Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvien
Căn hộ tập thể của vợ chồng Kawashima nằm ở tầng hai của một tòa nhà bốn tầng. Kawashima nhẹ nhàng đóng cửa; sau khi cẩn thận xem lại rất nhiều lần để chắc chắn là mình đã khóa cửa, Kawashima mới đi xuống cầu thang. Tòa nhà này không có phòng quản lý hay phòng bảo vệ mà được lắp một hệ thống cửa tự động. Mạng quản lý tự động này sẽ cho phép cửa ra vào tự động mở khi được nhập đúng mã số. Tất nhiên, nếu ở bên trong tòa nhà thì chỉ cần nhấn nút mở cửa là được, nhưng lúc đó cũng sẽ có cảnh báo về những người ở ngoài đang sắp sửa đi vào. Có cả một cái lỗ nhỏ để người đưa thư có thể bỏ thư vào trong nhà. Trên cánh cửa còn có những hình vẽ graffiti nguệch ngoạc mà người ta cho là kết quả của mấy trò nghịch ngợm của bọn trẻ con. Bảng điều khiển số ở bên ngoài chỉ được làm bằng nhựa nên dùng bật lửa là có thể phá hỏng.
"Dù sao thì mình cũng không ghét trời lạnh!". Kawashima vừa tự nhủ vừa kéo khóa và dựng cái cổ lông ở áo khoác lên cho ấm. Kawashima không cảm thấy ấm hẳn nhưng chí ít thì lớp da thịt bên ngoài cơ thể anh cũng được ấm lên nhờ hệ thống máy điều hòa ở bên trong các căn hộ. Dù đã làm Yoko thức giấc nhưng cô ấy vẫn không nhận ra được điều gì khác thường cả; hơn nữa, trong lúc đi bộ từ phòng ngủ của đứa trẻ tới khu dân cư ở phía của Bắc của chùa Kokubun, mình cũng đã bình tâm lại một chút. Một mình trên con đường vắng, Kawashima vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ôi, mình phát điên lên mất!". Chỉ cần nghĩ đến việc có thể tự tay đâm đứa bé là anh đã thấy rùng mình. Thực sự thì anh không muốn làm điều đó một chút nào cả. Nhưng đã là con người, ai chẳng có những việc mà chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để đứng ngồi không yên. Không cần phải tồi tệ đến mức tự tay đâm chính đứa con gái của mình mà chỉ đơn giản như việc hoàn toàn bối rối vì bị mọi người cười ầm lên khi nói lắp ba lắp bắp trong một bài phát biểu ở đám cưới, hay như việc bị một người đàn ông lạ mặt có ánh mắt đáng sợ chỉ tình cờ gặp trên xe điện cứ bám theo về đến tận nhà và lảng vảng mãi ở đó; tất cả đều có thể là nguyên nhân của những nỗi lo lắng, bất an đeo bám con người ta. Nhưng nếu chỉ là những việc bình thường như vậy thì chỉ cần tâm sự với một ai đó hay làm một cái gì đó để giải tỏa là sẽ thấy thoải mái ngay. Tất nhiên, nếu chỉ là những việc bình thường như vậy, đằng này... .
Ở tầng một của tòa nhà kế bên có một cửa hàng cho thuê băng đĩa. Sau khi kết thúc giờ dạy, ăn tối và tắm rửa xong, Yoko rất thích vừa nhâm nhi một chút gì đó vừa xem phim. Khi Yoko sắp đến kì sinh nở, hai người đã cùng xem một bộ phim có tựa đề Nụ cười của tảng băng. Ngay phần mở đầu đã xuất hiện cảnh một người bị đâm chết bởi một cái dùi đập đá khiến Kawashima cảm thấy vô cùng sợ hãi và muốn chạy trốn ngay lập tức. Ngay lúc đó, không hiểu sao thái độ nhận xét khách quan của Yoko lại làm anh bình tĩnh lại: "Phim này có vẻ không tốt cho phụ nữ đang mang bầu nhưng xem ra cũng hấp dẫn anh nhỉ?", và anh đã ngồi xem hết bộ phim. Từ lúc cứ phải đau khổ lo lắng rằng mình sẽ đâm vào con, Kawashima vẫn không hiểu tại sao nỗi sợ đó không hề xảy ra với Yoko mà chỉ nhằm vào đứa trẻ - chưa bao giờ anh thấy lo sợ rằng có thể mình sẽ đâm Yoko. Bây giờ, nhớ lại lúc xem bộ phim Nụ cười của tảng băng, anh đã có câu trả lời. Đơn giản là vì Yoko có thể nói chuyện, điều đó đã ngăn cản trí tưởng tượng của anh. Hơn nữa, Yoko luôn biết cách cư xử rất dịu dàng, ngay cả với vết thương lòng vẫn luôn giằng xé anh bấy lâu nay. Yoko không bao giờ lảng tránh chuyện đó, cũng không nhắc đến nó với một thái độ thờ ơ hay theo kiểu bảo anh hãy quên nó đi. "Chẳng phải người ta thường hay nói là đối với những người bị tâm bệnh mà khó có thể chữa lành thì càng nóng vội, càng không tốt mà phải điều trị một cách khôn ngoan đấy sao?", "Bây giờ có con rồi em mới thấy, trẻ con đúng là phiền phức thật. Có lẽ lúc nói với anh điều đó, chính mẹ của không hiểu được là mình đang nói gì đâu!". Yoko vẫn thường nói như vậy và những câu nói đó làm cho Kawashima cảm thấy dịu đi rất nhiều. Trái hẳn với nỗi sợ ban đầu, ở phần sau của bộ phim, chính những đoạn xuất hiện cái dùi đập đá lại là những đoạn Kawashima cảm thấy hấp dẫn nhất.
Bên cạnh tòa nhà có cửa hàng thuê đĩa là một tòa nhà khác, ở đó có một hiệu sách. Khi đi qua cái ngách giữa hai tòa nhà, Kawashima bất chợt dừng lại, cảm thấy hình như có cái gì đang động đậy ở trong đó. Nói là một cái ngách nhưng cũng chỉ đủ rộng cho một người lớn đi qua, cuối ngách lại còn bị chặn bởi một tòa nhà khác nên rất tối. Dù vậy, Kawashima vẫn nhìn thấy đúng là có bóng người ở trong đó. Nhìn vóc dáng mà đoán thì chắc là trẻ con. Có vẻ như đã biết Kawashima cố ý đứng lại nhìn nên ba cái bóng bé nhỏ đó liền đứng im không động đậy gì nữa. Chắc là học sinh tiểu học, tầm lớp Ba, lớp Bốn gì đó. Kawashima không bắt chuyện, cũng không ngỏ ý muốn tiến lại gần. Anh hiểu rất rõ rằng ngay cả một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể trở nên rất nguy hiểm. Ngay lúc chuẩn bị bước đi thì Kawashima nhìn thấy một ánh sáng le lói. Đó là một đốm sáng màu đỏ, lập lòe. Không thấy có khói bay lên nên Kawashima đoán chắc không phải là thuốc lá. "Có lẽ là mắt của một con vật nào đó?", Kawashima bắt đầu tưởng tượng. Ở các ngách giữa hai tòa nhà thường có thùng rác chứa các loại rác tươi, hơn nữa cũng có cả nước đọng lại từ các ống thoát nước của các căn hộ, một chỗ sống lý tưởng cho loài chuột. Chắc lũ trẻ đó đang giết một con chuột để chơi đùa. Và Kawashima lại nhớ đến một cậu bạn bằng tuổi cùng ở nhà tình thương với anh tên Taku. Khi đó, con thỏ được nuôi ở nhà tình thương mới sinh và Taku đã nhận chăm sóc một trong những chú thỏ con. Taku yêu thương chú thỏ hơn tất cả mọi người ở đó, thậm chí còn vòi vĩnh đòi ngủ chung với chú thỏ ấy, làm khổ cả những người khác. Nhưng rồi một ngày, khi đang chơi đùa, vuốt ve chú thỏ, Taku bỗng nắm lấy cái tai non nớt của chú, xách lên. Rồi Taku đứng dậy và cứ thế, đập đầu chú thỏ vào bê tông. Cảnh tượng đó diễn ra ngay trước mắt Kawashima. Anh nghe khục một tiếng, giống như tiếng của một vật dài và cứng bị bẻ gãy. Sau cú đánh đó, chú thỏ vẫn chưa chết và toan chạy trốn, chú vục dậy và lao đi như một món đồ chơi vừa được lên giây cót. Nhưng Taku đã giẫm lên đầu chú; và cùng với vẻ mặt khoan khoái như lúc vuốt ve chú, Taku đạp lia lịa lên đầu thỏ con bé nhỏ, tội nghiệp. Rồi nó bỏ mặc chú thỏ đã chết ở đó, thản nhiên như chú chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Taku lại nhận nuôi một chú thỏ khác. Taku thường vẽ tranh cùng với Kawashima nhưng tranh của Taku thì lúc nào cũng chỉ có một hình ảnh. Giữa một khung nền tối được tạo ra bởi ba màu - đen, tím thẫm và xanh dương - một cậu bé ở trần, đứng một mình, toàn thân chi chít những mũi tên xuyên qua da thịt. Khi được hỏi đó là ai thì Taku luôn luôn nói: "Là cháu đấy!", "Thế nếu không phải là cháu thì sẽ là ai?", "Không là cháu thì là ai cũng được!". Taku là như vậy.
Kawashima dự định: "Trước hết, đi đến chỗ cửa hàng 24 giờ cái đã!". Trời rất lạnh, Kawashima có thể nhìn thấy hơi thở của mình đông lại như những hạt sương trong không khí. Anh thấy rõ là mình vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh được, hơi thở vẫn gấp gáp, tim vẫn đập loạn xạ. Kawashima đi bộ thật chậm để lấy lại bình tĩnh. Cái lạnh từ vỉa hè nhờ thế mà truyền qua đế giày, ngấm dần vào cơ thể anh. Phía bên kia đường có một tòa nhà còn đang ở dạng mộc, chưa trát hoàn thiện; ở cửa sổ căn phòng phía góc của tầng ba, anh thấy một phụ nữ tóc ngắn đang hút thuốc. Máy điều hòa khiến cho hơi nước đọng lại trên kính làm những ô cửa sổ bị mờ đi. Người phụ nữ lấy vạt áo lau lau cửa, tạo ra một lỗ nhỏ hình tròn và nhìn qua đó xuống dưới đường. Chắc chắn đó là nhà tập thể dành riêng cho những người phụ nữ độc thân. Vì ngược sáng nên Kawashima không nhìn rõ mặt, nhưng từ cái dáng người đang hút thuốc lá đó, anh đoán có lẽ là một phụ nữ đã đứng tuổi. Chắc khoảng trên ba lăm tuổi gì đó. Trước mắt Kawashima bỗng hiện lên hình ảnh một bàn tay phụ nữ gày gò, nhăn nheo và gân guốc. Một người phụ nữ tầm trên ba lăm tuổi với đôi tay khẳng khiu như chiếc lá khô đang cầm thuốc và hút. Một thứ thuốc trộn lẫn lá bạc hà, tạo ra làn khói đen và mảnh rất đặc trưng. Năm mười bẩy tuổi, Kawashima đã quen với một người phụ nữ như thế và họ sống với nhau được gần hai năm. Vì cách nhau những mười chín tuổi nên họ rất hay bị tưởng lầm là hai mẹ con. Người phụ nữ đó, lúc bị lầm là mẹ con thì trước mặt người ta vẫn tươi cười như không, nhưng sau đó lại luôn mồm chửi rủa những người đã lầm lần một cách oái oăm đó. Lúc gặp Kawashima, bà ta đang làm ở một quán rượu tại Gotanda nhưng trong hai năm họ sống chung, bà ta cũng đã chuyển chỗ làm tới hai mươi lăm lần.
Người phụ nữ đó rất hay dẫn khách về nhà. Một hôm bà ta say xỉn tới mức nói năng lè nhè, nghe không rõ và thậm chí còn cợt nhả với khách ngay trước mặt Kawashima. Khi ông khách kia hỏi: "Chàng thanh niên này là ai thế?", bà ta trả lời: "À, em trai của em ấy mà!". Và rồi khi khách đã về thì bà ta bỗng nổi điên lên, lao vào đánh Kawashima. "Nếu cậu thích tôi thì tại sao lại yên lặng đứng nhìn như vậy? Loại đàn ông như cậu, thà đánh chết đi còn hơn". Bà ta vừa gào lên, vừa lồng lộn lao vào đánh đập Kawashima. "Tôi đã từng đánh chửi nhau với khách hàng không biết bao nhiêu lần rồi và cũng đã từng bị đánh đập đau đớn vô cùng. Những lúc như vậy tôi lại nghĩ, hay là bỏ làm ở quán rượu đi". Bà ta cứ vừa đánh vừa gào lên như vậy, đánh đến mức không còn chút sức lực nào, gục xuống ngủ mới thôi. "Một người đàn bà thật khó chịu!", Kawashima thầm nghĩ, "Tại sao mình lại có thể chịu đựng được người phụ nữ này cơ chứ? Sẽ chẳng có ma nào thèm ngó ngàng đến một người như bà ta đâu. Thế nên đời nào bà ta lại dám bỏ rơi thằng này chứ!". Và rồi kí ức về cái buổi tối Kawashima dùng dùi đập đá đâm người phụ nữ đó lại hiện lên, nhưng vẫn có một cái gì đó mơ hồ và khó hiểu như mọi lần.
Hôm đó, Kawashima trở về căn hộ lúc đêm đã khuya. Anh đã cùng với bạn hít một chút Toluen 1 nên đầu óc không còn tỉnh táo. Kawashima thấy một cái bếp dầu ở giữa gian phòng, lửa vẫn cháy và trên bếp có một nồi nước đang sôi. Người phụ nữ có vẻ vừa đi làm về, đang ngồi trước gương để tẩy trang. Kawashima vừa đến ôm lấy bà ta thì liền bị cự tuyệt. Bỗng nhiên, Kawashima cảm thấy lo sợ một cách kì lạ, không phải vì bị đẩy ra mà vì nghe thấy bà ta nói: "Đừng có đụng vào tôi!". Cái thái độ đó, cái giọng điệu đó có một vẻ gì rất lạnh lùng làm Kawashima cảm thấy sợ. Một lần nữa Kawashima lại ôm vòng qua lưng người phụ nữ và tiếp tục bị hất ra. "Cậu đang thở ra mùi Toluen đấy", bà ta nói. Mình chắc chắn là sắp phải nhận một hình phạt gì đó rồi, bà ta đang tức giận. Tức giận mà bà ta lại không đánh mình. Thế thì chắc là phải tự trừng phạt mình thôi. Nhưng nếu mình không làm việc đó thì bà ta sẽ bỏ đi đâu đấy chăng? Kawashima đã nghĩ như vậy và rồi tự cho bàn tay phải của mình vào nồi nước đang sôi trên bếp. Kawashima mang cái tay đã tấy đỏ vì bỏng đến trước mặt người phụ nữ và đang định giơ lên cho bà ta xem thì nhận được một câu: "Thế có ngu ngốc không cơ chứ!". Rồi bà ta cởi quần áo và vào nhà tắm. Tắm xong, bà ta sẽ đi ra ngoài và rất lâu sau cũng sẽ không thấy về. Mình sẽ phải chờ đợi một mình trong sợ hãi. Không được, không thể để bà ta ra ngoài được. Mình phải làm cái gì đó trước khi bà ta tắm xong. Kawashima nghĩ vậy; các dây thần kinh ở mắt, mũi và tai của anh căng ra; cảm giác như có một cái gì đó vừa nổ tung, cả gian phòng nồng lên một mùi cháy khét rất khó chịu, giống như mùi cháy của vải, móng tay hay cái gì đó đại loại như vậy. Ngay sau đó, không gây ra dù chỉ một tiếng động nhỏ, Kawashima đã dùng dùi đập đá đâm vào bụng người phụ nữ, nhẹ nhàng như chọc kim băng vào một miếng mút rửa chén. Cái dùi thọc sâu vào bụng người phụ nữ và khi rút ra, nó để lại một lỗ tròn nhỏ xíu trên cái bụng bèo nhèo đó. Từ cái lỗ ấy, những giọt máu đỏ thẫm chảy ra, từng giọt, từng giọt. Sau đó thì hình như bàn tay bị bỏng của Kawashima không giữ nổi cái dùi đập đá nữa. Đến đây Kawashima đã không thể nhớ một cách rõ ràng nữa, thậm chí lúc đó cảch sát có đến hay không anh cũng không biết. Chỉ biết rằng đã hàng trăm lần anh mơ thấy cảnh tượng chiếc dùi đập đá rơi xuống sàn nhà tắm rồi lăn vào cái khe phía dưới bồn tắm và coi như đã biến mất ở trong đó. Cứ mỗi lần mơ như vậy, Kawashima lại rên rỉ, gào hét và choàng tỉnh dậy, có cảm giác như bàn tay phải của mình thực sự đang nóng ran lên. Có lẽ người phụ nữ đó đã không báo cảnh sát. Kawashima cũng không nhận được bất kì thông báo hay tin tức gì hết. Kawashima tự rời bỏ căn nhà đó. Và rồi, Kawashima cũng trở lại thăm bà ta mấy lần nhưng người phụ nữ đó không còn muốn gặp lại anh nữa nên đã chuyển đi chỗ khác. Có lẽ cái dùi đập đá vẫn nằm yên trong cái khe ở phía dưới bồn tắm đó, Kawashima đinh ninh như vậy. Hơn nữa, anh còn muốn một lúc nào đó sẽ quay trở lại căn hộ ấy để xem có đúng như vậy không.
Khi cửa ra vào của cửa hàng 24 giờ chuẩn bị mở ra đón Kawashima vào thì anh chợt nhận thấy một điều thật thú vị. Trong lúc vừa đi vừa nhớ lại chuyện về một người phụ nữ hơn mình mười chín tuổi đó, không biết từ lúc nào, nhịp tim của anh đã trở lại bình thường. Khi bước vào cửa hàng, Kawashima vẫn cố thử nghĩ xem tại sao lại như vậy. Trong cửa hàng có lắp điều hòa nên không khí ấm hơn hẳn, làm cho Kawashima có một cảm giác thật khó tả, như thể anh đang hòa mình vào môi trường xung quanh, không còn cảm nhận được ranh giới giữa cơ thể anh và thế giới bên ngoài nữa. Khi Kawashima tiến thêm vài bước nữa đến lấy giỏ mua hàng thì thấy nhân viên đứng ở quầy thanh toán bên trái cất tiếng chào những người khách đến ngay sau anh. Đó là hai thanh niên trẻ. Tay vẫn khoanh tròn trước ngực, họ vừa tiến đến chỗ để tạp chí vừa luôn miệng xuýt xoa: "Lạnh quá! Lạnh quá!". Người nhân viên nọ lập tức không để ý đến hai vị khách kia nữa, tiếp tục quay lại nhìn xuống bàn thanh toán. Mọi việc chỉ có thế nhưng Kawashima lại cứ cảm thấy ấm ức, khó chịu của một kẻ bị bỏ rơi, như thể anh hoàn toàn không có mặt ở đó vậy. Chẳng phải là do ma quỷ hay một cái gì đó đại loại như vậy nhưng thỉnh thoảng, Kawashima lại có cảm giác như hồn lìa khỏi xác, chính xác là ý thức của anh như tách rời khỏi thân thể và đứng đợi ở ngay bên cạnh.. Lúc nhỏ, vì thường bị đánh đòn rất đau nên để chạy trốn khỏi cảm giác đau đớn đó, Kawashima đã phải luôn cố tưởng tượng rằng người đang bị đánh thực sự không phải là anh mà là một người khác, nhờ vậy anh không còn có cảm giác đau đớn nữa. Kawashima đã tự luyện cho mình cách suy nghĩ đó và anh cũng cảm thấy như vậy thật. Nhưng người mẹ thấy con dù có bị đánh đau thế nào cũng không nói không rằng không kêu khóc thì lại càng tức giận và đánh đau hơn nữa. Chính vì thế Kawashima lại càng không ngừng nghĩ rằng người bị đánh không phải là mình và càng trở nên tê liệt với cảm giác gọi là đau đớn. Nhưng khi nghĩ đó không phải là mình thì Kawashima lại sợ rằng mình sẽ đi quá xa và không thể trở lại cơ thể được nữa, nên anh lại nghĩ là mình sẽ chỉ đứng ngay gần đó và thế thì chắc chắn sẽ tìm lại được cơ thể của mình. Có lẽ đây chính là di chứng của những suy nghĩ đó. Kawashima vừa suy nghĩ vừa nhìn những bịch tã giấy cho trẻ con ở tầng trên cùng của cái giá cách đấy chừng vài ba mét. Anh nhớ là Yoko vẫn thường nói: "Tã giấy thì bao nhiêu cũng không đủ!", và quyết định: "Mua cái đó được đấy nhỉ!". Đến lúc này thì Kawashima có thể nhận thấy rõ rằng bản thân mình đã rời khỏi cơ thể và đang đứng đợi ở chỗ cái giá bày tã trẻ em. "Mua thôi, mua thôi!", anh khẽ lẩm bẩm để trấn tĩnh lại và cố cười một cách thật gượng gạo, tội nghiệp nhưng cũng không cười nổi. Cái gì thế không biết? Anh run rẩy, sợ hãi. Anh có cảm giác như mình đang thấy rất rõ một Kawashima đang đứng trước đó hai mét và lấy một bịch tã giấy ra xem. Anh chàng Kawashima đó đang chỉ tay vào bịch tã giấy có hình một em bé và nhếch mép cười khẩy. Rồi anh ta vẫy tay, gọi anh lại: "Đến đây nhanh lên nào! Tôi sẽ chỉ cho anh cái này hay lắm!". Vẫn hướng về phía cái giá bày tã giấy, Kawashima có cảm giác như mình đang bị kéo lại gần cái anh chàng Kawashima kia. "Thử nghĩ mà xem", anh chàng kia nói, "thử nghĩ xem tại sao lại có thể bình thản ngồi xem bộ phim Nụ cười của tảng băng, tại sao lại vừa nghĩ đến lúc đó vừa đi đến đây? Hãy nhớ lại những gì mà Taku đã nói! "Nếu không phải là tôi thì là ai cũng được", Taku đã nói thể đúng không? Và còn nhớ lại cả chuyện đã đâm người phụ nữ đó lúc đi đến đây nữa. Vì thế mà nhịp tim mới ổn định trở lại đúng không? Vậy nếu như không đâm vào đây thì có thể nào hết cảm thấy bất an được không?". Cái anh chàng Kawashima kia cứ vừa lẩm bà lẩm bẩm như vậy vừa nhẹ nhàng dùng mấy đầu ngón tay rờ lên hình ảnh đứa trẻ. "Đến đây nhanh lên! Tôi có chuyện rất quan trọng cần chỉ cho anh! Đến mau lên đi, tôi sắp nhập lại vào cơ thể anh rồi!", cái con người đó, trong lúc lải nhải như vậy đã cấm lấy cái bao bì nylon bọc bên người bịch tã và dùng tay bẻ cong khuôn mặt đứa bé. Gương mặt bị biến dạng, méo mó một cách rất đáng thương. "Tôi xin anh, dừng lại, dừng lại đi!", Kawashima muốn kêu lên như vậy nhưng cổ họng anh lại khôn khốc và nghẹn đắng khiến anh không cất được lời nào. "Chỉ có một cách duy nhất để chấm dứt nỗi sợ", Kawashima vẫn còn nghe được rất rõ tiếng nói đó vào cái lúc anh và còn người kia nhập lại làm một. Lúc đó, anh đã đờ cả người ra, gần như chết đứng tại chỗ. Sau cái thời khắc ấy, người kia tuy đã nhập vào anh nhưng câu nói đó thì vẫn văng vẳng trong đầu, đeo bám anh như một nỗi ám ảnh. Chỉ có một cách để xóa bỏ nỗi lo sợ rằng mình có thể đâm chính đứa con của mình. Hãy làm việc đó! Hãy dùng cái dùi đập đá đâm vào một người nào đó, một người khác.
--- ------ ------ ------ -------
1 Một chất lỏng trong suốt được sử dụng làm dung môi hòa tan nhiều loại vật liệu như sơn, chất hóa học, cao su, mực in... .Đồng thời đây cũng là một loài tiền chất không thể thiếu trong sản xuất ma túy tống hợp.