Xuyên Thấu

Chương 16:




Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvie
Nghe câu chuyện của Chiaki, nhìn khuôn mặt cô, Kawashima lại càng bị thôi thúc bởi cái ý nghĩ là hình như mình đang bị một ai đó thao túng. Kể từ lúc mình bắt đầu hiểu được những gì người khác nói, từ lúc bốn hay năm tuổi gì đó, vì biết mình đã có thể hiểu những gì mọi người nói nên cứ sau mỗi lần đánh mình, mẹ lại nói với mình những điều rất tồi tệ. Mỗi khi thấy mình mãi không chịu khóc là mẹ lại bắt đầu lôi câu chuyện đó ra kể. Mày đúng là một đứa trẻ kỳ dị. Mày mà lớn lên thì thứ nào trong đầu mày cũng là những thứ dị hợm. Cùng thời với tao cũng có một người như vậy đấy. Ông ta cũng đã từng đi bệnh viện một lần rồi nhưng chẳng ích gì. Ông ta tự nhốt mình trong một căn phòng hẹp không có cửa sổ, suốt ngày chỉ kề tai vào vách và lắng nghe tiếng nói của bức tường. Ông ta nghe tiếng nói của bức tường, rồi lúc thì cười, lúc lại khóc toáng lên. Người khác mà bảo ông ta làm cái gì thì ông ta luôn làm ngược lại. Chẳng hạn, nếu mọi người bảo ông ta đừng có nói nữa thì thế nào ông ta cũng nói liên mồm; nếu bảo ông ta ăn đi thì ông ta lại nghiến răng ken két, nhất định không chịu mở miệng. Mày giống hệt người đàn ông đó đấy. Rồi một lúc nào đó, mày cũng sẽ nhốt mình trong một căn phòng hẹp không có cửa sổ, suốt ngày chỉ nghe tiếng nói của bức tường cho mà xem. Người đàn ông đó lúc nào cũng vậy - lúc nào cũng thích nghe tiếng nói của bức tường - cho nên suốt ngày chỉ ngồi cạnh tường, ghé đầu, áp sát tai vào tường, vì thế bây giờ đã không thể quay cổ lại như cũ được nữa. Lúc nào mặt của ông ta cũng nhìn sang ngang, chỉ có tai là hướng ra đằng trước mà thôi. Đến khi biết đọc,mình đã tìm hiểu cụ thể về họ qua sách vở. Đó là những bệnh nhân bị chứng tâm thần phân liệt. Hơn nữa, trong sách cũng viết rằng, khi bị một ai đó bắt phải nói gì hay bảo phải làm gì mà lại có ảo tưởng rằng mình đang bị ai đó thao túng thì đó cũng chính là biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt. Không phải là mình đã lập kế hoạch và giết người. Trong quá trình thực hiện, đã có một cái gì đó thay đổi, có một cái gì đó kỳ lạ xảy ra. Trong quá trình thực hiện kế hoạch, người phụ nữ này đã dụ dỗ mình vì cô ta muốn mình đâm vào eo của chính cô ta, rồi giết chết cô ta. Cô ta sẽ nằm trên giường và khi mình cầm lấy dao đâm, cô ta sẽ sung sướng, mãn nguyện, vừa cười vừa từ từ đi vào cõi chết. Nếu mình mà nói ra những chuyện như thế này thì đúng là người ta sẽ đưa mình đi bệnh viện tâm thần ngay lập tức. Có lẽ là cô gái này đang sung sướng tưởng tượng ra cảnh mình đâm chết cô ta đây, Kawashima suy nghĩ lại thật thận trọng. Nếu mà có một ai đó đang thao túng mày thì chắc chắn cũng không phải là cô gái này. Cô gái này chỉ là một kẻ cuồng dâm đang mong được chết mà thôi. Cô ta cũng chỉ giống như một kẻ đầy tớ. Cô ta chỉ là sứ giả dẫn mày đến với cái kẻ có thể làm mày phát điên lên thôi. Chắc chắn là mày sẽ làm cho cô gái này sợ hãi tột độ, phải kêu lên thảm thiết, phải van nài khẩn khoản, phải than khóc rên rỉ và dần dần, đâm chết cô ta. Cô gái ở trước mặt mình lúc này đây, đôi mắt vẫn ướt đẫm, long lanh, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười giống như mặt của một anh hề vậy. Mắt cô ta long lanh vì nghĩ đến chuyện ấy, cô ta đang nói chuyện một cách sung sướng như thể không giấu nổi cảm xúc.
- Anh cứ cảm nhận đi! Đấy, anh cứ sờ vào tấm drap lụa như thế này này; sau đó anh cũng có thể sờ vào da thịt em, như thế này đấy!
Chiaki cầm lấy tay của Kawashima và vuốt trên tấm drap lụa, rồi cô lại đặt tay anh lên bên đùi không phải băng bó và kéo tay anh vuốt nhẹ trên đùi cô.
- Em chưa từng làm việc này với ai đâu!
Thực sự là như vậy đấy anh ạ, Chiaki vừa nói chuyện với Kawashima vừa nghĩ. Yoshiaki cũng vậy, Atsushi cũng vậy, Hisao cũng vậy, Gazuki cũng vậy, chưa có ai được sờ vào tấm drap này đâu. Sau khi được kích thích cảm giác bởi tấm drap lụa trải giường đó, anh sẽ được chạm vào người em; việc này cũng khá độc đáo đấy chứ! Em muốn nói với anh là anh có thể xuất tinh trên tấm drap này đấy, anh có hiểu không? Nghĩ đến đây thì nụ cười trên mặt Chiaki vụt tắt. Xuất tinh. Người đàn ông này sẽ làm việc đó như thế nào nhỉ? Chắc chắn là không giống với những người đàn ông khác rồi. Hãy cho vào đi nào! Cái con người đó nói. Tại sao mình lại nghĩ đến cái con người đó vào lúc này nhỉ? Cái con người đó đã bắt mình cho vào, bắt mình dấn tới. Nếu lỡ mà có mang thì đúng là rắc rối to đấy nhỉ? Cái con người đó đã bắt mình cho vào, bắt mình dấn tới. Mình chỉ vừa cho vào là ngay lập tức, cái đó sẽ phóng ra. Người đàn ông này có lẽ sẽ khác với cái con người đó. Nhưng mà khác như thế nào nhỉ? Người đàn ông này đã giúp đỡ mình lúc ở trong nhà tắm, đã đứng ngoài trời giá lạnh để đợi mình, vì thế, mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh ta, sẵn sàng làm theo bất cứ việc gì mà anh ta bảo. Vậy thì người đàn ông này sẽ liếm chỗ đó của mình. Liếm xong rồi anh ta sẽ bảo mình cho vào, sẽ bảo mình dấn tới. Cho vào. Rồi cái đó sẽ phóng ra. Chẳng phải là mình đã rất cảm kích anh chàng này vì anh ta không làm gì mình cả, thậm chí dù bị mình cắn chảy máu tay thì anh ta vẫn cứ thì thầm vào tai mình những lời dịu dàng, ngọt ngào và trong cái lạnh tưởng chừng như làm người ta đóng băng ấy, anh ta vẫn không bỏ đi mà kiên nhẫn đứng đó đợi mình. Chẳng phải là vì như vậy sao, vì anh ta đã không làm gì mình cả. Người đàn ông này đã không làm gì mình. Và anh ta cũng không định làm gì cả. So với cái con người đó thì người đàn ông này có cái gì khác nhỉ? Giọng nói của cái con người đó lại vang lên. Hãy cho vào đi! Hãy cho vào đi! Chiaki! Hãy cho vào đi! Hãy cho vào đi! Tay của Chiaki bỗng dừng lại. Cô vẫn nắm chặt tay Kawashima để trên đùi mình nhưng không còn dịch chuyển bàn tay nữa. Đang định nói một cái gì đó nhưng miệng cô cứ mím chặt như thể những từ ngữ đó đang bị nuốt đi hết rồi. Cô lặng lẽ nhìn bàn tay của Kawashima vẫn đang đặt trên đùi mình. Ngay lúc đó, cô tự rút tay ra khỏi tay Kawashima. Chiaki nhắm mắt lại, đưa tay lên gần mũi như thể đang ngửi mùi hương trên đôi bàn tay mình. Cứ như là cô ta đang nói chuyện với chính đôi tay của mình vậy, Kawashima nghĩ. Rồi anh vội vã rụt bàn tay đang đặt trên đùi Chiaki lại. Chiaki liền mở mắt ra, hết nhìn trên đùi lại liếc mắt sang nhìn Kawashima. Lại bỏ ra mất rồi. Nhìn lên cái đùi trống trơn không còn tay Kawashima đặt trên đó, Chiaki thấy mình đang thực sự tức giận; toàn thân cô run lên vì giận. Rốt cuộc thì người đàn ông này cũng thế cả thôi, cô gần như sắp lẩm bẩm thành tiếng, nhưng mà giống cái gì, giống ai cơ chứ, cô đã không còn đủ sức mà nghĩ nữa. Nếu nó mà không diễn ra thì chắc cô không thể tiếp tục sống được nữa; nếu nó mà không phát ra được thì cô sẽ phải chết vì kìm nén cơn giận dữ đang bừng bừng - cơn giận ấy đang chạy từ các đầu ngón tay, ngón chân, vào tim, vào não của cô mất rồi, cô dường như đang nhìn thấy được cả điều đó, cô nhận thức được nó rất từ từ. Tại sao lại cứ phải như thế này cơ chứ? Chiaki như sắp khóc. Cũng có những lúc nó từ từ xâm chiếm trong cơ thể cô, dần dần điều khiển cô, lại có những lúc nó bùng phát dữ dội ngay tức thì như lúc này đây. Chắc chắn là nếu cứ kìm nén cơn giận như thế này, thế nào cũng sẽ có một điều kinh khủng hơn nữa xảy ra cho mà xem. Mình không có khả năng chấm dứt chuyện này bởi vì nó nhất thiết sẽ phải xảy ra với mình. Nhưng tại sao lại cứ nhất thiết phải như thế chứ? Tại sao mình cứ nhất thiết phải căm tức tất cả mọi thứ trước mắt mình, những người khác, những thứ đồ vật hay kể cả bản thân mình, như thế chứ? Lúc còn học tiểu học, khi chỉ còn mình mình với một thầy giáo trẻ trong phòng dụng cụ của nhà tập, mình đã cầm tay thầy, tự vén váy lên định cho tay thầy vào trong người mình. Lúc đó mình đã nghĩ là thằng đàn ông trưởng thành nào mà chẳng thích việc đó. Mình đã nghĩ là mình đang làm cho ông thầy dạy thể dục đó cảm thấy thích thú. Nhưng ông thầy đó rụt tay lại và mình đã khóc toáng lên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Rồi ông thầy đó nói: "À, em muốn tình thầy trò của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn phải không nào?". Và đưa tay ra định bắt tay mình nhưng lúc đó mình đã cắn chặt cái tay đó đến mức chảy máu. Tại sao điều đó cứ nhất thiết phải xảy ra cơ chứ? Người đàn ông này, Chiaki liếc nhìn Kawashima và nghĩ. Đúng là anh ta đã làm mình tức điên lên rồi. Nhưng thực ra, cho dù anh ta có làm gì hay nói gì đi nữa thì mình cũng đã tức giận mất rồi. Cho dù anh ta có hôn mình, có bỏ đi, có liếm vào chỗ đó của mình hay có định đánh mình, có quỳ mọp xuống đất xin mình tha thứ đi chăng nữa thì cho đến bây giờ, mình cũng chưa từng tức giận ai như thế. Việc đó đúng là rất đáng ghét, Chiaki nghĩ.
Chiaki nhắm mắt nhớ lại hình ảnh lúc cô cùng khoác tay Kawashima đi bộ trong khách sạn, cùng anh ngồi trong taxi và những anh sáng muôn màu sắc từ các tòa nhà cao tầng đang nhảy nhót xung quanh hai người. Vừa nhớ lại đôi tay lạnh giá của Kawashima, cô bỗng cảm thấy khá hơn một chút. Đúng là cái cảm giác đó, cô vẫn nhắm mắt, miệng lẩm bẩm nhưng cô vẫn không phát ra thành tiếng. Mình muốn cùng khoác tay người đàn ông này đi bộ một lần nữa.
- Món súp sắp được rồi đấy!
Chiaki đứng lên và lê cái chân phải vào bếp; cô vẫn cảm nhận được ánh mắt Kawashima đang dõi theo mình. Chắc anh ta đang thất vọng lắm đây, cô nghĩ. Mình vẫn chưa cho anh ta làm gì cả nên chắc là anh ta rất thất vọng. Về thôi, Chiaki lo lắng rằng Kawashima sẽ nói như thế và cô quyết định sẽ cho một ít Halcion vào món súp.
- Vì em đã lỡ cho quá nhiều bột ca ri nên nó rất cay đấy! Anh chịu khó một chút nhé!
Chiaki vừa nói xong thì Kawashima đã lấy giấy ăn lau mồm và trả lời: "Không sao, rất ngon mà!". Nếu nghĩ lại thì kể từ lúc ăn cái bánh sandwich ở sân bay Haneda, nơi mình mua mấy cái túi, cho đến bây giờ thì vẫn chưa có cái gì vào bụng cả. Húp sạch đĩa súp màu vàng nhạt và ăn hết hai ổ bánh mỳ tròn, Kawashima bắt đầu nghĩ. Anh cảm thấy trong người đã ấm lên một chút và cảm giác lo sợ, hồi hộp cũng không còn.
Nhìn đĩa súp sạch trơn, Chiaki cảm thấy rất mãn nguyện; cô mang chúng đi rửa. Cô vặn nước nóng rửa sạch cái đĩa, lấy một cái bình nhỏ đựng gia vị của hang McCormick và mở ra xem lại. Trong bình bột cá xạ hương là một thứ bột trong trong như màu nước. Chính là Halcion dạng bột. Mình đã được một người bán rong ở gần ga Shibuya dạy cho cách này. Ba muỗng nhỏ xíu bằng đầu cái lấy ráy rai thì tương đương với một viên, một nửa thìa cà phê nhỏ thì tương đương với ba viên. Kawashima đã húp hết chỗ súp trong đó có khoảng hai viên Halcion. Vì mình đã cho quá nhiều bột ca ri nên chắc chắn anh ta không thể nhận ra được vị của Halcion. Bột của Halcion cũng khá cay nên mình đã rất sợ bị phát hiện nhưng Kawashima thì chẳng nghi ngờ gì cả mà húp sạch luôn. Có lẽ là Kawashima rất đói nên anh ta mới chẳng nói năng gì cả, chỉ đưa tay quệt mồ hôi ở ngang mũi rồi húp một hơi hết sạch đĩa súp. Và cũng ăn hết cả hai cái bánh mỳ phết bơ. Trước kia mình đã từng cho một người tên là Gazuki uống thứ thuốc này, những ba viên liền, nhưng đó là vì lúc đó mình nghĩ Gazuki là một người cũng thường xuyên sử dụng Halcion nên thuốc sẽ chẳng có mấy tác dụng. Còn Kawashima thì mình nghĩ không phải là người hay sử dụng thứ đó. Nếu một người không thường xuyên sử dụng Halcion thì trong vòng ba mươi phút, nó sẽ phát huy tác dụng và trong vòng một tiếng, anh ta sẽ đổ sập xuống giống như một con voi vừa trúng thuốc mê và ngủ li bì. Chỉ một viên thôi cũng có thể đủ rồi nhưng để phát huy tác dụng như mong muốn thì tốt nhất là thêm một viên nữa cho chắc. Nếu như lúc đó anh ta trở nên điên cuồng, mắt nhắm tịt lại và ôm chầm lấy mình thì có lẽ mình mình lại cảm thấy khó chịu cũng nên, Chiaki nghĩ. Còn nếu anh ta ngủ lăn ra như chết thì lúc đó anh ta chắc chắn sẽ là của mình; cho dù mình có cắt rời ngón tay của anh ta ra thì anh ta cũng chẳng thể mở mắt. Kawashima đứng đằng sau nhìn Chiaki rửa bát và chợt có một cảm giác chán nản, mệt mỏi. Tại sao cô gái này lại thay đổi thái độ thế nhỉ? Có lẽ là sau khi an xong món súp, cô ta sẽ lại gạ gẫm mình. Hoặc là cô ta đã bắt đầu thấy sợ việc sẽ bị mình đâm chết. Lúc đứng ở bếp nấu món súp, cô ta đã lườm mình không biết bao nhiêu lần rồi. Thế là thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây, anh lại thấy lâng lâng, mơ hồ. Bỗng dưng anh thấy rất muốn được trở về khách sạn Akasaka, được nằm trên cái giường đó và tận hưởng cảm giác thoải mái. Anh có cảm giác như là vừa mới được người phụ nữ trên ba mươi lắm tuổi ở hiệu massage nhạy cảm xoa bóp. Bây giờ đã là một giờ đêm. Theo kế hoạch thì bây giờ anh phải hoàn thành tất cả mọi việc và trở về khách sạn Akasaka rồi. Lúc đó thì mình sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Anh nghĩ và rất muốn xem lại cuốn sổ ghi chép. Cuốn sổ đó đang được nhét dưới đáy túi xách của anh. Anh lại nhìn sang Chiaki ở trong bếp. Cô đang cẩn thận rửa sạch nồi và đĩa. Có vẻ như cô không dùng đến nước rửa bát mà chỉ dùng nước nóng để tẩy sạch các vết bẩn và vết dầu mỳ trên đó. Cô đưa lên soi trước ánh đèn, nếu phát hiện thấy một vết bẩn thì ngay lập tức rửa lại. Cô cũng làm y như vậy với cái nồi lẩu tráng men. Anh nhìn một lượt khắp phòng, không hề có một mẩu giấy vụn nào. Những quyển tạp chí, những tờ báo đang đọc dở, những gói kẹo đang ăn dở, hộp sôcôla, cuộn giấy ăn hay là vỏ hoa quả, tất cả đều không thấy vứt linh tinh trong phòng. Trên một cái kệ bằng kim loại đặt nằm cạnh tủ quần áo, đồ trang điểm của cô được bày biện rất ngăn nắp, giống như một bàn cờ tướng vừa mới xếp ra. Những cái bình đủ các kích cỡ, hình dáng được phân loại rất cẩn thận theo kích thước và chiều cao của chúng. Chiếc ghế sofa hình chữ "L" được kê hướng về phía dàn audio và giữa chúng là chiếc bàn uống nước. Khoảng cách từ chiếc ghế sofa đến chiếc bàn và khoảng cách từ bàn đến dàn audio bằng nhau chằn chặn, không sai đến một xăng-ti-mét, cứ như là được dùng thước đo rất cẩn thận. Ở trên dàn audio cũng như trên giá sách đều không để bất kỳ một thứ gì không liên quan. Chẳng hạn, không hề có những thứ như một lá thư hay một cái bưu thiếp, một hộp thuốc hay một cái bình nhỏ, một cái ví hay một cuốn sổ ghi nhớ, một tấm danh thiếp hay một cái kẹp gim hoặc là những đồng tiền xu đặt trên những quyển sách bày trên giá. Tất cả những thứ lặt vặt đó cũng được cô xếp rất cẩn thận vào một cái thùng làm bằng nhựa đặt ở cạnh bếp. Chiếc bàn ăn làm bằng gỗ màu trắng cũng được lau chùi bóng loáng, đến mức có thể soi gương được trên đó. Căn phòng này chẳng khác gì một phòng để trưng bày, triển lãm, Kawashima nghĩ. Không hề cảm nhận được một chút không khí gì của cuộc sống ở đây. Ngoại trừ ở một góc giường ra. Có một chút nếp nhăn trên tấm drap, nơi cái chăn được lật lên và hai người ngồi ở đó. Trên tấm drap phẳng phiu đó hằn lên những nếp nhăn dài, mềm mại, cong cong làm Kawashima sực nhớ lại cái cảm giác bất an đến ngạt thở khi ngồi cạnh Chiaki lúc đó. Những nếp nhăn dài cong cong gợn lên trên bề mặt tấm drap trông vừa giống như một vùng đồi núi thoai thoải trải dài ở một đất nước xa xôi nào đó, lại vừa giống như dấu vết của bạo lực hằn lại trên tấm lưng hay bộ ngực mềm mại của một cô gái. Để giữ được căn phòng sạch sẽ đến nhường này thì phải rất vất vả đây, anh nghĩ. Và anh bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Chiaki cặm cụi dọn dẹp hàng giờ liền. Bất chợt anh có cảm giác là căn phòng đang rung lên mạnh mẽ. Anh vội vàng bám vào mép bàn ăn rồi nhìn quanh một lượt, chẳng có gì bị đổ cả, hình ảnh Chiaki đang cặm cụi với cái giẻ rửa bát cũng không hề thay đổi. Không phải là động đất à? Kawashima bắt đầu lo lắng, anh lấy tay dụi mắt rồi đưa lên thử bóp đầu. Anh có cảm giác như người mình đang rung lên nhưng xung quanh lại chẳng có gì diễn ra cả. Hay là vì mình đã quá mệt mỏi, anh nghĩ. Vừa lấy lại bình tĩnh thì anh lại bắt đầu nghĩ đến quyển sổ. Anh đã rất muốn được nằm ra giường và đọc lại quyển sổ đó. Có lẽ vì đã có rất nhiều chuyện xảy ra, anh đã bắt đầu nhận thấy mình đã quên khá nhiều điều được viết trong quyển sổ. Chắc chắn là quyển sổ đó đã được viết kín bảy trang với đầy những chữ nhỏ li ti nhưng ngay bây giờ thì anh không thể nhớ ra được cái gì cả. Anh cũng nhớ là mình đã phải tính toán xem chọn một người phụ nữ làm nghề gì, như thế nào và anh cũng đã viết về việc sẽ chọn khách sạn nào để hành động. Lúc đó thì cứ nghĩ đến đâu viết đến đó, nên anh chưa hề sắp xếp chúng lại mà toàn là những chữ viết lăng nhăng lộn xộn. Nếu như bây giờ người phụ nữ này ngủ trước mình thì mình sẽ có thời gian đọc lại cuốn sổ ngay tại đây, Kawashima nghĩ. Chiaki đã dọn dẹp xong xuôi ở dưới bếp, cô đứng đó khoanh tay nhìn Kawashima. Vì Chiaki đang nhìn đồng hồ nên Kawashima cũng liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Kể từ lúc ăn xong món súp và Chiaki đi vào trong bếp thì đã hai mươi lăm phút trôi qua. Nhìn Chiaki đứng yên lặng trong bếp, Kawashima bỗng thấy hơi nghi ngờ, rốt cuộc người phụ nữ này đã đọc được mấy phần quyển sổ đó rồi và cô ta có hiểu được kế hoạch của mình không? Mình chỉ dời căn phòng đó khoảng vài phút thôi, không chắc, chỉ hai, ba phút là cùng. Trong quãng thời gian ngắn ngủi đó thì cô ta có thể đọc và hiểu được bao nhiêu? Nếu mà chỉ lật qua vài trang thì làm sao mà hiểu được nó viết cái gì. Mà hơn nữa, cô gái này cũng đang trong trạng thái tinh thần không ổn định. "Anh đang ở tại một khách sạn khác phải không?", cô ta đã hỏi như vậy. "Không phải anh gọi em đến đây để chơi trò SM đúng không?". Rồi còn gì nữa nhỉ? Đang nghĩ là không biết cô ta còn nói gì nữa thì Kawashima lại thấy căn phòng rung lên. Anh lại bám vào mép bàn ăn. Chiaki vẫn đang khoanh tay và đứng nhìn Kawashima như vậy. Có vẻ như cô đang mỉm cười. Căn phòng vẫn cứ tiếp tục rung lên. Mức độ chấn động cũng ngày càng tăng lên gấp bội, nếu mình không bám vào cái gì đó thì chắc chắn đã ngã lăn ra sàn mất rồi. Cái gì thế không biết? Kawashima sợ hãi tuột độ, hệt như anh đang bị bao bọc bởi một cái gì đó cực kỳ to lớn và đen tối. Giống như trước mắt anh có một cánh cửa vừa to vừa nặng đang đóng sầm lại. Mình sắp bị nhốt vào đây mất rồi, anh nghĩ. Phía bên kia cánh cửa sắp sửa đóng sầm lại, mẹ anh đang đứng đó và cười. Chắc đó là Chiaki, hay đó là người phụ nữ hơn anh mười chín tuổi trước đây? Đúng là đã thành như thế này rồi. Cuối cùng thì mày cũng đã trở nên như thế này; cuối cùng thì mày cũng đã bị nhốt ở một nơi chật hẹp, kín bưng, không có cửa sổ. Giọng nói của ai đó lại văng vẳng bên tai anh. Dừng lại đi! Anh cố kêu lên thành tiếng nhưng toàn thân đã tê cứng và trở nên nặng trịch như một hòn đá. Mày đã hiểu những gì tao nói chưa? Cuối cùng thì mày cũng thành một người đàn ông suốt ngày chỉ ngồi ghé tai vào tường. Một người đàn ông lúc nào tai cũng ở phía trước còn cổ thì bị vẹo. Khi lớn lên mày sẽ trở thành như vậy đấy. Rồi mày sẽ phát điên lên cho mà xem. Đúng là giọng nói của mẹ rồi. Giọng nói đó đang văng vẳng� bên tai anh. Cánh cửa vẫn đang từ từ đóng lại. Nó đã sắp đóng hẳn vào mất rồi. Có tiếng ai đó đang cười. Không phải là một ai đó mà là tất cả mọi người. Thật đáng sợ, có rất nhiều người đang cười. Giống như những tiếng reo hò, la ó, cổ vũ. Giống như đang ở trong một căn phòng hẹp không có cửa sổ nằm bên dưới một sân vận động và bên trên chật cứng người và cánh cửa sắt của nó đang từ từ đóng lại. Kawashima dường như đang nhìn thấy rõ tình trạng vô thức của mình hiện ra trước mắt. Cái tình trạng vô thức đó giống như những con sóng đang vồ lấy anh, nuốt chửng anh. Kawashima dường như nhìn thấy những con sóng đó đang dâng lên dưới chân anh và từ từ nhấn chìm anh. Đó là một thứ dung dịch màu đen đặc quánh, trên bề mặt đâu đâu cũng nổi lềnh phềnh những thứ rác rưởi giống như trong một cái đầm lấy chết choc. Trên cái đầm lầy đen bẩn đó, những thứ rác thải không biết do đâu mà xuất hiện; cái rách tả tơi, cái han gỉ, cái thì bị vặn ngoéo cả đi, cái lại cháy đen, cái như bị nóng chảy, cái bị móp lại, cái vỡ tan tành, lại có cái bị oxy hóa, rồi bị thối rữa và lên men, trở thành nơi cư trú của đám vi sinh vật, tất cả đều đang trôi nổi vô định và chất chứa trong đó một nỗi hoang mang, ghê sợ đến rợn người. Cái ghê sợ đó mang hình hài của một con sâu mà luôn tạo cho người ta cảm giác khó chịu. Bây giờ thì cái thứ bùn lầy chất chứa trong đó sự ghê sợ đã dâng lên đến tận cằm Kawashima. Và cái con sâu đáng ghét kia đang bò lên tận mặt anh, chân và xúc tu của nó đang bám chặt vào chân tóc anh. Những cái chân của nó đang di chuyển từng bước, mỗi bước đi là mỗi lần những cái gai nhọn nhỏ xíu ở dưới chân lại đâm vào tóc anh đau buốt, và những chiếc xúc tu với cái đầu nhọn hoắt cũng không ngừng chọc vào da đầu anh nhức nhối. Kawashima đưa tay lên vò đầu bứt tóc, anh cố sức giãy giụa, xua đuổi con sâu đáng ghét đó khỏi đầu đến mức anh không còn nhớ là tay đã bám vào bàn nữa, anh lảo đảo ngã lăn xuống sàn. Anh có cảm giác như mình đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong cái đầm lầy nhơ nhớp đó và bất giác, anh cất tiếng gọi Yoko. "Yoko! Yoko! Yoko!...". Anh liên tiếp gọi tên Yoko. Ban đầu Chiaki cũng không nhận ra là Kawashima đang lẩm bẩm một cái gì đó. Thuốc phát huy tác dụng mạnh thật đấy! Đúng là anh chàng này mới dùng Halcion lần đầu rồi! Chiaki vẫn đứng từ xa nhìn Kawashima đang một mình vật lộn trên cái bàn, cố tìm cách nâng mình lên một cách khổ sở, vô vọng và sung sướng cười thầm. Lúc đầu anh vò đầu bứt tóc vật vã rồi quỵ xuống sàn, Chiaki cũng thấy một chút thông cảm. Lần đầu tiên uống Halcion, chính bản thân Chiaki cũng vô cùng khó chịu. Cô cảm thấy choáng váng, muốn nằm ra ngay lập tức, và một cảm giác gì đó rất bất an nữa. Lúc đó bên cạnh mình còn có Atsushi nữa, hay là Gazuki ấy nhỉ, mình cũng không nhớ nữa, nhưng mà mình đã cầm tay anh ta và ngủ thiếp đi một cách ngon lành. Chiaki bắt đầu nhớ lại hoàn cảnh của mình lúc đó. Và rồi cô chợt nhận ra là Kawashima đang lẩm bẩm cái gì đó. Chiaki, chắc là anh ta đang gọi tên Chiaki chăng, cô căng tai lắng nghe và biết rằng đó là tên của một người con gái khác. Khi cái tên "Yoko" lọt vào tai cô cũng là lúc cô cảm thấy như tất cả các mạch máu trong cơ thể đều đông cứng lại. Để cố đánh lừa cái cảm giác hờn giận ghê gớm trong cô, Chiaki phá lên cười, cười sằng sặc, tiếng cười phát ra từ mũi chứ không phải tiếng cười bình thường. Nhưng sau đó thì người cô run lên, và cô đã hoàn toàn bị cơn giận khống chế. Cô định mở ngăn kéo tủ bếp ra thật nhanh nhưng vì quá mạnh tay nên tất cả những thứ trong đó đều bị bắn tung ra, rơi lăn lóc trên sàn cùng với một tiếng ầm kinh hoàng. Chính bản thân cái ngăn kéo cũng không còn được giữ trên giá nữa và rơi xuống. Trong đống đồ đạc rơi vãi lộn xộn đó, cô nhặt lên một cái mở hộp có tay cầm dạng gấp. Cô nắm chặt nó trong tay và tiến lại gần phía Kawashima lúc này vẫn đang nằm trên sàn và cố ngoi ngóp đứng dậy. Cô cũng không tài nào hiểu nổi tại sao sự tức giận đến mức không thể nào kiểm soát được như thế này lại cứ nhất thiết phải diễn ra với cô. Chẳng lẽ đó là cái cách để cô phản kháng lại việc cảm thấy bị người khác lăng nhục? Sự lăng nhục đó chính là biểu thị cho thái độ thù địch, mà để có đủ dũng khí chống lại sự thù địch thì nhất định phải vô cùng giận dữ. Chỉ có sự giận dữ, căm hờn mới có thể biến thành hành động được mà thôi. "Yoko! Yoko! Hãy giúp anh với! Yoko! Yoko!", mí mắt Kawashima đang ngày một trĩu xuống nhưng vẫn luôn miệng lẩm bẩm gọi tên Yoko càng làm cho Chiaki khó chịu, cô cầm cái mở hộp và quệt luôn một đường. Tôi chẳng có cái tên nào là Yoko đâu nhé! Tiếng va chạm giữa miếng inox và một mẩu xương ở đuôi mắt vang lên. Giống như tiếng của một cái xẻng xúc trên nền đất đã đóng băng. Theo phản xạ, Kawashima lập tức quay lại định bỏ chạy. Chiaki đuổi theo rồi vừa khóc, cô vừa đánh tới tấp vào vai, vào sau gáy, vào tai và vào hai cánh tay đang giơ lên để đỡ đòn của Kawashima. Khi vừa nhận cú đánh đầu tiên, Kawashima đã cảm thấy đau đớn nổi lên từ đầm lầy của cái trạng thái vô thức hồi nãy. Anh đang cảm thấy như sắp bị tê liệt toàn thân thì cú sốc và cái cảm giác hoảng sợ tột cùng ngay sau đó đã kéo anh dậy, cánh cửa sắt ngay trước lúc kịp đóng sập vào đã bị giật tung ra, và anh có cảm giác như đang được đắm mình trong một luồng ánh sáng rực rỡ, chói lòa. Nhưng cơ thể anh dường như sực nhớ ra rằng cái thứ ánh sáng mãnh liệt đó thực ra là một thứ rất nguy hiểm, vì thế theo phản xạ, anh lại giơ tay lên che mặt và đầu. Dường như anh vừa mới tỉnh dậy sau một đêm dài trằn trọc, mộng mị. Anh cảm giác như mình đang đứng ở trong một căn phòng có điều hòa ấm áp, bỗng nhiên tất cả các ô cửa vỡ tung ra, gió lạnh ùa vào rét buốt. Cái giọng nói đó lại vang lên rõ mồn một. Đừng có xin lỗi! Dù có bị đánh đau đến mấy cũng không được xin lỗi! Nếu mà xin lỗi thì thậm chí còn bị đòn đau hơn nữa đấy! Cái giọng nói đó cũng giống như cái giọng nói mà anh nghe được lúc đứng trước cái kệ bày tã trẻ sơ sinh ở cửa hàng 24 giờ, và nó cũng giống với giọng nói vang lên khi anh nhìn thấy vết thương được băng bó lại ở đùi Chiaki nhưng Kawashima vẫn còn có cảm giác như lâu lắm rồi anh mới được nghe cái giọng nói ấy. Chính cái giọng nói đó hồi nhỏ đã thường xuyên cứu mày khỏi sự đau đớn, sợ hãi mà! Kawashima nhớ rất rõ. Đừng có xin lỗi! Trận đòn sắp sửa kết thúc rồi! Đến khi nào mà mày chắc chắn là không còn bị đánh nữa thì hãy mở mắt ra nhìn mặt đối phương, hiểu chưa? Nếu mày có thể nhìn thẳng vào mặt đối phương thì điều đó có nghĩa là mày đã không thua, hiểu chưa? Đến khi Chiaki nhận ra là chính mình lại đang khóc thì đột nhiên cô cảm thấy bả vai và cánh tay đau như dần, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, dồn dập một cách khó chịu. Những giọt nước mắt lăn qua gò má, xuống dưới cằm và nhỏ xuống những tấm thảm lông trải dưới sàn nhà. Nhìn thấy giọt nước mắt nhỏ xuống, phút chốc Chiaki bỗng cảm thấy mất hết sức lực. Chắc là mình đã dồn hết năng lượng vào cơn thịnh nộ vừa rồi! Chiaki thở dài, giải phóng nốt toàn bộ sức lực trong người và đánh rơi luôn cái mở hộp xuống sàn. Và lúc đó, cô cũng nhận ra là Kawashima đang nhìn mình khóc lóc, anh ta đang nhìn mình chằm chằm qua kẽ những ngón tay đầy máu. Lần đầu tiên cô thấy Kawashima nhìn với ánh mắt như vậy. Người đàn ông này chắc sẽ vô cùng tức giận và sẽ bỏ đi khỏi nơi này mất, Chiaki bắt đầu lo lắng. Hay là bây giờ mình sẽ chạy lại, ôm chầm lấy anh ta và xin lỗi nhỉ, cô nghĩ. Nhưng thậm chí lúc này cô cũng không còn đủ sức để làm việc đó nữa. Chiaki mặt méo xẹo, cằm và vai run lập cập và chỉ biết đứng im bất động. Hãy nhìn đi! Cái giọng nói đó lại nhắc nhở Kawashima. Cô gái đó đang khóc đấy. Cô ta đang sợ hãi đấy! Hãy nhìn đi! Cô ta đang khóc đấy! Cô ta cũng không còn cầm thứ gì để đánh mày nữa, vì thế không cần phải che mặt nữa đâu, bỏ tay ra được rồi đấy! Kawashima từ từ bỏ tay ra. Cổ tay chiếc áo len bó của anh cũng đã dính đầy máu. Mắt trái của anh cũng không nhìn được nữa. Máu từ vết thương ở phía cuối đuôi mắt chảy xuống đã che khuất tầm nhìn của anh. Mu bàn tay trái của anh, da cũng đã bị cào rách và máu đang chảy ra đầm đìa nhưng hầu như anh chẳng hề cảm thấy đau đớn gì cả. Không phải là vì anh đang sử dụng cái kĩ thuật: "Đây không phải là nỗi đau đớn của bản thân mình" nên anh vẫn đang cảm thấy rất nghi ngờ, không hiểu tại sao mà nỗi đau đó lại cứ dần dần biến mất như thế. Cái đó, chính cái giọng cất lên tự bên trong cơ thể mình và luôn vang vọng bên tai mình, chính là nhờ cái giọng nói đó, Kawashima nghĩ. Cái giọng nói đó đã dạy cho mình rất nhiều điều. Kể từ khi quen biết Yoko thì cái giọng nói đó dường như đã bị chìm vào quên lãng, nhưng trong suốt một thời gian dài khi mày còn nhỏ thì cái gọng nói đó đã giúp đỡ, đã cứu vớt mày - chỉ có thể tin tưởng cái giọng nói đó mà thôi. Nhìn thấy Kawashima bỏ tay che mặt ra, Chiaki chợt nghĩ: "Trông anh ta lúc này mới xấu xí làm sao!". Hình ảnh Kawashima lúc này làm cô liên tưởng đến con lười trong một bộ phim hoạt hình của Walt Disney mà cô đã xem lúc năm tuổi. Con lười nhảy từ trên cây xuống dưới đất. Vì quen sống trên cây nên da thịt của nó nhèo nhẽo, bầy nhầy, không thể đứng vững được trên mặt đất. Vì thế nó biết rằng cuộc sống trên mặt đất đối với nó đầy rẫy những khó khăn, thách thức, đe dọa, và nó quyết định sẽ leo lại lên cây càng nhanh càng tốt nhưng hành động đó đối với nó xem chừng cũng không kém phần khó chịu và cực nhọc. Con lười lê lết trên mặt đất, tay chân nhẽo nhợt, quờ quạng, lờ dờ như một bóng ma và cứ thế, nó nhích lên cây, từng chút, từng chút một. Những hành động của Kawashima bây giờ chẳng khác nào cái con lười đó, dật dờ, chậm chạp như một bóng ma, như một kẻ đã thoái hóa hết chân tay nhưng Chiaki không dám cười. Không phải vì trên mặt Kawashima đầy máu. Mà bởi vì lúc này, một nửa gương mặt rách toạc và be bét máu của Kawashima trông chẳng khác nào vừa bị bóc đi một lớp phấn sáp cải trang bên ngoài. Anh yêu lặng đứng nhìn Chiaki bằng con mắt bên phải, chỉ với một con mắt bên phải còn lại, và đây là lần đầu tiên anh nhìn với ánh mắt như thế. Và vì đây là lần đầu tiên Chiaki thấy một người có kiểu nhìn như vậy nên cô không thể nào cười được. Trong con mắt vô hồn đó, ẩn hiện một nỗi đau khổ quằn quại và một sự thù hằn khủng khiếp, và cả một chút gì đó giống như muốn khước từ tất cả mọi sự giúp đỡ. Kawashima định đứng dậy. Anh nói với Chiaki một điều gì đó bằng một giọng nói lí nhí rất khó nghe.
- Này cô, ở dưới bồn tắm đã từng có một cái dùi đập đá phải không? Cái dùi đập đá ấy, nó đã ở dưới bồn tắm phải không? Lúc cô chuyển nhà đến ấy, cái dùi đập đá, cô đã nhìn thấy nó phải không?
Không hiểu Kawashima đang nói cái gì nhưng khi nhìn vào mắt anh, Chiaki cảm thấy vô cùng sợ hãi và chỉ lắc đầu.
- Bây giờ điều đó rất quan trọng đấy! Cô, lúc cô chuyển nhà, cô đã thấy ở dưới bồn tắm đúng không nào?
Chiaki vẫn cứ lắc đầu quầy quậy. Lạ thật đấy, Kawashima lẩm bẩm. Cái mùi mỡ động vật cháy khét xộc vào mũi, rồi bao bọc khắp người anh. Các dây thần kinh lại như chập vào nhau; mỗi� lần như vậy là tia lửa điện lại bắn ra liên tiếp, cảm tưởng như trước mặt anh đâu đâu cũng đang bắn pháo hoa. Nhiệt độ tích tụ phía sau tóc mai Kawashima cũng đã lên đến độ bão hòa, anh không còn nhận ra chuyện gì nữa. Chắc là vì cái mùi cháy khét của mỡ động vật, rồi pháo hoa, rồi nhiệt độ, tất cả đã hòa vào làm một mất rồi. Cái giọng nói đó cũng không còn nghe thấy nữa. Lúc trước chính nó đã ra tay cứu vớt mình sau một quãng thời gian dài vắng bóng, nhưng bây giờ đã đến lúc để mình lại xoay xở một mình, Kawashima nghĩ. Anh cũng biết rất rõ là cái giọng nói đó thực ra chính là bản thân mình lúc nhỏ mà thôi. Cái giọng nói đó chính là mày. Không phải là giọng của một người nào khác mà chính là giọng do mày tự tưởng tượng ra. Lúc đó mày đã nghĩ là giọng của một đứa trẻ thì sẽ không đủ sức mạnh để cứu vớt mày được, thế nên mày đã quyết định sẽ chọn giọng của một người đàn ông trưởng thành mà đâu đâu cũng có thể nghe thấy. Một người đàn ông đọc bản tin trên truyền hình hay một người đàn ông dẫn chương trình thời tiết chẳng hạn, phải là một người đàn ông như thế. Còn với mày bây giờ thì tự mình nói với mình cũng được rồi, không cần đến cái giọng đấy nữa. Người phụ nữ trước mặt mày đang sợ hãi. Cả thế giới này đang khiếp sợ mày thì phải? Đây là lần thứ hai mày có cảm giác như thế này nhưng cảm giác lần này rõ ràng là mạnh hơn hẳn. Lần đầu tiên là khi đánh mẹ. Sau một thời gian dài gặp lại, trông mẹ dường như bé hơn. Cứ y như là cơ thể mẹ đã bị teo nhỏ đi vậy. Mình đã có một con quái thú đồ chơi mà khi ngâm vào nước, nó sẽ nở to ra, còn khi phơi khô thì nó sẽ teo tóp lại; mẹ lúc đó cũng giống như con quái thú đó, cũng đang ngày một tong teo, khô quắt đi. Chỉ cần nhìn thấy mẹ như thế là mày cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Lúc đó mẹ đã nói với mày mà không giấu được sự sợ hãi: "Này, con tha thứ cho mẹ nhé!". Nhìn thấy mẹ sợ hãi như thế nên mày mới đánh. Mày thực sự không thể chịu đựng được việc người ta quá sợ hãi và kêu cứu. Kêu cứu là hoàn toàn sai lầm. Bởi vì trên đời này, cái đó thực sự không hề tồn tại ở đâu hết. Người phụ nữ trước mặt mày đang sợ hãi và cầu xin� sự giúp đỡ của mày. Mày phải dạy cho người phụ nữ này biết điều đó mới được. Mình phải dạy cho cô ta biết rằng dù cho cô ta có kêu khóc như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai đến giúp cô ta đâu. Người phụ nữ này đã nói là không biết cái dùi đập đá. Có vẻ như cái dùi đập đá đã không lăn xuống phía dưới bồn tắm và nằm yên ở đó thì phải. Vậy thì có lẽ là lúc đó cảnh sát đã đến hiện trường và lấy nó đi làm bằng chứng rồi. Nói vậy thì cũng có thể là cảnh sát đã đứng quan sát căn phòng này từ một chỗ nào đó rồi. Nhưng mà cũng không cần thiết phải quá lo lắng, chỉ cần chọn một chỗ nào đó mà cảnh sát không thể nhìn thấy là được. Dù thế nào đi nữa thì cũng phải dùng dùi đập đá dạy cho cô ta một bài học mới được. Phải nhanh nhanh chóng chóng lên thôi, người mình đang ngày một lả đi, thậm chí ngay cả các vết thương cũng sắp không còn cảm thấy đau nữa rồi. Trước khi đánh một giấc thì nhất định phải dạy cho cô gái này một bài học đã chứ. Có vẻ như cô ta đang định chạy trốn thì phải. Vậy thì trước hết phải dạy cho cô ta biết rằng cô ta tuyệt đối không thể trốn thoát được đâu.
- Cô đến đây xem nào!
Nghe thấy Kawashima quát lên như vậy, Chiaki lại sợ hãi lắc đầu và lùi thêm nửa bước về phía sau. Kawashima lảo đảo bước đến chỗ cô, vừa đi vừa loạng choạng như sắp ngã, rồi anh tóm chặt lấy cánh tay phải của cô. Quá hoảng sợ, Chiaki định hét lên thật to nhưng cổ họng cô cứ khô rát cả đi, không thể nào cất lên thành tiếng. Chỉ nghe thấy một tiếng rú kinh hãi và bất lực. Hơi thở khó nhọc và bốc mùi ca ri, khuôn mặt máu me đầm đìa, mồ hôi vã ra như tắm, Kawashima từ từ tiến về phía nhà bếp để bắt Chiaki. Anh ta hùng hục lôi cái dây cắm điện màu đen của chiếc máy pha cà phê đang đặt trên bàn làm bếp ra khỏi ổ cắm và dùng nó để trói hai tay Chiaki lại. Chiaki cố tìm cách chạy trốn nhưng Kawashima đã bắt chéo hai tay cô lại với nhau và giữ chặt cổ tay khiến cô không thể vùng vẫy gì được. Còn chân thì đã đạp lia lịa rồi mà anh chàng này chẳng hề tỏ vẻ gì đau đớn, khó chịu gì cả. Không những thế, trong lúc dùng chân để đạp Kawashima, những vết thương trên đùi cô lại bị ảnh hưởng và bắt đầu đau trở lại. Đặt hai cái cổ tay bắt chéo lên nhau thật chắc chắn rồi Kawashima cố hết sức lấy cái dây cắm điện màu đen trói Chiaki lại. Anh cuốn không biết bao nhiêu vòng qua cổ tay thật cẩn thận rồi lại còn luồn mấy vòng dây qua khe giữa hai bàn tay một cách chắc chắn. Cái dây cắm điện ghì chặt vào cổ tay Chiaki, có những chỗ da thịt bị trắng bợt cả đi vì lằn dây trói.
- Nếu mà cô nghĩ là không đau đâu thì sẽ cảm thấy khá hơn đấy!
Sau khi đã trói xong, Kawashima vừa nhét cái giẻ rửa bát vào miệng Chiaki vừa nói. Bây giờ thì anh cũng bắt đầu thấy líu cả lưỡi lại, nói năng khó khăn hơn.
- Nó có bí quyết cả đấy! Dù chỉ là một chút thôi, dù chỉ là thoáng qua thôi, nhưng chỉ cần cô có ý nghĩ là mình sẽ bị đau, là không thể tránh khỏi đau đớn thì có nghĩa là cô đã thất bại rồi đấy! Hiểu không? Hãy nhìn tôi mà xem! Nhìn tôi đây này!
Rồi anh kéo hai cái cổ tay bị trói của Chiaki và lôi thật mạnh về phía mình. Khuôn mặt Kawashima đang ở ngay trước mắt Chiaki. Vết thương ở đuôi mắt phải vẫn đang há miệng, máu không ngừng túa ra. Có lẽ do tác dụng của Halcion nên anh ta không cảm thấy đau, Chiaki nghĩ. Máu đang chảy hết vào con mắt trái của anh nhưng Kawashima vẫn cứ mở mắt trừng trừng. Trong con mắt trái nhơm nhớp máu đó, con ngươi vẫn đang liên tục đảo qua đảo lại. Chắn chắn là vì máu đã che mất tầm nhìn. Nhưng anh thì lại vẫn đang muốn cố nhìn một cái gì đó nên con ngươi mới phải chuyển động liên tục như thế. Trông chẳng khác nào một con robot mang hình dáng con người trong các bộ phim khoa học viễn tưởng. Đôi khi bị trói rất đau đớn, trong miệng bị nhét đầy một mồm giẻ rửa bát thật khó chịu, hơi thở cũng trở nên rất khó khăn, nặng nhọc nhưng Chiaki vẫn không rời mắt khỏi Kawashima. Trước hết phải dạy cho cô ta biết chạy trốn là việc hoàn toàn không cần thiết. Kawashima vẫn cứ liên tục lải nhải. Thỉnh thoảng lưỡi còn bị líu lại khiến anh phải cho tay vào miệng cậy cậy chỗ chân răng ra mới chịu được. Thậm chí đã hai lần anh cắn phải lưỡi.
- Tôi, không, nói dối đâu! Cô đang nhìn, tôi đấy, nhưng mà, tiêu điểm của mắt, cô phải đặt ở xa hơn cơ, đừng đặt vào tôi, giống như khi cô đang nhìn vào, một bức tranh không gian ba chiều ấy! Đó chính là bí quyết. Mẹ tôi đã, tẩm đầy amoniac nguyên chất, và nói là xăm mình nhé! Mẹ lấy cái bút chì cứng, loại 4H hay 5H gì đó đã được gọt rất nhọn để chọc vào người tôi, đã đánh tôi bằng bình sữa, đã lấy dây trói chặt tay và các đầu ngón tay của tôi. Tôi vẫn cứ bình tĩnh, cho dù có lấy tay vành mắt tôi ra rồi gí một điếu thuốc lá hay một cái kim đến gần thì tôi vẫn cứ bình tĩnh. Đó chính là bí quyết đấy! Hiểu không?
Chiaki hoàn toàn không hiểu là Kawashima đang nói gì mà chỉ nhìn trừng trừng vào cái con ngươi vẫn đang ngoáy loạn trước mặt, một số từ đại loại như ammoniac, nguyên chất, hay là xăm mình, rồi thì bình sữa, cái kim... ..cũng lọt vào tai cô nên đến khi được hỏi: "Hiểu không?" thì ngay tức khắc, cô gật đầu một cách ngoan ngoãn. Cái giẻ rửa bát màu trắng nhét trong miệng cũng theo đà đưa lên đưa xuống.
- Bây giờ thì tôi sẽ cắt gân Asin, gân Asin của cô đấy, nhưng mà những gì mà tôi vừa nói lúc nãy, cô hãy nhớ làm theo như thế nhé!
Đúng là khó có thể nghe được rõ những gì mà Kawashima đang lải nhải, thế nên trong phút chốc Chiaki đã ngạc nhiên tới mức cô lại ngay lập tức gật đầu không do dự. Nhưng đến khi nhìn thấy Kawashima quỳ gối dưới sàn, lần lượt nhặt những thứ đồ rơi vãi lên, một chiếc kéo làm bếp, cái dĩa, cái thìa... ..thì cụm từ "cắt gân Asin" mới làm Chiaki sực tỉnh, cô cố la lên thật to rồi dùng chút sức lực còn lại để chạy trốn. Cái dây cắm điện tuột khỏi tay Kawashima đồng thời cái máy pha cà phê cũng bị kéo đổ luôn. Mất thăng bằng, Chiaki quỵ gối ngã lăn ra sàn. Con dao của tôi rơi đi đâu rồi nhỉ? Kawashima vừa lẩm bẩm vừa nhìn ra chỗ cái túi để phía sau ghế sofa.
- Đợi một chút nhé tôi đi lấy con dao rồi sẽ quay lại ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.