mạp với Đô đô ở trong nhà, con mua đồ xong rồi đi bưu cục gửi luôn."
"Được rồi."
...............
Ngày hôm sau.
Giản Dao tìm thấy túi xách quân dụng Diệp Vệ Đông để trong nhà, còn có một cái ấm nước, cô cũng nhét vào trong túi.
Vào đến trong thành, Giản Dao đi Cung Tiêu Xã mua vở bút cục tẩy, trực tiếp đặt trong túi xách.
Đi bưu cục điền tờ đơn, gửi đồ đi, Giản Dao hai tay trống trơn đi ra bưu cục.
Mới vừa ra ngoài đã gặp được người quen.
Giản Dao còn chưa kịp nói lời nào, người nọ đã quay đầu lớn tiếng hô lên.
"Này, Cố Quân, chị mày ở đây này!"
Giản Dao nhíu mày, thấy Cố Quân từ chỗ ngoặt đi ra, cười một cái.
"Đã lâu không gặp, gần đây sống thế nào?"
Cố Quân đi đến trước mặt Giản Dao, ngày thường trên mặt không có biểu tình gì nay lại mang theo ý cười.
"Khá tốt, Giản tỷ tỷ, chị vào trong thành có việc gì thế?"
"Tới gửi chút đồ." Giản Dao nói.
Cố Quân lúc này mới để ý bưu cục phía sau cô, ngượng ngùng à một tiếng.
Giản Dao ánh mắt đảo qua Mã Hồng Quân, "Hai đứa như thế nào lại cũng một chỗ, cậu không khi dễ Cố Quân chứ?"
Mã Hồng Quân vội vàng nói: "Không có không có, không tin chị hỏi cậu ta mà xem."
Có vị chị gái này chống lưng cho Cố Quân, hắn nào dám khi dễ người ta nữa. Hắn cũng đã bắt đầu cùng Cố Quân lôi kéo làm quen, chỉ là tiểu tử này khó tiếp cận quá!
Hắn cũng đã không so đo hiềm khích trước đây muốn cùng cậu ta làm huynh đệ, cậu ta còn không nóng không lạnh, một chút mặt mũi cũng không cho.
Cố Quân liếc hắn một cái, hướng Giản Dao gật đầu.
Mã Hồng Quân không tìm cậu phiền toái, còn cùng cậu lôi kéo làm quen đều là bởi vì chị Giản cùng chồng chị ấy.
Đối với người đã từng khinh nhục mình, Cố Quân cũng không muốn cùng hắn hư tình giả ý làm huynh đệ gì cả. Trên thực tế, cậu càng muốn đánh lại sau đó để hắn cút xa một chút.
Nhưng mà Cố Quân cũng biết trước mắt cậu làm không được, không bị Mã Hồng Quân tìm phiền toái cũng đã rất tốt rồi.
"Giản tỷ tỷ, chị một mình tới sao?"
"Đúng vậy." Giản Dao biết cậu muốn hỏi cái gì, "Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi, còn chưa có trở về."
Cũng không biết hắn khi nào trở về, vừa mới bắt đầu hai đứa nhỏ miệng còn chủ động nhắc mãi ba ba, hiện tại đều không nói, còn phải dựa vào người lớn nhắc nhở. Chờ hắn trở về, mấy đứa bé khẳng định cùng hắn xa lạ.
Cố Quân nghe thấy Diệp Vệ Đông đi làm nhiệm vụ, gật gật đầu.
"Em đây là chuẩn bị đi đâu?" Giản Dao hỏi.
Cố Quân nhấp nhấp môi, "Em chuẩn bị đi trạm thu hồi phế phẩm dạo chút......"
Giản Dao thấy cậu cũng không cầm theo đồ gì, hẳn là không phải đi bán phế phẩm, liền hỏi: "Em là muốn tới tìm đồ sao?"
Cố Quân ngượng ngùng gật đầu.
Giản Dao nổi lên hứng thú, "Vừa lúc chị không có việc gì, chúng ta cùng đi đi?"
Cố Quân vội vàng đáp ứng: "Được ạ."
Mã Hồng Quân nhìn bọn họ, gãi gãi đầu: "Vậy em đây đi trước?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.