Xuyên Thư: Đệ Đệ Ở Linh Võng Tới Chém Ta

Chương 10: Bị gây khó dễ




Tu sĩ hoặc yêu tu có sở hữu ngọc bội màu tím không nhiều lắm, lấy cấp bậc phân hội ở Phong Sa Độ này, không ai có quyền hạn đi tra thân phận của Lạc Minh Thù.
Hơn nữa, bọn họ không đạo lý gì mà ngăn cản Lạc Minh Thù, bởi vì người nắm giữ ngọc bội màu tím tiêu tiền ở đấu giá hội trong một năm cũng đủ nuôi sống toàn bộ Phong Sa Độ.
Lúc này yêu tu canh giữ ở cửa kết giới của nhà đấu giá nghe Thủy Tình Tư nói đóng cửa kết giới không cho Lạc Minh Thù vào liền ngây ngẩn cả người, bây giờ bọn họ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, thả xuống cũng không được mà nâng lên cũng không xong, Lạc Minh Thù là một khách hàng không thể đắc tội, đương nhiên Thủy Tình Tư cũng không phải là chủ nhân dễ chọc.
Toàn bộ Yêu vực người có thể trị nàng không nhiều lắm, nếu là đắc tội nàng, đấu giá hội này sợ là không thể mở cửa nữa—-ít nhất là trong khoảng thời gian này Thủy Tình Tư sẽ ở lại Phong Sa Độ, bọn sẽ thực xui xẻo.
Nhưng là....Lạc Minh Thù là khách hàng cao cấp, nếu là nàng tới vào khi khác, bọn họ nhất định phải đối xử với nàng thật cung kính.
So sánh một hồi giữa hai bên, trên trán của yêu tu phụ trách quản lí nhà đấu giá đã lấm tấm mồ hôi, yêu tu gác cửa đã nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn hạ mệnh lệnh là nghe theo Thủy Tình Tư hay để vị kia tiến vào sẽ lập tức hành động.
"Chúng ta....nhà đấu giá của chúng ta còn phải làm ăn, nếu là không cho nàng tiến vào, thì về sau hệ thống phân chia cấp bậc của chúng ta không thể tồn tại nữa, không có nó, chúng ta làm để kích thích khách hàng tiêu tiền." Hồ Càng cau mày, hắn ngước mắt thoáng nhìn Thủy Tình Tư kiêu căng ngạo mạn ở sau kết giới, "Tiểu công chúa này ở Yêu vực không có thực quyền, nàng cũng không có khả năng luôn ở Phong Sa Độ...."
"Thôi, chúng ta mở cửa cho khách hàng, đến nỗi tiểu công chúa kia muốn làm gì, liền mặc kệ nàng, nếu nàng muốn nháo thì ở phía trên còn có thành chủ gánh." Hồ Càng sau một lúc lâu tự nghĩ, vẫn là quyết định mời Lạc Minh Thù tiến vào, khách hàng có cấp bậc màu tím, nếu là muốn thì hị có thể mua toàn bộ nhà đấu giá của bọn họ.
Lúc này, ở ngoài kết giới của nhà đấu giá, thanh âm thanh thúy của Thủy Tình Tư vang lên: "Ngươi lệnh bài này là cái thá gì, nơi này là Yêu vực, bọn họ đều phải nghe lời ta, ngươi nếu là không nhận lỗi, ta sẽ không cho bọn họ mở ra kết giới."
Lạc Minh Thù vừa nghe lập tức cười, nàng tại sao phải xin lỗi Thủy Tình Tư, nàng là đàng hoàng tiêu tiền thuê xe ngựa, nhìn tới xe ngựa ở phía trước không biết từ đâu xông ra còn kịp thời phanh lại, vì thế cho nên nàng mới bỏ lỡ cơ hội cứu Ngụy Thanh.
"Xin lỗi?" Lạc Minh Thù liếc mắt nhìn Thủy Tình Tư, thần sắc nhàn nhạt, "Là ta lái xe ngựa đem đầu óc ngươi đâm hỏng rồi ngươi mới biến thành nhược trí sao? Nếu là như vật thật, đúng là ta cần phải xin lỗi ngươi, rốt cuộc nhìn ngươi giống như bị rất nặng."
Ở phương diện đấu võ miệng này, Lạc Minh Thù còn chưa bao giờ thua người ta, bởi vì nàng là Giang Tinh đã tung hoành Linh Võng vài chục năm, mấy chuyện nhỏ này còn không bằng nàng cùng nặc danh tu sĩ đối mắng 300 hiệp.
Khi nghe Lạc Minh Thù mắng Thủy Tình Tư, chân mày Tạ Trường Minh giấu sau lớp mũ choàng tự nhiên nhếch lên, hắn thầm nghĩ, ngôn luận này dường như có chút quen thuộc.
"Ngươi....ngươi...." Từ nhỏ đến lớn, người bên canh Thủy Tình Tư đều đối với nàng nhất mục cung kính, ngay cả khi lên Linh Võng cũng đều dùng bản màu xanh lục dành cho thanh thiếu niên, nàng chưa bao giờ nghe qua những lời nói thô tục như thế.
Cuối cùng, nàng xoa eo nói: "Dù sao điêu yêu ngươi hôm nay đừng mơ tưởng đi được."
Lạc Minh Thù cảm ứng được biến hóa của kết giới, nàng buông tay nói: "Vậy sao?"
Nàng vừa dứt lời, kết giới của nhà đấu giá đã mở ra, hội trưởng Hồ ở bên trong còn run rẩy vẫy vẫy tay với nàng.
"Làm sao đây, nhưng mà hội trưởng kêu ta đi vào." Lạc Minh Thù giả bộ vô tội nói.
"Ngươi biết ta là ai đi? Ngày mai ta liền kêu phụ quân đem nhà đấu giá các ngươi đóng cửa!" Thủy Tình Tư cao giọng nói.
"Ngày mai đóng là chuyện của ngày mai, ta hôm nay liền đi vào." Lạc Minh Thù khẽ đông tay đem Hoán Hồn Linh giấu vào trong tay áo.
Thấy Lạc Minh Thù tiến lên, Lục Dao Dao từ trong ngốc lặng mới phản ứng, chạy nhanh đuổi kịp, hiện tại Lục Dao Dao cảm thấy người mà Thủy Tình Tư hận nhất trên thế giới này chắc chắn là Lạc Minh Thù.
Thủy Tình Tư nhìn bước chân Lạc Minh Thù uyển chuyển đi về phía trước, nàng tức giận đến mặt đỏ rần rần, cao giọng kêu: "Tử Vân!"
"Vương nữ, có thuộc hạ." Thiếu niên vẫn luôn đứng ở phía sau bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, hắn đã cố làm như vô hình mà Thủy Tình Tư cự nhiên còn nhớ tới hắn.
"Đem các nàng ngăn lại cho ta!" Thủy Tình Tư ra lệnh.
Chu Tử Vân lười nhác mà gãi gãi đầu mình, bất đắc dĩ kêu lại Lạc Minh Thù, hắn nhìn nàng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Xin lỗi, Vương nữ nhà ta không cho các ngươi đi, nhị vị cô nương xinh đẹp, nếu là tiến lên phía trước một bước nữa ta cũng không nương tay."
Lời này của hắn vừa nói xong, một cỗ uy áp cường đại đã phóng thích ra ngoài, mới vừa rồi thiếu niên đứng sau Thủy Tình Tư luôn có bộ dáng lười nhác, không ai nghĩ tới hắn lại có tu vị cao thâm như vậy.
Chỉ dựa vào uy áp này có thể sánh vai với tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ, đây chính là thực lực chỉ cần nửa bước nữa là phi thăng, có thể lưu lại bảo hộ bên người tiểu công chúa Yêu vực, chắn chắc không phải là một cái phế vật.
Lúc này, đám người vây quanh bị Chu Tử Vân bức lui vài bước, bọn họ sợ hãi hai bên sẽ đánh nhau, liền sôi nổi mà khởi động trận pháp phòng hộ. Trong đám người có tiếng nói khẽ:
"Yêu tu này, chính là Kim Quy ở Nam Hải hóa thành yêu, mạch của Kim Quy ở thượng cổ, vừa vặn có họ hàng với huyết mạch của Yêu Thần Huyền Quy."
"Người mang huyết mạch Yêu Thần, cũng khó trách hắn tuổi trẻ nhưng tu vị đã tới bậc này."
"Thực lực đủ để phi thăng, cũng sẽ không lưu lại lâu dài ở Yêu vực, ở bên trong Phong Sa Độ này, tu vị Độ Kiếp kỳ là có thể đi ngang, chỉ có thành chủ đại nhân của chúng ta mới đấu lại Chu Tử Vân đi?"
Khi nghe được hai chữ "Yêu thần", Tạ Trường Minh đem mũ choàng kéo xuống dưới, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó.
Thượng cổ tứ đại Yêu thần, trừ Ứng Long, còn lại nguyên nhân huyết mạch Yêu thần biến mất rất đơn giản, bởi vì Yêu thần có huyết mạch đơn bạc, có một ít Yêu thần theo đuổi yêu đương tự do, cùng Yêu tộc, Nhân tộc thậm chí là Ma tộc thông hôn, cho nên dần dà, liền không có thuần huyết mạch được bảo tồn.
Nhưng lực lượng Yêu thần cường đại, chỉ cần là cùng Yêu thần có quan hệ họ hàng, là có thể có được thiên phú đặc thù, tốc độ tu luyện cũng tăng nhanh. Ví dụ như Chu Tử Vân đang đứng ở trước mặt Lạc Minh Thù, liền không phải dễ chọc.
Lạc Minh Thù sớm đã cảm ứng được tu vị của Chu Tử Vân, nàng rũ mắt, thấy Chu Tử Vân đem một kết giới màu xanh đậm vẽ trên đất, ý đồ ngăn nàng ở bên ngoài. Nhưng nàng là người sẽ dễ dàng bị uy hiếp sao? Nàng nhướng mày liếc Chu Tử Vân, sâu trong đôi mắt chứa ánh sáng tím nhàn nhạt, nàng tất nhiên không có khả năng lùi bước.
Chu Tử Vân là Kim Quy thành yêu, có lẽ do huyết mạch hắn đặc thù, cho nên khi hắn đối diện cùng Lạc Minh Thù, thấy được sâu trong đôi mắt nàng có ánh sáng màu tím, tôn quý cao ngạo, thế nhưng làm hắn không dám đối diện.
Lạc Minh Thù rũ mắt, hàng mi dài run rẩy, nàng chính là kiểu người biết phía trước có nguy hiểm cũng phải tự mình đi. Cho nên, ở ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng nhấc váy, đạp một bước đi về phía trước, trực tiếp lướt qua kết giới màu xanh lục.
Lúc này, kết giới đột nhiên sáng lên, Chu Tử Vân nhẹ nhàng nhíu mày, hắn xác thật là thích đi lừa gạt người khác, nhưng tu vị Nguyên Anh của Lạc Minh Thù còn kém hắn hai cái cảnh giới, Lạc Minh Thù có thể tùy tiện bước vào, nàng sẽ bị kết giới phòng ngự công kích đến chết.
Đương nhiên, trước khi dẫm lên kết giới, Lạc Minh Thù biết nàng sắp phải đối mặt với điều gì. Cùng lúc đó, dòng khí vô hình mang hình dáng lưỡi đao xông lên đâm vào ngực nàng, mang theo hơi thở sắc nhọn phảng phất như bị một tòa núi lớn đè ép, Chu Tử Vân thuộc Quy tộc, lực lượng vô cùng lớn.
Lạc Minh Thù hơi giơ đầu lên, nàng đem máu tươi sắp trào ra nuốt xuống dưới, trừ bỏ thần sắc có chút tái nhợt, nàng bên ngoài vẫn là bảo trì được thể diện.
"Này có thể cản ta?" Lạc Minh Thù cười nói, nếu để ý thì âm cuối có hơ run rẩy, nàng còn tiếp tục hướng vào bên trong đi.
Chu Tử Vân thấy tình hình không ổn, hắn sợ thật sự nháo ra mạng người, vội vàng đem Lạc Minh Thù đánh lui, cho nàng một cái bậc thang xuống dưới: "Thôi, nếu ngươi có thể thắng ta ba chiêu, ta liền thả ngươi đi vào, vương nữ, ngươi xem có thể chứ?"
Thủy Tình Tư khi nhìn tới Lạc Minh Thù cự nhiên mắt cũng không chớp mà bước vào kết giới liền ngây ngẩn cả người, nàng đương nhiên biết sự chệnh lệch giữa Lạc Minh Thù và Chu Tử Vân, thực lực hai người cách xa nhau, mặc dù nàng biết sẽ bị thương, vì cái gì một hai vẫn phải đi vào?
"Hừ, nàng chắc chắn không chống đỡ được quá ba chiêu của ngươi." Thủy Tình Tư nói lời này đồng nghĩa với việc cam chịu ý kiến của Chu Tử Vân, nàng hướng Lạc Minh Thù cao ngạo mà nâng cằm, "Ngươi vẫn là lui về đi, hôm nay nếu ngươi bị thủ hạ của ta làm cho bị thương, thì ta cũng không cần ngươi xin lỗi."
Lạc Minh Thù bị Chu Tử Vân đánh lui, nàng đem lực đạo của hắn dẫn đến chính trong cơ thể của mình, bất giác lùi lại ba bước, bảo trì không bị té ngã, mỗi thời điểm một bước chân dẫm xuống, đều làm cho đá xanh trải dưới chân vỡ ra.
Các yêu tu và tu sĩ đang trầm trồ khen ngợi Lạc Minh Thù dám khiêu khích Thủy Tình Tư đương nhiên không để ý tới chi tiết nhỏ này, chỉ có Lục Dao Dao ở gần Lạc Minh Thù cùng Tạ Trường Minh nhìn thấy đá ở dưới chân nàng vỡ ra.
Nàng đây là đem lực đạo vốn nên đánh tới trên mặt đất thu lại trong thân thể của mình, như vật có một chỗ tốt chính là....Nàng có thể duy trì bề ngoài ưu nhã, nhưng kình khí không thể nghi ngờ đối với thân thể mang lại tổn thương rất lớn.
Ý tưởng của Lạc Minh Thù rất đơn giản, nàng đương nhiên không có khả năng mất mặt ở nơi đông người như vậy, bị người ta đánh một chưởng tính là cái gì—-mặc dù người nọ là tu vị Độ Kiếp kỳ, so với nàng mạnh hơn không ít cũng không thể được.
Nàng nhấp chặt môi mỏng, trong miệng truyền tới vị tanh ngọt, là hương vị của máu.
Lúc này, âm thanh Thủy Tình Tư vang lên, nàng không cảm ứng được tình huống cơ thể của Lạc Minh Thù: "Thủ hạ này của ta, trên người có huyết mạch Yêu thần Huyền Quy, tu vị đã tới Độ Kiếp hậu kỳ, lấy tu vị của ngươi, sao có thể chống đỡ được quá ba chiêu của hắn."
"Ngươi vẫn là mau một chút trở về, nhớ rõ đem xe ngựa của sửa tốt." Thủy Tình Tư dậm dậm chân nói.
Chu Tử Vân nhìn về phía Lạc Minh Thù với ánh mắt kinh ngạc, hắn không dám nghĩ tới Lạc Minh Thù đem chiêu thức của hắn toàn bộ dẫn vào trong cơ thể, liền tính là tu sĩ Nguyên Anh, năng lực thừa nhận cửa nàng cũng thực khủng bố.
"Ba chiêu?" Lạc Minh Thù đem máu tươi sắp trào lên toàn bộ nuốt xuống dưới, nàng giơ tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau môi của mình, nhằm che giấu môi mình đang run rẩy, "Muội muội ngốc, nếu không thì mười chiêu đi?"
"Ngươi bị đánh đến choáng váng đầu óc sao?" Thủy Tình Tư âm thanh châm chọc nói.
"Thủ hạ của ngươi tu vị cao liền tưởng là ngươi lợi hại?" Lạc Minh Thù lời nói giấu kim, "Thật sự buồn cười."
Nàng nhớ tới không lâu trước đây nàng ở Linh Võng thu được một khoản tiền của nặc danh tu sĩ. Lạc Minh Thù chính là người kiêu ngạo ương ngạnh, trươc mặt người khác không muốn yếu thế, có thể sử dụng thực lực của mình để giải quyết, nàng sẽ tự mình động thủ, nếu thực sự không có biện pháp—--
Nàng cũng không biết xấu hổ.
"500 vạn linh thạch, ai tới đều được, người, yêu, ma...." Lạc Minh Thù nhéo nhéo không gian túi gấm, từng miếng linh thạch chói mắt tới cực điểm, phảng phất như từng viên kim sa, chúng nó bị Lạc Minh Thù đặt trước mặt, mỗi viên linh thạch đều có linh khí nồng đậm, vừa nhìn liền biết không phải là hàng giả..
Lạc Minh Thù sau khi trải qua dịch dung khuôn mặt mông lung mơ hồ, nhưng trong mắt phượng của nàng lại chứa nhàn nhạt ánh sáng màu tím cao quý lại ưu nhã.
"Nếu có thể thay ta hạ thủ cùng rùa đen mười chiêu, hoặc là trực tiếp đánh ngã hắn ta....Này 500 vạn linh thạch sẽ là thù lao."---dù sao tiền này cũng không phải của nàng vất vả kiếm được, liền coi như rác, tiêu ở đâu cũng giống nhau.
Đây chính là 500 vạn linh thạch đó! Lời vừa nói ra, thực sự có một số tu sĩ và yêu tu không sợ chết ngo ngoe rục rịch, bọn họ tu vị so ra là kém Chu Tử Vân, nhưng chống đỡ mười chiêu....Có lẽ cũng không phải không được.
"Nếu là người khác, liền muốn phân thắng bại!" Thủy Tình Tư luống cuống, này 500 vạn linh thạch nàng cũng có thèm một chút.
Chu Tử Vân ở một bên tự hỏi, hắn hiện tại đi ăn máng khác tựa hồ cũng không phải không được....
"Nơi này là Yêu vực, ngươi xem, có người dám giúp ngươi ra tay sao, ngươi cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn liền ghê gớm?" Thủy Tình Tư thấy mọi người yên tĩnh, không người nào dám tiến lên, tức khắc liền cho là mình đã thắng.
Lạc Minh Thù lấy tay khảy khảy linh thạch trước mặt, tư thái thanh thản.
Ở thời khắc hiện trường im lăng, Chu Tử Vân còn đang tự hỏi có nên đi ăn máng khác hay không, thì ngay sau đó thật là có người từ trong đám động bước ra.
Một vị nam tử cao lớn mang theo mũ choàng màu đen tiến lên phía trước, chỉ có thể nhìn thấy dưới mũ choàng lộ ra một trương cằm tinh xảo, đẹp có chút quá mức.
–Ở thời điểm Lạc Minh Thù lấy ra 500 vạn linh thạch, Tạ Trường Minh liền nhớ tới số linh thạch không lâu trước đây bị mình phung phí, còn có lời hứa son sắt với hộ pháp trước khi rời đi Ma vực.
"Ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền." Hắn nói như vậy.
Hiện tại có một cơ hội kiếm tiền tốt như thế, hắn tự nhiên là không có khả năng buông tha.
Lạc Minh Thù thong dong đi lên phía trước mặt Tạ Trường Minh, đối với Thủy Tình Tư cười cười nói: "Xin lỗi nha muội muội ngốc, có tiền chính là có thể muốn làm gì thì làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.