Xuyên Thành Vợ Trước Của Vai Ác Khiếm Thị

Chương 1: Đào hôn




Lễ tình nhân, ngày 7 tháng 7 Âm lịch, là ngày Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong kết hôn.
Đám cưới ban đầu dự kiến bắt đầu lúc 10h18, nhưng đã 11h mà vẫn chưa thấy chú rể.
Hậu trường loạn thành một đoàn, mọi người cãi cọ ầm ĩ không ngừng. Người nhà cô dâu kêu gào phải tìm Khâu Diệc Phong cho bằng được, cho dù có bị trói cũng phải trói hắn ta đến hôn lễ.
Mà lúc này, cô dâu Dư Hoàn đang ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi ung dung ăn hạt dẻ, phảng phất ồn ào xung quanh đều không liên quan gì đến cô.
Người đầu tiên hết kiên nhẫn chính là người đại diện của Dư Hoàn, Bặc Mạn, mặt cô đen như than, cướp lấy một cái hạt dẻ vừa mới bóc trong tay Dư Hoàn gay gắt: "Dư Hoàn, chị là chị gái em, sao chị vẫn còn ăn được?"
Dư Hoàn cau mày, liếc nhìn hạt dẻ bị Bặc Mạn bóp nát, hơi đau lòng cảm thán: "Gấp cái gì, ăn no rồi mới giải quyết được vấn đề"
Bặc Mạn tức giận không có chỗ xả, dẫm lên giày cao gót đi tới đi lui, nghe vậy không khỏi trợn mắt: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Lửa cháy tới lông mày chị còn nuốt trôi được?"
Dư Hoàn kháng nghị: "Chị rất đói được không, sáng 4h đã phải dậy trang điểm làm tóc, mãi tới giờ mới được ăn mấy cái hạt dẻ"
Vừa dứt lời, Dư Hoàn liếc nhìn nửa thùng vỏ hạt dẻ trong thùng rác, nhất thời có chút chột dạ.
Bặc Mạn lười để ý đến cô, tức hộc máu đi qua đi lại, giọng khàn khàn: "Còn may là em để các phương tiện truyền thông đi trước, nếu không hôm nay chúng ta ăn thiệt thòi lớn rồi. Khâu Diệc Phong rốt cuộc là có chuyện gì? Ngày kết hôn điện thoại gọi không được, muốn đào hôn cũng phải kêu trước một tiếng, lần này lại tính làm gì đây?"
Dư Hoàn vẫn vô cảm bóc hạt dẻ, không có biện pháp, trong phòng này ngoài hạt dẻ và đậu phộng cũng không có gì khác để ăn.
Hạt dẻ và đậu phộng này là do Bặc Mạn chuẩn bị, cô nói đây là quy củ ở chỗ cô, hạt dẻ đại diện cho con trai, đậu phộng đại diện cho con gái, chuẩn bị nhiều một chút để chúc phúc cho Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong nam nữ đủ đầy.
Dư Hoàn vốn dĩ không tin cái này, thêm vào đó chú rể còn không tới, nam nữ đủ đầy cái rắm!
Nghĩ đến đây, Dư Hoàn đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười này, làm mọi thanh âm ầm ĩ trong phòng đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đều quét về phía Dư Hoàn.
Trợ lí của Dư Hoàn là Tống Như nhìn Dư Hoàn với vẻ mặt đau lòng, hốc mắt ửng đỏ, hồi lâu mới che miệng nức nở: "Chị Hoàn chắc đau lòng lắm, hức, Khâu Diệc Phong cái đồ độc ác, chị Hoàn vì anh đã phải trả giá bao nhiêu rồi, anh ta còn muốn hại chị Hoàn thế này"
Ngay khi nước mắt của Tống Như muốn rơi xuống, anh trai của Dư Hoàn Chu Dương nhìn cô trợn mắt: "Nín trở về ngay, ngày vui cô khóc tang ai!"
Tống Như bị Chu Dương mắng, cô vội im lặng cúi đầu cắn môi ủy khuất, một bộ bất bình thay Dư Hoàn.
Chu Dương là con trai duy nhất của chú Dư Hoàn, cha mẹ của Dư Hoàn đều đã mất, người thân trên đời cũng rất ít, hôm nay cô kết hôn, người thân bên nhà mẹ đẻ căn bản chẳng có ai, trên dưới đều do một tay Chu Dương chuẩn bị.
Dư Hoàn thấy Chu Dương to nhỏ với Tống Như liền lên tiếng khuyên nhủ: "Anh đừng dọa Tống Như, cô ấy cũng có lòng tốt. Hơn nữa anh cũng biết, em cũng không coi trọng mấy cái này, kết hôn là nghi thức thôi, muốn khóc cứ khóc!"
Dư Hoàn đạm nhiên bình tĩnh như vậy, không ai trong phòng nhìn thấu được cảm xúc thật của cô. Tất cả mọi người đều cho rằng, trong lòng Dư Hoàn khẳng định là thương tâm chết rồi, bây giờ chỉ đang kìm nén lại thôi.
Chu Dương nghe được lời này cũng không đành lòng, anh ngồi xổm xuống nhìn Dư Hoàn trấn an từng chữ: "Em gái, em yên tâm, hôm nay anh trai tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt, anh đã cho người đi tìm rồi, anh bảo đảm với em, hôn lễ hôm nay nhất định sẽ cử hành bình thường"
Dư Hoàn cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn thoáng qua, đã 11h15. Cô cười cười nói với Chu Dương: "Anh, anh để những người đi tìm về đây hết đi, không vội, thông báo xuống, 11h30 hôn lễ đúng giờ bắt đầu, nói với khách khứa phía trước, xin bọn họ tạm thời đừng sốt ruột"
Chu Dương vẻ mặt kinh ngạc, còn định nói gì đó, Dư Hoàn lại ôn nhu cười cười, nhìn Chu Dương trấn an: "Anh trai, anh đừng lo lắng, chỉ cần giúp em thông báo, mười lăm phút sau, Khâu Diệc Phong có tới hay không, em đều có cách cử hành hôn lễ.
Chu Dương mặc dù trong lòng có nghi hoặc, lại thấy Dư Hoàn kiên quyết như thế cũng chỉ có thể gật gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Bặc Mạn trợn to mắt nhìn Dư Hoàn, vẻ mặt không thể tin được: "Chị điên rồi sao? Còn mười lăm phút nữa, nếu chú rể không tới, chị muốn giải quyết như thế nào? Cho dù em đuổi phóng viên đi rồi, vẫn có bằng hữu vây xem náo nhiệt. Chị là người của công chúng, vào ngày kết hôn bị chú rể cho leo cây, sau này sao còn mặt mũi lăn lộn ở giới giải trí?"
Ánh mắt Dư Hoàn khẽ nhúc nhích, vẫn đang cúi đầu bóc hạt dẻ, nhìn không ra vẻ hoảng loạn: "Đừng lo lắng, cho dù Khâu Diệc Phong không tới, lễ đường vẫn sẽ có chú rể"
Bặc Mạn nhíu mày, ôm vai lo lắng hỏi: "Cái gì? Chị còn tìm cả chú rể dự bị sao?"
Dư Hoàn nhướng mày, nụ cười càng sâu: "Không phải chị, là Khâu Diệc Phong trước thay chị chuẩn bị "
Bậc Mạn vẫn chưa hiểu, cô lo đến mức cắn môi dưới sắp chảy máu, cố tình Dư Hoàn lại thong dong muốn chết.
11h20, trợ lý của Khâu Diệc Phong đầu đầy mồ hôi vọt vào phòng hoá trang, vẻ mặt chột dạ nói với Dư Hoàn: "Chị Hoàn, anh Khâu để chị chuẩn bị bình thường, một lát hôn lễ đúng giờ cử hành"
Dư Hoàn giống như đã sớm đoán trước, sau khi cô duỗi tay lấy một tờ khăn giấy lau tay, liền cười cười với trợ lý của Khâu Diệc Phong: "Vất vả cho cậu"
Trợ lý của Khâu Diệc Phong đứng ở cửa thấy Dư Hoàn không còn gì muốn hỏi, trực tiếp lùi lại vài bước nhấc chân muốn chạy...
Bặc Mạn nhanh tay lẹ mắt, túm cổ áo đem người kéo về: "Tôi hỏi cậu, Khâu Diệc Phong rốt cuộc muốn chơi cái trò gì? Người đâu? Kêu anh ta qua đây tạ lỗi!"
Trợ lý căng thẳng miệng lưỡi còn không trôi chảy: " Anh...anh Khâu đa...đang bận...nói cô Dư đi thay...thay quần áo, anh Khâu nói...nói một lát sẽ đích thân qua t...tạ lỗi"
Bặc Mạn càng cảm thấy không đúng, cô túm chặt lấy cổ áo của trợ lý, ngữ điệu sắc bén: "Cậu lắp bắp cái gì? Tôi hỏi cậu người thật đã tới chưa? Nếu cậu dám nói dối làm Dư Hoàn mất mặt, tôi đây sẽ không tha cho cậu"
Trợ lý mồ hôi ướt đẫm, bị Bặc Mạn trừng mắt sắp khóc.
Ngược lại, Dư Hoàn lên tiếng giải vây: "Buông cậu ấy ra đi, cậu ta chỉ là người làm công, tâm tư của Khâu Diệc Phong, sao cậu ta biết được"
Cậu trợ lý liền vội vàng nói theo Dư Hoàn: "Đúng đúng đúng, em làm việc dựa theo phân phó của anh Khâu, chị Mạn ngàn vạn lần đừng lấy em ra trút giận!"
Bặc Mạn vốn là đai đen Taekwondo, đi đâu cũng có bộ dáng như chị lớn, nghe đến đây hừ lạnh một tiếng, quăng cậu trợ lý như quăng gà ra ngoài.
"Được, cậu trở về nói với Khâu Diệc Phong, lão nương không làm khó một cái trợ lý, ngày sau tôi sẽ tự tìm anh ta tính sổ!"
Trợ lý thấy Bặc Mạn buông tha cậu ta liền nhấc chân chạy như điên.
Dư Hoàn mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Bặc Mạn: "Có đại tỷ ở đây, chị cảm thấy vô cùng an toàn. Một lát có là núi đao biển lửa chị cũng không sợ!"
Tâm tình của Bặc Mạn không tốt như Dư Hoàn, cô trợn mắt nhìn Dư Hoàn một cái, mắt đỏ lên: "Chị nói chị kìa, lúc trước em khuyên chị như thế nào, em nói Khâu Diệc Phong vừa nhìn liền không giống người tốt, chính là một con sói mắt trắng. Tháng trước chị khăng khăng phải gả cho hắn, em cũng khuyên chị, hắn còn cùng Giang Vũ Nghênh dây dưa không rõ. Chị là đồ ngốc, sống chết không nghe lời em, làm như em hại chị vậy"
Dư Hoàn cảm động trong lòng, lấy khăn giấy ra đưa cho Bặc Mạn, nắm chặt lấy tay Bặc Mạn như muốn an ủi: "Không sao hết, qua hôm nay em nói cái gì chị cũng nghe theo, em đừng khóc, em xem, chị còn không khóc"
Bặc Mạn hít hít mũi, hơi bớt giận: "Chị còn có chút lương tâm, chị yên tâm, cho dù có liều cái mạng già này, em cũng đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất"
Dư Hoàn cười, giọng điệu càng ôn nhu: "Tin tưởng chị, không có nghiêm trọng như vậy. Khâu Diệc Phong không tới cũng coi như là chuyện tốt"
Nói rồi Dư Hoàn lại nhìn thoáng qua thời gian, 11h25p.
Cô ngồi lại xuống ghế nhẹ nhàng nói với chuyên viên trang điểm: "Phiền cô giúp tôi trang điểm đơn giản lại chút, son môi trôi hết rồi"
Đúng 11h30, Dư Hoàn xuất hiện tại lễ đường.
Thảm đỏ đối diện, một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, tuấn khí bức người đang đứng.
Chỉ là, hắn không phải Khâu Diệc Phong, là anh em tốt của Khâu Diệc Phong Diêu Hi.
Trái tim Bặc Mạn vọt tới cổ họng, sắc mặt tái nhợt nhìn Dư Hoàn, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Thế nào lại là anh ta?"
Dư Hoàn cũng cười dùng khẩu hình đáp lại: "Không có gì, hôn lễ cứ cử hành bình thường"
Diễn trò trước mặt nhiều người vậy, Bặc Mạn không thể phát cáu, cô đứng một bên, cả người giận đến phát run, móng tay cắm sâu vào thịt.
Chu Dương cũng biết chú rể không thích hợp, thấy được Dư Hoàn bên cạnh cười tươi như hoa, anh cũng đành đành giả lả cười, không thể để mất mặt trước tất cả mọi người.
Khoảnh khắc Chu Dương đặt tay Dư Hoàn vào tay Diêu Hi, Chu Dương vẫn không thả lỏng, giọng mũi cứng đờ nói với Diêu Hi: "Đối tốt với em gái tôi, đừng bắt nạt em ấy"
Diêu Hi nhướng mày, thể hiện niềm vui sướng lần đầu được làm chồng, anh còn hôn nhẹ lên mu bàn tay Dư Hoàn giả vờ mê đắm: "Đó là đương nhiên, từ hôm nay trở đi, cô ấy là vợ của tôi"
Diêu Hi nói xong, lập tức ôm lấy Dư Hoàn, một tay ôm lấy eo cô, tay kia nắm chặt lấy cô.
Người ngoài nhìn vào, hai người như là thân mật khắng khít, nhưng Dư Hoàn hiểu Diêu Hi đây là sợ cô bỏ trốn.
Đương nhiên, nếu như Dư Hoàn muốn chạy, cô cũng không đợi đến hôm nay.
Cô bị Diêu Hi ôm đi chậm rãi, ngoài cười nhưng trong không cười nhỏ giọng nói: "Đừng ôm chặt như vậy, không chạy được"
Diêu Hi nhướng mày: "Thế nào? Cô có vẻ không ngạc nhiên chút nào?"
Còn chưa dứt lời, hơi thở của Diêu Hi đã rất gấp gáp, bàn tay ôm eo Dư Hoàn lại càng chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.