Xuyên Thư: Đệ Đệ Ở Linh Võng Tới Chém Ta

Chương 4: Cờ thưởng




Từ trước đến nay Lạc Minh Thù là người ăn mềm không ăn cứng, nguyên bản là nàng không muốn giúp Lục Dao Dao truy tung thần thức của Ngụy Thanh, nhưng lúc này có cờ thưởng lại không giống nhau, nàng rất thích cái phương thức trao giải hoa mỹ này.
"Qúa khen quá khen", Lạc Minh Thù thoải mái hào phóng tiếp nhận cờ thưởng.
"Lạc sư tỷ, nghe nói ngươi tình nguyện trợ giúp Phuc Vân phong tìm kiếm đệ tử mất tích không lấy phí, chưởng môn rất là cảm động, liền phát cờ thưởng cho tỷ," đệ tử bên cạnh nhỏ giọng nói.
"Nàng ta quá nghèo, ba vạn linh thạch đều không có,coi như là ta giúp đỡ người nghèo vậy." Lạc Minh Thù dùng ngón tay vân vê văn tự trên cờ thưởng, rất là vừa lòng.
"Lạc sư tỷ đúng là vừa xinh đẹp lại lương thiện." Một tiểu đệ khác được chưởng môn phái tới khích lệ nói.
Lạc Minh Thù biết hắn không phải khen thật lòng, nhưng nàng thích kiểu khích lệ giả dối này, nàng từ trong túi gấm lấy ra một ít linh thạch, phân phát xuống, "Lần đầu tiên thu được cờ thưởng, cho các người bao lì xì."
Vài vị đệ tử vui mừng rời đi, Lạc Minh Thù mỹ mãn mà ôm cờ thưởng trở về, A Phát cũng chạy tới xem:"Wow, là cờ thưởng."
"Đẹp sao?" Lạc Minh Thù đem cờ thưởng treo ở giữa phòng, "Cũng nhờ Lục Dao Dao lại đây tìm ta, bằng không ta cũng không có cơ hội lấy được cái cờ thưởng này đâu."
"Sư tỷ không thích nàng ta sao?" A Phát cảm thấy nghi hoặc, "Ngày thương đồng môn tới mượn một ít pháp bảo, lúc ngươi tâm tình tốt không hỏi nguyên nhân liền cho mượn, quý chút thì thu ít tiền thuê, Lục Dao Dao này tuy là nhìn qua có chút giả, nhưng muội cảm thấy sư tỷ đối với nàng ta như là có chút thù địch."
A Phát vỗ vỗ bả vai Lạc Minh Thù: "Không có chuyện gì, nếu sư tỷ không thích, muội liền tìm người đánh nàng ta."
"Xác thật là có chút thù địch." Lạc Minh Thù vuốt lại tua rua của cờ thưởng, không để ý mà nói, "Nếu ta trực tiếp cho mượn, người khác sẽ đem công lao dồn hết lên người nàng, rốt cuộc nàng vì lo cho sư huynh mới đánh liều mà tới cầu xin ta."
"Nếu ta khó xử nàng, tới lúc đó chưởng môn cũng sẽ ra mặt, ta ngược lại mang danh bạc tình bội nghĩa." Lạc Minh Thù lầm bầm lầu bầu. "Tuy rằng ta không thèm để ý hư danh, nhưng nếu như vậy thì đã không có cờ thưởng này."
"Kiểu gì ta cũng có hại, ta nghĩ không bằng từ trên người nàng lấy tới một chút chỗ tốt, ví dụ như cái vòng tay kia, đại sư ở Nhân giới có thể điêu khắc ra cái vòng tay này đều đã chết, đây là đồ vật không sản xuất nữa." Lạc Minh Thù liếm liếm môi, nàng trời sinh yêu tiền tài yêu mỹ nhân, nàng thật hứng thú với vòng ngọc của Lục Dao Dao.
"Nhưng không nghĩ đến nàng ta vắt cổ chày ra nước, còn gọi mấy vị trưởng lão tới bêu xấu ta, ta có thể làm sao bây giờ, ta muốn tiếp tục xem diễn, chỉ có thể đem Hoán Hồn Linh cho nàng mượn." Lạc Minh Thù phân tích rõ ràng, lấy nàng chỉ số thông minh dễ dàng nhận ra mưu kế của Lục Dao Dao, nàng chỉ đơn thuần là thích tiền tài mà thôi.
"Lục Dao Dao nhập môn không bao lâu, nàng từ nơi có tiền mà có thể mua được đồ vật mà đến sư tỷ đều thèm nhỏ dãi?" A Phát nghĩ trăm lần cũng không tìm ra nguyên nhân.
"Có thể là trong nhà nàng có tiền." Lạc Minh Thù nghĩ đến trong quyển sách kia nàng là ác độc nữ phụ, Lục Dao Dao thân là nữ chính, vận may không ngừng, trên người có kỳ bảo cũng không chừng."
Lạc Minh Thù ở chỗ này phân tích một hồi, trên thực tế là—-
"Xin lỗi ký chủ, nhiệm vụ xin mượn Hoán Hồn Linh đạt được hảo cảm của trưởng lão môn phái thất bại." Vòng ngọc xanh biếc trên tay Lục Dao Dao phát ra ánh sáng, âm thanh lạnh như băng vang lên.
Lục Dao Dao lau nước mắt: "Ô ô ô, hệ thống, ta cũng không có biện pháp, Lạc Minh Thù nàng....nàng mê tiền háo sắc, nàng không biết xấu hổ!"
"Đây là lý do ngươi dùng tích phân hệ thống khen thưởng mua châu bối mỗi sao?"
"Nàng chính là muốn hệ thống ngươi! Ai nói người lớn lên bộ dáng yêu diễm làm cho nàng ta chú ý, ta vì bảo vệ ngươi, nếu ngươi trói định với nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ áp bức ngươi." Lục Dao Dao bắt đầu đổ thừa.
Hệ thống: "...." Mẹ nó.....
"Nhiệm vụ tiếp theo ký chủ làm ơn cẩn thận đọc, ngài cần tự mình cứu Ngụy Thanh mang về, như hắn sẽ vô cùng cảm kích ngươi, độ hảo cảm với ngươi cũng sẽ tăng cao." Sau khi hệ thống trầm mặc một lúc, thật mau hồi phục tuyên bố nhiệm vụ.
"Thêm một cái nhiệm vụ chi nhánh", hệ thống luống cuống, " xin ngươi bảo vệ tốt hệ thống—cũng chính là ta, nếu mất đi ta, toàn bộ bàn tay vàng ngươi đang sở hữu đều bị hủy bỏ."
"Được" Luc Dao Dao nhu nhu nhược cắn môi, đáp ứng hệ thống.
Ba ngày trôi qua thực mau, Lục Dao Dao thu thập tốt đi tới Thủy Khê Giản.
Lạc Minh Thù lúc này đang ưu nhã nằm trên ghế ở trong viện cùng nặc danh tu sĩ lần trước tiếp tục đối chiến.
Sau một hiệp, nàng bị hạ đo ván khi đối phương phát liền ba lần tin tức.
[nặc danh tu sĩ:....]
[nặc danh tu sĩ:....]
[nặc danh tu sĩ:....]
Ở Linh Võng, cao thủ lướt sóng giống bọn họ không cần quan tâm đến nội dung văn bản, khi chiến đấu ai spam càng nhanh thì người đó sẽ thắng, mà Lạc Minh Thù lần trước bởi vì hao hết thần niệm ở điểm này nên bại trận.
Nàng nghỉ ngơi lấy sức ba ngày, hiện giờ nàng đăng lên Linh Võng bữa ăn sáng xa hoa để đáp trả, hơn nữa oanh tạc đối phương.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: bữa sáng siêu xa hoa (hình ảnh) các ngươi nói đám đệ đệ ở Ma vực kia được ăn ngon như này sao?]
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa:Lần trước có việc nên rời đi, có bản lĩnh thì quay lại.]
Đối phương phản hồi sau vài giây.
[nặc danh tu sĩ:...]
[nặc danh tu sĩ: Có ý gì?]
Đối với Tạ Trường Minh mà nói, lần trước ở Linh Võng phản hồi bình luận của Lạc Minh Thù chẳng qua là tốn một chút thần niệm.
Hắn tùy tiện liếc mắt nhìn hình ảnh Lạc Minh Thù đăng lên, bữa sáng của nàng xác thật xa hoa, trên bàn gỗ bày chính là đào hoa lộ,cánh hoa đào từ trên núi núi Đông Dương, lấy nước từ đỉnh núi tuyết để ngâm, tỏa ra mùi vị ngọt ngào, bên cạnh bình đào hoa lộ, còn có hai quả trái cây màu đỏ, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi phá lệ nổi bật.
Ma Vực là vùng khỉ ho cò gáy, nghèo rớt mồng tơi, những đồ vật có màu sắc tươi sáng xác thật không có khả năng xuất hiện ở Ma Vực, Tạ Trường Minh nhìn thấy bình đào hoa lộ kia, chớp mắt sửng sốt.
Trong thời gian hắn trầm mặc, Lạc Minh Thù đã không ngừng phát ra tin tức.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Không thể nào, các ngươi thật sự ăn không nổi đi?]
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Kêu ta mỹ nữ tỷ tỷ ta có thể xem xét giúp đỡ người nghèo Ma Vực một chút.]
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: như thế nào không phản hồi, đệ đệ thúi sợ sao? Không phải mấy ngày trước còn kiêu ngạo lắm à?]
Chậm chạp không nhận được phản hồi của đối phương, nàng tưởng lần này nàng đã thắng lợi, kết quả không bao lâu, đối phương liên tục phản hồi tin tức lại.
Bởi vì đối phương trầm mặc ít nói, cho dù là Tứ Phương Thủy Kính cùng Lạc Minh Thù cãi nhau cũng không nghĩ ra câu mắng chửi gì mới, cho nên phong cách của nặc danh tu sĩ là dùng một câu nói trực tiếp hủy đi vài đoạn bình luận của Lạc Minh Thù.
"Qúa.Lạnh.Không.Ăn.Ngon." Đối phương mạnh mẽ hủy đi mười mấy bình luận của Lạc Minh Thù đem chúng cắt nát thành những mảnh nhỏ.
Vì thế, với tiêu đề "Bữa sáng này tột cùng ăn có ngon không", nặc danh tu sĩ và Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu hảo lừa triển khai một trận quyết chiến mới, mãi đến lúc Lục Dao Dao đến Lạc Minh Thù mới thoát ra.
Đối chiến yêu cầu phải hết sức chăm chú, mà Tạ Trường Minh hoàn toàn có thể chia ý niệm thành hai, cho nên lần này lại lấy việc Lạc Minh Thù xuống sân khấu chấm dứt, ai không có phản hồi trước thì liền tính người đó thua.
Trong khi hai người đối chiến đã đưa đến một đám tu sĩ ăn dưa, thậm chí còn khen nặc danh tu sĩ không dứt miệng, cảm khái rốt cuộc ông trời cũng có mắt đưa người tới trị Giang Tinh nổi danh Linh Võng, thật là chuyện đáng mừng.
Mà trận tinh phong huyết vũ ở Linh Võng này tạm thời cùng Lạc Minh Thù không có quan hệ, nàng vươn tay tới trước mắt Lục Dao Dao: "Ngươi đưa tín vật của sư huynh ngươi cho ta."
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Hoán Hồn Linh trong lòng bàn tay, giải thích nói:"Ta sẽ chính mình thi pháp, không thể chính xác hơn so với các trưởng lão, nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo Hoán Hồn Linh là của ta chứ? Cho nên yêu cầu đồ vật của sư huynh ngươi, tốt nhất là ngươi gói vào cái khăn đưa cho ta, ta sợ dơ."
Lục Dao Dao nâng lên lông mi, yếu ớt mà nhìn qua Lạc Minh Thù, tự động che chắn những từ ngữ bén nhọn của nàng:"Cám ơn Lạc sư tỷ."
Nàng trong lồng ngực móc ra một cái túi tiền, lúc Lạc Minh Thù tiếp nhận, cảm giác nhẹ như bông, bên trong giống như không có cái gì.
"Đó là tóc của sư huynh." Lục Dao Dao ngượng ngùng nói.
Lạc Minh Thù suýt chút nữa đem túi này ném.
"Trước khi hắn đi thí luyện để lại cho muội, nói là nếu muội nhớ hắn thì có thể nhìn tóc đen này tưởng niệm." Lục Dao Dao lại bổ sung một câu.
Lạc Minh Thù cầm lên chiếc túi, càng ghét bỏ, sở thích của tiểu tình lữ thật đáng sợ.
Nàng tìm A Phát lấy cái bao tay bằng tơ lụa, đem tóc Ngụy Thanh từ túi lấy ra, nhưng sợi tóc này thật ngắn, nàng nhớ rõ nam tính tu sĩ đều để tóc dài rồi vấn lên, chưa thấy qua tóc ngắn như vậy.
"Sư huynh ngươi tóc ngắn như vậy?" Lạc Minh Thù nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy." Lục Dao Dao gật gật đầu.
Đầu ngón tay Lạc Minh Thù vuốt ve Hoán Hồn Linh, pháp này phát ra âm thanh thanh thúy như tiếng chuông, hiển nhiên là nó thập phần thích được Lạc Minh Thù vuốt ve. Lục lạc nhỏ run run, hướng lòng bàn tay Lạc Minh Thù đụng đụng.
Tóc của Ngụy Thanh bị để vào trong Hoán Hồn Linh, Lạc Minh Thù nhắm chặt hai mắt, toàn thận nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, Lục Dao Dao cùng A Phát lập tức lùi xuống vài bước, không dám quấy rầy nàng.
Các nàng đều là tu vị Kim Đan, còn Hoán Hồn Linh là pháp bảo thượng phẩm, các nàng không thể điều khiển, hơn nữa truy tung tìm người yêu cầu hao tổn một lượng lớn pháp lực, nếu có sự quấy nhiễu có thể sẽ cho kết quả sai lệch, cho nên các nàng cũng không dám đi làm phiền Lạc Minh Thù.
Lạc Minh Thù cảm ứng được chủ nhân của sợi tóc, ánh sáng tím quanh thận nàng lập lòe, sau đó ánh sáng dần hội tụ, hình thành nên bản đồ Nhân giới, Hoán Hồn Linh phát ra hai tiếng leng keng, từ thân xuất hiện một sợi tơ màu tím, sợi tơ ở trên bản đồ bay đi bay lại, đường đi có chút kì quái, như là đang băn khoăn điều gì đó.
A Phát vừa thấy như vậy liền biết là không thích hợp, Lạc Minh Thù tuy bị người trào phúng là hơn một trăm năm không tiến giai, nhưng mà nàng thi triển pháp thuật mười phần chính xác, nguyên thần cùng pháp lực thâm hậu, thậm chí so với các tu sĩ Xuất Khiếu kỳ bình thường càng thêm lợi hại.
Sử dụng Hoán Hồn Linh để tìm kiếm vị trí vật chủ đối với Lạc Minh Thù không có gì là khó khăn, hơn nữa Hoán Hồn Linh còn rất nghe lời, hẳn là trăm phần trăm phối hợp Lạc Minh Thù.
Lạc Minh Thù nhíu mày, nàng thi triển phương thức tìm kiếm nhân loại để tìm Ngụy Thanh, nhưng sợi tơ màu tím trên bản đồ nhân giơi rõ ràng là bị cái gì đó cản trở, cho dù nàng phóng thích nhiều pháp lực hơn nữa nhưng tựa hồ như muối bỏ biển, không có tác dụng.
Nhưng tính cách của Lạc Minh Thù là sẽ không chịu thua., thần thức của Ngụy Thanh không muốn nàng tìm được, vậy nàng càng phải tìm được. Nàng cắn răng, trên trán lấm tấm mồ hôi, Hoán Hồn Linh ở trên cổ tay phát ra âm thanh càng dồn dập, "Đinh linh đinh linh"---nháy mắt, tốc độ của sợi tơ màu tím nhanh lên vài phần.
Từ pháp lực của nàng mà bản đồ Nhân Giới bắt đầu kéo dài, theo hướng tây mà đi, dần dần hiện ra một khu vực mới, Lục Dao Dao vẫn luôn chú ý bên đây lập tức biến sắc, bởi vì hướng tây của Nhân Giới chính là Yêu vực.
Cuối cùng sợi tơ màu tím dừng lại một điểm ở biên giới Yêu vực. Lạc Minh Thù thu lại Hoán Hồn Linh, nhìn đến kết quả, nàng bất giác thở dài, có chút chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Chà chà, cự nhiên lại ở Yêu vực, sư huynh người thật là giống bị yêu quái bắt đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.