[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Xem ngươi Trúc cơ tu vị lại muốn tu luyện thêm mấy năm? Ta cho ngươi đốt chút tiền giấy mấy vạn năm ngươi cũng không đuổi kịp Lạc Minh Thù.]
[fan cuồng 4: Ngươi.....] TM
Lạc Minh Thù đẩy nhanh tốc độ đánh chữ.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Sư phụ người không dạy ngươi là không cần ở Linh Võng tùy tiện trêu chọc người khác hay sao?]
[fan cuồng 4: Ta....] TMD
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Ta rất là muốn mắng ngươi nhưng ta sợ ngươi là một cái người cuồng bị ngược.]
[fan cuồng 4:....] không có thời gian đánh chữ
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Đệ đệ ngươi đừng nên phát thêm tin tức nữa, người đánh một cái tin ta có thể đưa vào 10 tin, một chút thần niệm yếu ớt này ngươi vẫn nên rời khỏi Tứ Phương Thủy Kính đi.]
[fan cuồng 4: thật xin lỗi.]
Tốc độ phát ra tin tức của tu sĩ ở Tứ Phương Thủy Kính có liên quan tới cường độ của thần niệm, với tốc độ của Lạc Minh Thù, ít nhất là Nguyên Anh trở lên, nàng trực tiếp đem đối phương mắng đến nỗi không có thời gian hồi phục, fan cuồng 4 thân là tu sĩ Trúc Cơ sợ tới mức không dám nói lại một câu. Không có biện pháp, đây là thực lực của ác bá Linh Võng.
Lạc Minh Thù đem hắn mắng đến xin lỗi, cảm thấy mĩ mãn kết thúc lướt sóng ở Linh Võng.
Nàng nhìn đã là qua giờ Ngọ, liền để trạch nữ A Phát ở lại trông coi Thủy Khê Giản, nàng lấy theo Hoán Hồn Linh đi Phục Vân phong.
Dựa theo phương pháp tu luyện khác nhau Ngự Linh Tông chia ra cũng năm bảy phong, mà Phục Vân Phong là mạch mạnh nhất, mà Thủy Khê Giản nơi Lạc Minh Thù ở là cuối cùng một mạch truyền thừa, Thủy Khê Giản hiện tại chỉ có nàng và sư muội A Phát hai người mà thôi.
Nhưng Thủy Khê Giản thế yếu cũng không có nghĩa là Lạc Minh Thù sẽ cúi đầu trước Phục Vân phong, toàn bộ Ngự Linh Tông trên dưới đều kỵ Lạc Minh Thù ba phần, đương nhiên không phải sợ thực lực một trăm năm không tiến giai của nàng, mà là bởi vì Lạc Minh Thù... rất có tiền.
Ngự Linh Tông là tông môn kém cỏi nhất trong tứ đại tông môn ở Nhân giới, nhưng tài phú lại là hạng nhất, bỏ xa tam đại môn phái mấy con phố. Trong tay Ngự Linh Tông có nhiều mạch khoáng trân quý cùng linh tuyền nhất Nhân giới, mà những tài phú cùng tích lũy này bắt đầu có từ hai trăm năm trước sau khi Lạc Minh Thù bái nhập môn phái.
Lạc Minh Thù có con mắt cực kì chuẩn xác, một cục đá không rõ lai lịch ném tới trước mặt nàng, nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giấu bên trong cục đá là kim ngọc hay là giẻ rách, tìm kiếm mạch khoán hay là khai phá linh tuyền, chỉ cần Lạc Minh Thù tùy ý quét mắt là có thể nhìn ra giá trị của một mảnh đất hoang.
Đương nhiên, những tài nguyên trải qua Lạc Minh Thù giám định, sinh ra tiền lời thì Ngự Linh Tông đều phải chia cho Lạc Minh Thù ba phần, hỏi chính là ác độc nữ phụ sẽ không làm không công cho người ta, một người độc chiếm ba phần tài phú của tông môn, trình độ có tiền của Lạc Minh Thù không phải là tu sĩ bình thường có thể tưởng tượng.
Nhưng Lạc Minh Thù có khổng lồ tài phú, cũng không bao giờ bỏ qua cơ hội kiếm tiền, chính là nàng có thiên tính tham tài, nàng thích những đồ vật sáng lấp lánh, tài bảo, linh thạch, pháp bảo thượng phẩm, mỗi một kiện đồ vật có thể phát sáng đều có thể khiến cho nàng chú ý.
Hoán Hồn Linh tuy rằng là chí bảo mỗi người đều theo đuổi, nhưng trong mắt Lạc Minh Thù, nó tuy rất đáng giá, nhưng nó k có phát sáng, cho nàng đem nó ném ở nhà kho.
Nàng một đường đi vào Phục Vân phong, mới vừa bước vào sảnh liền liên tiếp nhận được ánh mắt như lễ rửa tội của năm vị trưởng lão, nàng thầm nghĩ được lắm Lục Dao Dao, dám đem toàn bộ trưởng lão ở Phục Vân Phong mời tới, đoán chừng là muốn dùng áp lực dư luận làm nàng phải cho mượn Hoán Hồn Linh.
Năm vị trưởng lão này tu vị đều là Xuất Khiếu trở lên, ở dưới nhiều ánh mắt uy áp, Lạc Minh Thù vẫn có thể thản nhiên bảo trì bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, nàng đi đến một bên, không thèm hành lễ, trực tiếp ngồi xuống ghế.
"Mời nhiều người như vậy, là muốn tổ chức tiệc tùng gì sao?" Lạc Minh Thù nâng má, nhìn thoáng qua Lục Dao Dao đứng ở giữa đám người.
"Minh Thù." Trưởng lão Phục Vân phong Mạnh Hoang đi lên trước, gọi nàng một tiếng, thoạt nhìn hắn là một nam tử trẻ tuổi nhưng trên mặt lại hiên lên nét tang thương của năm tháng, "Dao Dao xác thực là không tìm được nguyên thần của Ngụy Thanh, nàng chỉ là quan tâm sư huynh quá mức, bằng không cũng sẽ không đi quấy rầy ngươi."
"Ta tới để nói, ta có thể cho mượn Hoán Hồn Linh, vật này là ta ở đấu giá hội lấy ba linh thạch chụp được, hiện giờ ở bên người ta cũng hai năm." Lạc Minh Thù sờ sờ chóp mũi, nơi này không lâu phía trước còn dính mùi hôi ở nhà kho.
Nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra Lục Dao Dao có tiền, nếu nàng ta đã tới cầu nàng, nàng kiếm một chút lợi tức cũng không quá đáng đi?
" Ta muốn một chút phí sử dụng, hiện tại Lục Dao Dao đưa ta ba vạn linh thạch–chỉ là chút vốn nhỏ, ta sẽ đem Hoán Hồn Linh cho ngươi mượn." Lạc Minh Thù lắc lắc Hoán Hồn Linh trong tay, "Ngự Linh Tông mỗi tháng cấp cho Kim Đan đệ tử một vạn linh thạch, ta muốn phí sinh hoạt 3 tháng của ngươi, đổi một cái mạng của sư huynh, không có quá đáng đi?"
Lục Dao Dao nghe vậy trừng lớn mắt, nàng không dám tin tưởng mà nhìn về phía Lạc Minh Thù ngây ngẩn cả người, bởi vì trên người nàng căn bản là không có linh thạch. Linh thạch mỗi tháng tông môn trợ cấp nàng đã sớm tiêu xài hết rồi, làm gì còn tiền dư thừa.
Trên người nàng không có linh thạch, hơn nữa Lạc Minh Thù đưa ra bảng giá quá cao, chỉ là cho mượn Hoán Hồn Linh, cũng sẽ không tổn hại pháp bảo, huống chi đồ vật này Lạc Minh Thù tiêu tốn có ba linh thạch rồi bỏ xó trong nhà kho, nàng tùy ý cho mượn thì có mất gì đâu....
"Lạc sư tỷ, muội...muội không có linh thạch, hơn nữa Hoán Hồn Linh lúc trước tỷ chỉ tốn ba linh thạch để mua...." Lục Dao Dao nhỏ giọng nói, nàng nâng nửa mắt lên, dùng tư thế đáng thương đối mặt với Lạc Minh Thù.
"Nói nửa ngày thì ra ngươi tính cướp trắng ta? Lạc Minh Thù thật là chấn động, nàng không nghĩ tới Lục Dao Dao sẽ keo kiệt như vậy, "Làm ơn đi Lục Dao Dao, ta chính là người một nén nhang có thể kiếm mấy trăm vạn linh thạch, ngươi tưởng không trả tiền còn muốn ta giúp ngươi làm việc?"
"Nhưng mà Minh Thù, đệ tử bình thường của chúng ta khẳng định không có ai so với ngươi có tiền, ngươi cho nàng mượn Hoán Hồn Linh chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Vị trưởng lão bên cạnh khuyên nhủ, "Nếu là muốn thù lao vậy cầm của chúng ta bên này đi."
"Hơn nữa mất tích chính là đệ tử đồng môn, Minh Thù, chúng ta biết người có cách kinh doanh, nhưng là ngươi không thể đem tính mạng đồng môn niêm yết giá rõ ràng, ngươi thấy có phải quá mức vô tình không?" Lại có người nhỏ giọng nói.
Lạc Minh Thù nghi hoặc mà nhìn về phía cổ Lục Dao Dao đeo viên châu bối mẫu, lại đem tầm mắt chuyển dời đến vòng ngọc trên cổ tay nàng, toàn thân trên dưới tùy tiện lấy ra vật nào cũng đều đáng giá so với ba vạn linh thạch.
Làm ơn đi, người keo kiệt ở đây chính là Lục Dao Dao có được không?
Lạc Minh Thù chịu không nổi, nàng đi ra phía trước, đem viên châu bối mẫu ở trên cổ Lục Dao Dao lấy ra, ngón tay vân vê hạt châu bảy sắc, rất là mỹ lệ, nàng đọc từng chữ rõ ràng: "Hạt châu làm từ cây mẫu ngàn năm, cái này giá năm vạn linh thạch."
Nàng lại đem vòng ngọc trên cổ tay Lục Dao Dao, đối với tinh xảo trang sức, động tác của nàng cũng nhẹ mấy phần, làm cho Lục Dao Dao thụ sủng nhược kinh.
"Ngọc lấy màu xanh biếc làm chủ đạo, nồng đậm linh khí, cái này giá trị tới mười vạn linh thạch, còn có hoa văn này, hiện nay tìm cũng không có." Lạc Minh Thù vuốt ve vòng ngọc, "Ngươi như này không phải là rất có tiền sao?"
Lục Dao Dao rút tay về, đem vòng ngọc giấu ở trong tay áo, nàng ủy ủy khuất khuất nói:"Lạc sư tỷ, lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, muội mang linh thạch tích cóp được đều mua trang sức, bây giờ mới tạm thời không có linh thạch."
"Nếu ngươi thật sự quan tâm sư huynh như vậy, có thể đem những trang sức này bán lại cho ta? Nửa giá để mua về cũng không phải là không được." Lạc Minh Thù vuốt cằm, tầm mắt còn dừng lại ở trên người Lục Dao Dao.
"Tỷ...tỷ sao có thể như thế?" Lục Dao Dao lã chã chực khóc, u oán mà nhìn Lạc Minh Thù, "Hoán Hồn Linh kia chẳng qua là ba linh thạch mà thôi..."
"Ngươi sẽ không cảm thất là mạng của sư huynh ngươi còn không bằng một kiện trang sức đi, diễn nhiều như vậy chẳng qua là ngươi muốn cướp trắng nhân tiện để mọi người thấy là ngươi trọng tình trọng nghĩa mà thôi?" Lạc Minh Thù đem ác ý tới phỏng đoán nữ chính, nàng lớn mật đưa ra ý nghĩ của mình.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng không nghĩ tới, nàng và Lục Dao Dao hai mắt giao nhau, nàng nhìn thấy trong mắt Lục Dao Dao có một tia chột dạ.
Lạc Minh Thù:"...." Ta khinh, nàng đúng là nghĩ như vậy.
Chư vị trưởng lão:"...." Tuy rằng hơi thái quá nhưng nàng thoạt nhìn thật là muốn cướp trắng.
Lạc Minh Thù an tĩnh nhíu mày, nàng nhìn chằm chằm Lục Dao Dao, sau khi bị nàng vạch trần, Lục Dao Dao thế nhưng vẫn có thể hai mắt đẫm lệ cùng nàng đối diện.
Tuy rằng thực sự không thích Lục Dao Dao, nhưng nàng khó có được sự cộng minh với nàng ta vì ý nghĩ "một nam nhân không thắng nổi một kiện trang sức", không thể không nói, Lục Dao Dao đã đem nàng dỗ vui vẻ.
Vì thế nàng đem Hoán Hồn Linh đưa đến trước mặt Lục Dao Dao:"Cho ngươi mượn, ngươi sớm nói sư huynh ngươi không bằng vòng ngọc, ta chẳng lẽ lại không thể cho ngươi mượn?"
Lục Dao Dao khiếp sợ, nàng xác thật không để ý đến sống chết của Ngụy Thanh, nàng chẳng qua muốn mượn sự kiện này cho mọi người thấy rằng nàng là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng nàng không nghĩ tới Lạc Minh Thù thật sự nguyện ý cho nàng mượn Hoán Hồn Linh.
Tay nàng giật giật, không muốn nhận.
Lạc Minh Thù trực tiếp cường mua cường bán, xoay người nói với trưởng lão Mạnh Hoan:"Ba ngày sau nói nàng mang theo tín vật của Ngụy Thanh tới Thủy Khê Giản, ta giúp nàng thi pháp định vị nguyên thần của Ngụy Thanh, ta cũng không thiếu một ít linh thạch này, mới vừa rồi ta chỉ kiếm ít chuyện vui thôi."
–nàng mới vừa nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn đem vòng ngọc trên người Lục Dao Dao lừa tới mà thôi, vòng ngọc kia tuy rằng không tính là tốt nhất, nhưng điêu khắc thủ công tinh xảo,nhìn là biết không phải tác phẩm mà tu sĩ bình thường có thể điêu khắc ra.
Đột nhiên nghĩ đến, về sau nàng muốn cướp lưu li linh căn của Lục Dao Dao cơ hồ cũng phải là không có khả năng, Lạc Minh Thù gãi gãi đầu, nàng cảm thấy chính mình thật đáng giận.
Việc này tạm thời hạ màn, Lạc Minh Thù còn nhớ rõ trong nguyên tác là Lục Dao Dao xin mượn nàng Hoán Hồn Linh không có kết quả, còn mời trưởng môn lại đây tự nói là hắn muốn, nàng mới sẽ không cấp Lục Dao Dao cơ hội khoe khoang.
Lạc Minh Thù cảm thấy mỹ mãn trở về Thủy Khê Giản, A Phát vẫn ngồi trong viện xem thoại bản, vì câu chuyện ngược luyến tình thâm mà khóc đến thở hổn hển, việc này làm cho Lạc Minh Thù rất là tức giận, nàng quyết định sau này có rảnh sẽ tìm cách đem tác giả viết thoại bản đánh một hồi.
Nàng tìm một cái khăn sạch sẽ đưa cho A Phát, lại ngã xuống trên ghế nằm, tiếp tục lên Linh Võng lướt sóng, nàng ở Ngự Linh Tông mắng đã không có đối thủ, chỉ có thể đi Linh Võng tìm cảm giác tồn tại.
Mới vừa mở ra Tứ Phương Thủy Kính, một cái tiêu đề màu đỏ lóa mắt xâm nhập vào mắt nàng.
[tin tức mới nhất Tu Chân Giới: Ma Vực có dị biến, Ma tộc cực kì hung tàn, các tu sĩ ở phụ cận kết giới nên cẩn thận.]
Lạc Minh Thù thầm nghĩ tên đệ đệ chết tiệt nào ở Ma vực cũng dám đoạt nổi bật của nàng, hơn nữa nàng không tự chủ được mà nghĩ đến trong tương lai chủ nhân Ma vực Ma Tôn sẽ lợi dụng nàng, nàng giận sôi máu, lập tức làm Gian Tinh tìm cảm giác tồn tại.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Cảm giác hung tàn không bằng...Lạc Minh Thù.]