"Yêu vực...." Lục dao Dao chớp mắt hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Yêu vực có quy củ, ngoại trừ thương nhân từ bên ngoài bên ngoài vào, mỗi một môn phái chỉ được phái ra tiểu đội ba người đi Yêu vực, nếu nhân số nhiều hơn thì Yêu vực sẽ coi như tự tiện xâm nhập lãnh thổ mà ra tay sát hại."Lạc Minh Thù nói có đạo lí rõ ràng "Tông môn phái ra bao nhiêu người đi tìm Ngụy Thanh?"
"Hơn hai mươi người..." Lục Dao Dao cau mày, lúc trước nàng tính nếu Lạc Minh Thù tìm được vị trí, liền sẽ đem tin tức truyền cho đồng môn, nhưng không ai nghĩ tới, Ngụy Thanh thế nhưng thực sự đi yêu vực, cũng không biết là chủ động đi hay là bị bắt.
"Hơn hai mươi người, nhóm người Yêu vực khả năng sẽ nghĩ các ngươi muốn chinh phạt bọn họ, cũng giống như ba vạn năm trước vậy...." Lạc Minh Thù đe dọa Lục Dao Dao.
"Muội.....muội." Lục Dao Dao lập tức lại khóc, nước mắt lưng tròng."Muội sẽ nói với chưởng môn, muội sẽ tự mình đi Yêu vực tìm sư huynh."
Sau khi Lạc Minh Thù xác định nguyên thần của Ngụy Thanh ở Yêu vực, trong lòng liền có chủ ý, nàng đã đình trệ ở Nguyên Anh kỳ đã lâu, thậm chí chính mình thuộc chủng tộc yêu gì cũng không biết.
Nàng là yêu, không thể sử dụng công pháp của nhân loại để tu luyện, muốn tăng lên thực lực chỉ có cách đi tìm lại chủng tộc và ký ức bị mất, hơn nữa nguyên thần của Liễu Hồng Dĩnh còn chậm chạp không có tìm được, mà hiện giờ Thủy Khê Giản đã có A Phát bảo hộ thân thể của Liễu Hồng Dĩnh, cũng tới lúc nàng nên xuất phát.
Vì thế nàng chớp mắt, nói với Lục Dao Dao:" Ta cũng đi, ngươi có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng ta nhất định phải đi."
Lục Dao Dao thực sự không dám tin, nàng đã sớm nghe nói là Lạc Minh Thù tính tình lười nhác, tại sao bây giờ nàng ta lại muốn đi Yêu vực tìm Ngụy Thanh, hay là nàng ta thực sự thông qua tóc của Ngụy Thanh cảm thấy yêu thích hắn, rễ tình bén sâu, muốn cùng nàng tranh đoạt sư huynh?
Lạc Minh Thù không tính toán đi quan tâm sống chết của Ngụy Thanh, nàng chỉ muốn tìm một cái cớ để thuận lý thành chương đi Yêu vực mà thôi.
"Lạc sư tỷ, Yêu vực nguy hiểm, việc này...này vẫn là để một mình muội đi thôi." Lục Dao Dao túm chặt ống tay áo Lạc Minh Thù
"Chính vì Yêu vực nguy hiểm cho nên một cái tu sĩ Kim Đan như ngươi không cần đi theo kéo chân sau." Lạc Minh Thù nói là làm, nàng trực tiếp rời Thủy Khê Giản bay tới nơi ở của chưởng môn trên Tụ Linh phong.
Lục Dao Dao bay theo sau nàng, Lạc Minh Thù thân là một Nguyên Anh tu sĩ hàng thật giá thật, thực lực mạnh mẽ, vừa bay lên là như một trận gió "vèo" qua, Lục Dao Dao tất nhiên là đuổi không kịp.
Nàng đưa tay lau nước mắt, vòng ngọc trên cổ tay sáng lên, âm thanh ác ma lạnh như băng nói nhỏ: "Ký chủ, ngươi xong đời rồi, nàng ta cũng muốn nhúng một chân vào vũng nước đục này."
"Ô ô ô, ta đã nói là nàng không biết xấu hổ, nàng ta thật sự thích sư huynh." Lục Dao Dao tiếp tục gạt nước mắt, "Hệ thống, ngươi có biện pháp nào không?"
"Ta có thể có biện pháp nào, ngươi là ký chủ hay ta là ký chủ, nếu ta có thể chính mình làm thì có cơ hội cho ngươi biểu diễn sao?" Hệ thống tỏ vẻ bất lực.
Bên này Lục Dao Dao cùng hệ thống cãi nhau, bên kia Lạc Minh Thù đã bước chân vào Tụ Linh phong, đi đến đại điện bên trong.
Chưởng môn Phong Độ của Ngự Linh Tông đã sớm vượt qua Độ Kiếp kỳ, muốn phi thăng chỉ cần một ý nghĩ, nhưng bởi vì hắn muốn quản lí Ngự Linh Tông, trong tông môn tạm thời không có trưởng lão nào có thể đảm nhận được chức vụ này, cho nên hắn vẫn tạm thời ở lại Nhân giới.
Phong Độ có hình dáng của một nam nhân trẻ tuổi, chỉ là trên mặt hiện lên sự tang thương của năm tháng, hiện tại hắn đang ngồi ngay ngắn bên trong đại điện, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn hoa cỏ chim chóc, nhâm nhi ly trà còn đang bốc khói nghi ngút, cảm khái nhân sinh thật là tốt đẹp, tông môn của hắn tại sao lại vui vẻ và giàu có như thế cơ chứ.
Mãi tới lúc Lạc Minh Thù đi vào sâu trong đại điện, hơi thở mạnh mẽ làm Phong Độ suýt nữa làm rơi ly trà trong tay.
"Chưởng môn." Lạc Minh Thù thu liễm hơi thở, Hoán Hồn Linh trên cổ tay nàng phát ra tiếng kêu leng keng leng keng thanh thúy.
Lúc trước sau khi Liễu Hồng Dĩnh đem này nhặt về, còn lo lắng thân phận yêu tộc của nàng bị Phong Độ nhìn thấu, nhưng thần kỳ ở chỗ, cho dù Lạc Minh Thù đứng trước mặt tu sĩ mạnh nhất Nhân giới, Phong Độ cũng không thể cảm ứng được hơi thở Yêu tộc trên người nàng.
"Là Minh Thù sao, có chuyện gì vậy, có phải ngươi lại phát hiện ra cách kiếm tiền mới?" Phong Độ cười tủm tỉm hỏi Lạc Minh Thù.
"Là chuyện hai vị đệ tử của Phục Vân phong." Lạc Minh Thù trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ngươi nguyện ý trợ giúp đồng môn là chuyện tốt, không phải ta còn tặng cờ thưởng cho ngươi sao." Phong Độ cảm giác được Lạc Minh Thù đã trưởng thành, trong lòng rất vui sướng.
Lạc Minh Thù trực tiếp ngồi xuống đối diện Phong Độ, nàng nghĩ nghĩ, nói bóng nói gió: "Ta niệm tình sư muội Phục Vân phong Lục Dao Dao mới tới tu vị Kim Đan, hơn nữa sư đệ Ngụy Thanh lưu lạc tới Yêu vực, chúng ta không nên phái ra nhiều tu sĩ đi như vậy, cho nên ta chỉ có thể tự ủy khuất chính mình để đi Yêu vực tìm kiếm Ngụy Thanh."
Phong Độ rất ít khi nghe được lời nói bình thường từ trong miệng Lạc Minh Thù, hắn run tay, giọng run run nói: "Minh Thù à, ở trước mặt ta ngươi không cần phải nói tiếng người."
"Vậy thì..." Lạc Minh Thù không tiếp tục diễn, "Lục Dao Dao là phế vật chỉ biết tặng đầu người, còn Ngụy Thanh là phế vật đã tặng đầu người, chúng ta không thể đưa tới quá nhiều đầu người cho Yêu tộc, ta vừa vặn muốn đi Yêu vực chơi, tiện thể sẽ đi cứu hắn."
Phong Độ mỉm cười:"...." Ngươi cũng không cần nói trắng ra như thế.
"Ta sẽ đi Yêu vực, quyết định như vậy đi." Lạc Minh Thù trực tiếp đưa ra ý kiến.
"Nếu ngươi đã nói như thế—--" Phong Độ đang định đồng ý, thì ở ngoài đại đại Tụ Linh Phong lập tức nhào tới một bóng người.
Lục Dao Dao hành lễ:" Chưởng môn, ta nguyện ý đi Yêu vực cứu sư huynh."
"Không phải ba ngày trước còn nhất quyết không chịu đổi vòng ngọc lấy tính mạng của sư huynh ngươi sao?" Lạc Minh Thù lấy tay cuốn cuốn lọn tóc trước ngực.
"Vòng ngọc này chính là...chính là gia–" tộc truyền lại....Lục Dao Dao đang định nói thêm.
"Hoa văn khắc trên vòng ngọc chính là dạng cổ giảo liên, người có năng lực khắc ra loại hoa văn này chính là gia tộc Đông Dương ở quận Dương Giang, năm đó gia tộc Đông Dương cùng Yêu tộc mâu thuẫn, đã sớm bị Yêu tộc diệt môn, gia tộc này nhiều thế hệ đều có tội, tất cả người mang họ Đông Dương đều bị Yêu tộc đuổi tận giết tuyệt, ngươi lại nói đây là bảo tộc gia tộc ngươi truyền xuống?" Lạc Minh Thù cười nói,"Ta chính là thấy tu sĩ có thể điêu khắc ra cổ giảo liên đều đã chết, vòng ngọc này chính là đồ không sản xuất nữa, ta mới đối với nó cảm thấy hứng thú, nếu ngươi đi Yêu vực mà mang theo chiếc vòng này, ngươi nói xem Yêu tộc sẽ dùng phương thức nào để giết chết ngươi?"
Tay Lục Dao Dao run lên, nàng thật không thể nghĩ tới còn có một đoạn lịch sử như vậy, hoa văn cổ giảo liên này hẳn là đã sớm bị xói mòn theo lịch sử, Lạc Minh Thù không biết là lấy được tin tức ở chỗ nào.
"Ai quan tâm ngươi đi hay không đi, dù sao ta nhất định sẽ đi." Lạc Minh Thù giương mắt, liếc qua Lục Dao Dao.
"Chưởng môn, ta nguyện ý đi cứu sư huynh, Lạc sư tỷ tu vị cao, ở Yêu tộc dễ gây chú ý, tu vị của ta thấp, Yêu tộc sẽ không có ý địch ý quá lớn đối với ta." Lục Dao Dao lại hành lễ, nói chắc như đinh đóng cột.
Lạc Minh Thù tùy-tùy có thể biến ra cái đuôi cá sờ sờ gương mặt chính mình, nàng sẽ không nói nữa, người ta đã muốn tìm chỗ chết, nàng tất nhiên sẽ không ngăn cản.
"Thôi thôi, ngươi muốn đi thì đi." Phong Độ đáp lời, bên này cũng không tiện phái ra nhiều tu sĩ qua đó, nếu là có nhiều hơn hai tu sĩ Nguyên Anh đi Yêu vực, có khả năng Yêu tộc sẽ coi là khiêu khích bọn họ, không khéo lại đánh vỡ mối quan hệ khó khăn lắm mới trở nên 'hài hòa" trong mấy năm gần đây.
Lạc Minh Thù day day huyệt thái dương, chuyện vừa phát sinh khiến nàng nhớ tới trong nguyên tác có một đoạn miêu tả, trong truyện gốc nàng không có chủ động đi Yêu vực, mà là chưởng môn đem nhiệm vụ này giao cho nàng.
Nàng cảm giác quyển sách kia viết có chút thái quá, Phong Độ sẽ không có khả năng giao nhiệm vụ cho nàng, trừ khi Phong Độ hắn không muốn lợi tức Ngự Linh Tông thu vào năm sau.
Nội dung nguyên tác chắc chắn là giả, Lạc Minh Thù phán đoán, nhưng nàng vẫn phải làm chuyện mà một nữ phụ ác độc nên làm.
Nàng cùng chưởng môn tạm biệt, trở về Thủy Khê Giản, mới vừa bước vào cửa, nàng liền cảm ứng được giao diện Linh Võng của mình lập lòe.
Lạc Minh Thù click mở Linh Võng, quả nhiên thu được vô số phản hồi của nặc danh tu sĩ, hắn sử dụng rất nhiều dấu chấm câu, dùng phương thức này để thể hiện thần niệm cường đại của hắn, mà bên trong vô số"..." Lạc Minh Thù còn phát hiện hai câu nói lộn xộn:
"Đào hoa lộ....mua ở nơi nào?"
"Còn có....Chu...quả?"
Hai câu hỏi này giấu trong một đống dấu câu, chứng tỏ rằng nặc danh tu sĩ rõ ràng chính là muốn ăn, nhưng ngại thừa nhận, chỉ có thể nói bóng nói gió để hỏi.
Lạc Minh có thể nói cho hắn biết sao? Tất nhiên là không có khả năng.
Nàng cảm thấy ở phương diện tinh thần nàng đã thắng lợi, vì thế nàng vô cùng vui vẻ mà dùng thần niệm đánh chữ phản hồi đối phương.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Bổn tiểu thư thích ăn cái gì liền có cái đó, mỗi ngày đều không giống nhau, 365 ngày không trùng lặp món nào, thế nào, hâm mộ sao?]
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Trả ta 500 vạn linh thạch, ta lập tức nói cho ngươi nơi mua.]
Lạc Minh Thù chẳng qua là muốn đè ép khí thế của đối phương mà thôi, rốt cuộc thì không phải tu sĩ nào cũng có tiền giống nàng.
Kết quả nàng vừa bước vào cánh cửa sau khe nước, Linh Võng liền nhảy ra một cái tin tức, ở Tứ Phương Thủy Kính tu sĩ có thể lựa chọn nói chuyện riêng tư, tiền đề là thần niệm của hai bên phải trước tiên phải kết nối với nhau ở Linh Võng.
Đơn giản chính là trước tiên phải thêm bạn tốt.
[nặc danh tu sĩ xin cùng ngài liên hệ thần niệm.] tin tức này xuất hiện ở giao diện Linh Võng của Lạc Minh Thù.
Lạc Minh Thù tung hoành ở Tứ Phương Thủy Kính có nhiều năm, chưa từng có người nào nguyện ý cùng nàng liên hệ thần niệm, nàng đột nhiên nhìn thấy lời mời kết bạn của nặc danh tu sĩ, kinh ngạc xong còn có chút mừng thầm.
Nàng căn bản không sợ đối phương ra ám chiêu gì, trực tiếp thoải mái hào phóng đồng ý.
Thật mau, đối phương nhắn lại đây một cái tin tức.
[nặc danh tu sĩ đã chuyển đến tài khoản của Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa 500 vạn linh thạch]
Lạc Minh Thù:"..." Không bằng ta đem cái tên siêu dễ lừa này nhường cho ngươi vậy.
[nặc danh tu sĩ: nói.]
Lạc Minh Thù biết tuy rằng nàng là một nữ phụ ác độc không biết xấu hổ, nhưng đối với tiền bạc nàng rất là giữ chữ tín, nàng cùng người ta giao dịch, ngay cả khi dùng được giá cả tiện nghi mua vào bảo vật trân quý, đều sẽ thông qua quá trình tiền trao cháo múc.
Nàng đem công thức làm ra Đào hoa lộ chính mình sáng chế cùng với cách thức gieo trông Chu quả toàn bộ gửi cho nặc danh tu sĩ, đương nhiên, cái này yêu cầu nguyên liệu trân quý, quy trình chế biến cực kì rườm rà, người bình thường chính là không thể làm nổi.
Qủa nhiên, sau khi đối phương xem nửa ngày, chỉ ném lại một câu.
[nặc danh tu sĩ: Ăn như thế này chắc ngươi là đậu hũ thành tinh?]
Lời trong lời ngoài hắn đều ám chỉ rằng Lạc Minh Thù chỉ ăn mấy thứ này chắc là cơ thể sẽ vô cùng yếu ớt, chỉ ăn những đồ ăn mềm mại tinh tế.
Lạc Minh Thù vừa thấy đối phương gửi lại tin nhắn như vậy, liền tức giận nhắn liền mấy cái tin trả lời.
[Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Ngươi nói ai là đậu hũ thành tinh? Trợn to đôi mắt của ngươi lên mà xem cẩn thận, tỷ tỷ của ngươi là một tiểu ngư thành tinh siêu cấp vô địch mỹ lệ tím lung linh mộng ảo.]
[nặc danh tu sĩ:....]
[nặc danh tu sĩ: Vừa lúc có thể nấu cùng nhau]
[nặc danh tu sĩ: đầu cá nấu đậu hũ.]
Vì thế một trận chiến mới bắt đầu, ở bên này Lạc Minh Thù đem hết thủ đoạn, dùng hết tất cả pháp lực toàn thân, tập trung đẩy mạnh thần niệm phát ra tăng nhanh tốc độ phản hồi. Mà bên kia Tạ Trường Minh phân ra một tia thần niệm ứng phó với Lạc Minh Thù, còn hắn thì nói với hộ pháp bên dưới.
"Dựa theo công thức này, đi mua nguyên liệu." Tạ Trường Minh đem công thức Lạc Minh Thù gửi tới ném cho hộ pháp.
"Đào hoa ở núi Đông Dương? còn phải nhất định là loại đón gió Đông đầu xuân? Này phải mua như thế nào?" Hộ pháp rất là khiếp sợ, tay hắn bắt đầu run rẩy, "Chủ thượng, Ma Vực của chúng ta thực sự rất nghèo, ngươi vừa mới vung tay chính là 500 vạn."
"Nghèo?" Tạ Trường Minh hỏi, bất đồng với Lạc Minh Thù mỗi một linh thạch đều phải tính toán rành mạch rõ ràng, hắn đối với tiền bạc không có khái niệm.
"Đúng vậy." Hộ pháp lau một phen nước mắt, "Chủ thượng, từ sau khi ngài trở về, tình huống của Ma Vực mới tốt lên một chút."
Ở Yêu Vực, Nhân giới và Ma Vực thì Ma Vực chính là cằn cỗi nhất, ở Nhân giới có Tứ đại tiên quân bảo vệ, Yêu vực đã từng có Thương cổ Yêu Thần chống lưng, duy nhất chỉ có Ma Vực, vào hai trăm năm trước mới có chủ nhân che chở.
Đương nhiên, mặc dù Ma Vực như vậy, cũng sẽ không có người dám xem thường Ma Vực, bởi vì có Tạ Trường Minh tọa trấn, từ sau khi hắn trở về đem theo cái đầu của một vị trong Tứ đại Tiên quân ở Thiên giới, liên quan đến sự kiện đó còn có hàng trăm thần tiên ngã xuống, không nói hắn ở Thiên giới giết nhiều tiểu thần như vậy, quan trọng chính là cái vị trong Tứ đại Tiên quân kia là vị cường đại nhất trong Nhân tộc.
"Ta sẽ nghĩ cách." Tạ Trường Minh thấy Lạc Minh Thù không có phản hồi nữa, liền đem giao diện Tứ Phương Thủy Kính đóng cửa.
"Chủ thượng cũng có bạn tốt trên Linh Võng sao?" Hộ pháp thật sự bị kinh sợ, hắn không nghĩ đến Tạ Trường Minh thế nhưng lại theo kịp trào lưu, hắn lo lắng chuyện hắn cùng tiểu muội muội ngọt ngào Nhân tộc yêu đương qua Linh Võng bị Tạ Trường Minh phát hiện.
"Không có." Tạ Trường Minh phủ nhận, Lạc Minh Thù chỉ là một con đường để hắn biết thêm về Nhân giới mà thôi, nhưng hắn phát hiện Lạc Minh Thù dường như không giống người bình thường.
Hắn trở lại Ma Vực mới không lâu, đối với tình huống của Nhân giới và Yêu vực không rõ ràng lắm, hiện tại cũng nên đi Yêu vực quan sát tình huống.
"Ta sẽ đi Yêu vực một chuyến." Âm thanh Tạ Trường Minh phập phồng không rõ cảm xúc, hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, ở ngoài điện quạ đen bay qua, lông quạ rơi xuống, đem chân trời xám xịt họa ra hình dáng một vầng trăng khuyết.
Hộ Pháp biết là Tạ Trường Minh đi tìm hiểu đối thủ cạnh tranh, hắn tạm thời bảo vệ được bí mật của mình, khom người tiễn Tạ Trường Minh rời đi.
Lạc Minh Thù căn bản không biết đối chiến trên Linh Võng với mình là một nhân vật đáng sợ, sau khi nàng mắng sau đã hao hết thần niệm, giao diện Linh Võng lập tức u ám, hóa thành ánh sáng nhạt tiêu tán trong không trung.
Như là mất đi toàn bộ sức lực, Lạc Minh Thù bò ngã trên giường sau một lần thứ n bại trận, nàng chỉ có thể mệt mỏi mà nhìn số dư tài khoản của chính mình ở Linh Võng, ở phía sau một hàng dài những con số nhiều thêm 500 vạn linh thạch.
Nhiêu đây tiền đối với tu sĩ khác có thể nói là một số tiền khổng lồ, nhưng mà đối với Lạc Minh Thù, nó còn không bằng 1% tài sản của nàng.
"Ngươi mới là đầu cá nấu đậu hũ." Lạc Minh Thù hùng hùng hổ hổ, " Người Ma Vực đều là một đám nghèo kiết xác, ngay cả đầu cá nấu đậu hũ cũng không thể ăn."
"Sư tỷ, Ma Vực đều không phải người, bọn họ đều là sinh vật ra đời từ bóng tối." Phía sau Lạc Minh Thù vang lên thanh âm của A Phát.
Lạc Minh Thù đã khôi phục một chút sức lực bèn quay đầu nhìn lại, nàng phát tu vị của A Phát thế nhưng tăng lên không ít, ẩn ẩn có một cảm giác thay xương đổi thịt.
"Sư tỷ, trước đây không muội đã tìm một cơ hội đột phá đến Kim Đan, tỷ cứ yên tâm mà đi Yêu vực." A Phát tuy rằng thiên phú không cao, nhưng ở Ngự Linh Tông ích lũy nhiều năm như vậy, hơn nữa Lạc Minh Thù thường thường đều cung cấp một ít đan dược quý hiếm, đột phá đến Kim Đan cũng không phải việc khó.
"Được." Lạc Minh Thù hoàn toàn yên lòng, nàng chuẩn bị hành lí để mấy ngày nữa đi Yêu vực.