Hiếm khi nào bầu trời mùa hạ lại dệt nên một bức màn mưa trắng xóa triền miên như hôm nay.
Lục Ngộ Chu dù không mang ô cũng chẳng hề gấp gáp, một tay xách balo chậm rãi bước đi, trở thành hình ảnh đối lập dễ nhận thấy nhất trong đám học sinh đang hối hả xuôi ngược. Cổng trường thi chưa mở, vội vàng chạy tới cũng chỉ có thể đứng một chỗ hứng mưa.
Lục Ngộ Chu đến nơi vừa lúc bác bảo vệ mở cổng, cậu bước theo dòng người ra ngoài. Trì Trọng Kiều đã cầm sẵn một chiếc ô tiếp đón, những hạt mưa tí tách trên cao tức khắc bị ngăn cản, Trì Trọng Kiều nói: "Đi thôi nào."
Tuy khung giờ rảnh rỗi của buổi trưa khá dài, nhưng nếu mất thêm một tiếng để quay về nhà thì chẳng còn nhiều thời gian nghỉ ngơi. Vậy nên Lục Ngộ Chu đặt tạm một phòng khách sạn cách đó không xa.
Trì Trọng Kiều đưa cậu lên phòng, nhìn một lượt từ trái qua phải, cảm thấy điều kiện nơi này không tệ lắm, "Thật ra buổi tối có thể ở lại đây, gần hơn so với xuất phát từ nhà."
Lục Ngộ Chu nói: "Tôi không quen ngủ buổi tối ở khách sạn." Loại khách sạn nhỏ an ninh lỏng lẻo này rất dễ bày trò gian lận, nếu Lục Trác quyết tâm không để cậu vượt qua kì thi thì nơi đây sẽ tạo cho hắn ta mấy trăm cơ hội đánh lén.
Trì Trọng Kiều gật đầu, anh chậm rãi đặt chiếc hộp cao gần mười centimet trước mặt Lục Ngộ Chu.
Lục Ngộ Chu: "Cái gì vậy?"
Trì Trọng Kiều nói: "Xin lỗi vì hôm qua làm vỡ chiếc cốc của cậu mà chưa kịp nói tiếng nào. Chính tay tôi đã mua nó đấy, cậu xem có thích không?" Anh đẩy hộp giấy về phía trước.
Lục Ngộ Chu đã quên chiếc cốc kia trông ra làm sao, lúc Trì Trọng Kiều nhắc thì chợt nhớ nó đã bị đánh vỡ. Lục Ngộ Chu mở hộp giấy, coi như mắt thẩm mỹ của Trì Trọng Kiều khá tốt, lựa một cốc sứ màu trà không trang trí lòe loẹt, nhìn qua vô cùng mộc mạc giản đơn.
Lục Ngộ Chu nói: "Tôi rất thích, phiền anh rồi."
Trì Trọng Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Không có gì, vậy cậu nghỉ ngơi nhé, tôi đi học trước đây."
1h50 chiều nay anh có tiết học, không thể tiếp tục nán lại ở khách sạn này.
Lục Ngộ Chu gật đầu.
Đợi Trì Trọng Kiều rời đi cậu mới cầm ly sứ lên vuốt nhẹ miệng cốc, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: Cậu nhớ rõ đời trước Trì Trọng Kiều vô tình bê tới một cốc sữa bò pha thuốc ngủ, sau này phát hiện ra cậu lập tức phong sát Trì Trọng Kiều. Mà khoảng thời gian đó Trì Trọng Kiều đã có chút danh tiếng, thu hút một lượng fans cố định nhưng đồng thời vẫn còn đối thủ ganh ghét tẩy chay. Vào ngày Trì Trọng Kiều bị phong sát, antifan cùng quần chúng ăn dưa bắt trọn thời cơ hùa nhau mà giẫm đạp, cái tên Trì Trọng Kiều chịu sức ép nặng nề cũng biến mất khỏi giới giải trí.
Sau quá trình điều tra, Lục Ngộ Chu phát hiện thuốc ngủ là do Lục Trác thả vào mà Trì Trọng Kiều căn bản không hề biết, nhưng thời điểm ấy cậu đã chẳng thể tìm thấy anh.
Nếu kể đến một người Lục Ngộ Chu cảm thấy áy náy nhất sau khi trọng sinh, đó chính là Trì Trọng Kiều.
Sáng hôm nay Trì Trọng Kiều gõ cửa phòng cậu còn tưởng anh cũng trọng sinh, biết trước cậu ngủ quá giờ nên tới đánh thức. Hiện tại xem ra phán đoán này sai rồi.
Cho dù thế nào cậu vẫn là người có lỗi với Trì Trọng Kiều, nay được bắt đầu một lần nữa, cậu hy vọng có thể bồi thường oan ức kiếp trước cho anh.
....................
Lục Ngộ Chu đã thuận lợi hoàn thành hai ngày thi đại học.
Trì Trọng Kiều rốt cuộc có thể buông lỏng tâm trạng căng thẳng, Lục Ngộ Chu không bỏ lỡ kì thi, phỏng chừng về sau sẽ quên việc truy cứu những gì xảy ra trong quãng thời gian này.
Hiện tại anh đã yên tâm chăm chút cho sự nghiệp của mình.
Trì Trọng Kiều học cuối cấp, sắp tới có khoảng thời gian rảnh rỗi nên muốn ra ngoài diễn thử vai quần chúng. Điều khiến Trì Trọng Kiều bất ngờ là ông lão nhà họ Lục đột nhiên gọi anh tới gặp mặt.
Trì Trọng Kiều nghi hoặc: "Ông Lục tìm tôi?"
Trần Hàn nói: "Đúng vậy, hiện tại ông chủ đang ở thư phòng, anh qua đó một chuyến đi."
Vì vết thương thời trẻ, ông Lục giải ngũ từ sớm để dấn thân vào con đường kinh doanh, hiện tại có tuổi nên chuyển giao công ty cho con trai và con dâu tiếp quản.
Trì Trọng Kiều đặt quyển vở ghi chép dày cộp lên bàn, gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ đi ngay."
Anh không biết ông Lục tìm mình làm gì, nghĩ tới nghĩ lui gần đây đâu có ra ngoài gây chuyện, chẳng lẽ sự việc cốc sữa bò bại lộ rồi?
Thư phòng của ông Lục nằm ở tầng một, khi Trì Trọng Kiều gõ cửa thì ông đang ngẩn người trước khung ảnh đặt trên mặt bàn.
Trì Trọng Kiều đứng ngoài nhìn thoáng qua, anh nhớ rằng ngày đầu tiên tới đây ông Lục đã cho mình xem nó, là một tấm ảnh chụp toàn thể Lục gia trông thực sự hài hòa vui vẻ.
Trì Trọng Kiều không bất lịch sự đi thẳng vào mà gõ cửa thêm ba lần nữa.
Ông Lục lấy lại tinh thần, hiền hậu nói: "Trọng Kiều à? Mau vào đây đi. Già rồi, tai và mắt không còn tinh như hồi trẻ nữa."
Trì Trọng Kiều cười cười, ngồi đối diện ông Lục.
Ông lão cẩn thận đánh giá Trì Trọng Kiều, anh có gương mặt rất dễ gây thiện cảm, không phấn son giả tạo như thần tượng giới giải trí hiện nay, cũng không sắc bén tuấn mỹ như hai đứa cháu nhà họ Lục, mà là một loại vẻ đẹp dịu dàng thanh tú rất dễ nhìn.
Loại hình lần đầu trông thì cảm thấy chấn động, càng về sau lại càng yêu thích.
Người xưa có câu "tâm sinh tướng" quả không sai, gương mặt này bộc lộ tính cách khiêm tốn nhẹ nhàng, có thể bình tĩnh đương đầu với phong ba bão táp khắc nghiệt.
Ông Lục gật đầu: "Đứa trẻ ngoan, nghe nói gần đây con đang tìm đoàn làm phim phải không?"
Trì Trọng Kiều đáp: "Nghỉ hè có nhiều thời gian rảnh rỗi, trước tiên con muốn đến đoàn phim để tập thích nghi."
Ông Lục buột miệng mắng: "Sao con trai thì ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này mà cha của nó lại chẳng có một chút ý chí phấn đấu nào hết vậy!"
Trì Trọng Kiều bày ra biểu cảm囧: Người có thể mắng cha con trước mặt con thật sao ạ?
Ông Lục ho khan một tiếng, hiền hậu nói: "Ông có người bạn là đạo diễn đã từng đảm nhận vài bộ phim truyền hình, năm nay chuẩn bị bấm máy kịch bản mới, thiếu vai nam 2, con có hứng thú xem qua không?"
Không đợi Trì Trọng Kiều đáp lời ông đã tiếp tục kể lể: "Người bạn đó ý mà, tuy rằng làm vài bộ phim truyền hình không quá nổi tiếng, xét theo tiêu chuẩn thế hệ trẻ các con có lẽ là dở tệ, nhưng thực sự không tới nông nỗi nào đâu. Quan trọng nhất bộ phim sắp tới do công ty chúng ta đầu tư, nếu con đến đó thì tuyệt đối không ai dám bắt con chịu thiệt thòi! Chẳng qua vai nam chính đã được quyết định, chỉ còn nam thứ hai tên là Mộ Ngôn gì gì đó..."
Trì Trọng Kiều trăm triệu lần không ngờ ông lão nhà họ Lục có thể nói ra những lời hết lòng hết dạ như thế này, chẳng khác nào tình yêu thương người lớn dành cho con cháu ruột thịt trong gia đình.
Trong quá khứ ông lão Lục đã giúp đỡ nguyên chủ rất nhiều, sau đó khi ông qua đời thì nhà họ Lục sóng gió không ngày nào yên ổn, sụp đổ chỉ trong vòng một đêm, Lục Ngộ Chu hoàn toàn trở mặt với gia tộc.
Trì Trọng Kiều cảm động, đáng tiếc anh chưa đọc hết tiểu thuyết nên không rõ ông Lục gặp phải chuyện gì, nếu không... Anh nên chú ý một chút biết đâu có thể thay đổi vài sự việc.
Ở thời điểm hiện tại, đạo diễn được ông Lục đề cử sẽ không thuộc hạng yếu kém, đã là doanh nhân thì đều có con mắt nhìn người.
Trì Trọng Kiều thất thần chưa kịp đưa ra quyết định.
Ông Lục vội vàng nói: "Không ép buộc con đâu. Người bạn của ông tên là Quách An Thành, bộ phim đảm nhiệm năm nay chuyển thể từ tiểu thuyết mạng, không phải dạo gần đây rất thịnh hành thể loại này hay sao? Tiểu thuyết kia tên là... cái gì mà... 《 Mẫu Nghi Thiên Hạ 》, hình như cũng nổi tiếng lắm đó." Ông lão cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện với Quách An Thành hai hôm trước, muốn cho Trì Trọng Kiều vài thông tin về lần hợp tác này.
Trì Trọng Kiều mỉm cười ngồi xuống bên cạnh ông lão: "Con rất sẵn lòng mà. Tuy rằng hai ngày nay con cố gắng tìm đoàn làm phim khắp nơi, nhưng người mới thực sự khó nhận được cơ hội, ông đã giúp con nhiều lắm đó ông à."
Thực ra không phải tất cả đoàn phim đều từ chối anh, dù sao anh cũng có vẻ bề ngoài bắt mắt như vậy. Chỉ là kịch bản của những đoàn phim đó chứa rất nhiều yếu tố gây khó chịu, nếu không thiếu tiền anh cũng sẽ không bất chấp tham gia. Anh xuất thân là diễn viên hạng hai, kỹ thuật cũng nhận được khá nhiều lời khen từ các đạo diễn lớn, hơn nữa kiếp này anh sở hữu gương mặt tuấn tú dễ nhìn, hiện tại lại có cơ hội bắt đầu sự nghiệp, anh không muốn tiếp nhận một kịch bản mà mình không vừa ý.
Trong lòng anh hiểu rõ, tuy tiêu chuẩn của bản thân cao nhưng đến lúc cần vẫn phải biết cúi đầu khiêm tốn, vai diễn đầu tiên là nam sáu hay nam mười tám đều không quan trọng, trước mắt tìm được công việc tử tế rồi tính sau.
Ông Lục cười ha hả, mừng rỡ vỗ vai Trì Trọng Kiều: "Vậy là tốt rồi, tối mai cùng ông đi gặp lão Quách nhé." Lúc đầu ông còn lo đứa trẻ này kiêu ngạo không chịu đóng vai phụ, hiện tại xem ra đúng là ngoan ngoãn được giáo dục đến nơi đến chốn.
Trì Trọng Kiều nói chuyện với ông lão một lát khiến ông vui vẻ cười không ngừng, mắt thấy ông lão dường như bắt đầu mệt mỏi, anh săn sóc chúc ngủ ngon và rời khỏi thư phòng.
Trì Trọng Kiều đi rồi, "vách tường" một bên thư phòng tự động mở ra, Lục Ngộ Chu bước vào.
Trong toàn bộ nhà họ Lục, ngoài Lục Ngô Chu và ông lão thì không ai biết đằng sau thư phòng còn một gian bí mật khá nhỏ, dùng để chứa bảo bối yêu quý của ông, thường ngày do chính tay Trần Hàn quét tước lau dọn.
"Con vừa lòng chưa hả?" Ông lão nâng chén trà lên, liếc cháu nội của mình một cái.
Lục Ngộ Chu cười cười, ngồi bên cạnh bóp vai cho ông, "Gừng càng già càng cay, ông nội diễn chuyên nghiệp thật đấy." Cậu dựng thẳng ngón cái.
Ông lão trừng mắt nói: "Ông đã bảo phải tìm cho Trọng Kiều một đoàn phim thật tốt, con lại không đồng ý một hai bắt nó diễn phim truyền hình của lão già Quách An Thành, tài năng của lão ta đến đâu con còn chưa rõ hay sao? Thực ra cũng không đến mức, nhưng lão ta đạo diễn sáu, bảy bộ rồi mà đã có lần nào nổi tiếng được đâu?"
Ông lão vừa nghĩ vừa đau lòng: "Con xem đứa trẻ Kiều Kiều kia ngoan ngoãn biết bao nhiêu, nghe nói năng lực cũng rất lợi hại, sao phải đi theo Quách An Thành chịu khổ cơ chứ?"
Lục Ngộ Chu đáp: "Nhỡ đâu lần này ông Quách làm "cá muối lật mình" *, một lần đủ để nổi tiếng thì sao?" Nếu cậu nhớ không nhầm, bộ phim《 Mẫu Nghi Thiên Hạ 》đời trước thực sự trở nên nổi tiếng, thành phim truyền hình được đón nhận nhất trong năm, thổi phồng cả nam chính lẫn nữ chính, nhưng thành công nhất vẫn là diễn viên đóng vai nam thứ hai. Lần này cậu hướng anh đến đúng nhân vật đó.
(*):咸鱼翻身 cá muối lật mình: cá muối tức đã chết rồi thì không thể lật mình, ở đây có nghĩa là tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp.
Về phần người đúng ra sẽ đảm nhận vị trí này... chỉ là một cánh bướm bay ngang, ai mà biết hắn ta đang ở đâu?
Ông Lục vội vàng nói: "Xùy Xùy Xùy! Ông nói này, con đừng có... cái gì mà... uống sữa độc*! Đúng đúng, đừng có uống sữa độc. Ai mà dám để cho cái loại vận khí như con lên tiếng phát biểu."
(*) Sữa độc: ngôn ngữ mạng, thường dùng để diễn tả hành động cổ vũ dẫn tới kết quả tồi tệ.
Lục Ngộ Chu: "...... Con cảm thấy hai ngày nay gặp may mắn rất nhiều lần mà."
Ông Lục vẫn bực bội: "Thôi bỏ đi, lúc trước ông nghe còn tưởng con nói thật, lỡ để con mở hai tấm thẻ cào chẳng trúng cái gì hết, tất cả nhờ loại vận may tốt đẹp của con đó."
Lục Ngộ Chu: "......" Thẻ cào là cậu mở nhưng đâu phải cậu mua, phải trách lúc mua ông nội xui xẻo mới đúng chứ?
- ----------
Trì Trọng Kiều về phòng, lấy di động đặt một cuốn 《 Mẫu Nghi Thiên Hạ 》, thời điểm gõ bốn chữ xuống thanh tìm kiếm, anh nhận ra bản thân từng biết đến bộ phim này. Nghĩ ngợi một lúc chợt cảm thấy ngạc nhiên: "Đây không phải bộ phim truyền hình thu lợi nhuận rất lớn do chính Lục Ngộ Chu đầu tư hay sao?"
Hiện tại lại đổi thành ông Lục đầu tư rồi? Hơn nữa thời gian tình tiết xuất hiện so với cốt truyện gốc cũng... thay đổi?
Điều đó có nghĩa là, anh còn cơ hội giãy giụa từ bia đỡ đạn trở thành nam thứ hai phải không?