Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 12: Thử luyện Vụ Ẩn sơn:Nhân sâm cổ




"Thật thơm..."
Mộng Y nhìn cây nhân sâm cổ cao hơn gang tay một chút đang bám chặt bàn tay nàng không buông có chút ngẩn ra. Khi nãy hình như cây nhân sâm này phát ra tiếng... Nhỉ? Còn bảo thật thơm á?
Mộng Y rùng mình, nhân sâm thành tinh rồi! Còn có cảm giác nó nhìn nàng như... Món ăn???
Ba người còn lại cũng không biết phải nói như thế nào, vẻ mặt đều kinh ngạc đến đần người ra.
Cây nhân sâm lại bất mãn 'Oa oa' hai tiếng. Mộng Y có ảo giác nhìn thấy mắt miệng nó còn nghe nó nói "Con người... Đần"???
"Ngươi biết nói chuyện?"
"Oa oa" đương nhiên! Nhân sâm kiêu ngạo.
Mộng Y "..." vậy mà nàng lại hiểu nó đang nói gì... Còn cả cái giọng miệt thị kia nữa.
"Oa oa oa" ngươi rất thơm, ăn sẽ rất ngon.
Nhân sâm vừa dứt lời liền bị Mộng Y không chút thương xót ném vào góc tối trong mật thất.
Nghịch Lan "..."
Minh Quang "..."
Tưởng Anh "..."
"Sư muội, muội ổn chứ?" Tưởng Anh quan tâm hỏi, nói chuyện một mình, hành động kì quái... Không phải đầu óc có vấn đề gì rồi chứ?
Mộng Y cười cứng nhắc không thèm nhìn đến nhân sâm cổ bay lơ lửng đến chỗ nàng, còn không ngừng oán giận trách nàng vô tình "Không sao... Đột nhiên bị nó quấn lấy có chút hoảng sợ thôi... Haha..."
Tưởng Anh "..." quả thật có vấn đề rồi!!!
"Nhân sâm cổ xuất hiện ở đây không đúng với lẽ thường, trước tiên chúng ta thu nó trước đã rồi đợi về Thiên Tông nói với chưởng môn một tiếng." Minh Quang nói.
Nghịch Lan và Tưởng Anh đều gật đầu tán thành.
Mộng Y liếc mắt nhìn nhân sâm đang lãi nhải không ngừng cái gì mà 'con người đều vô tình như nhau' cái gì mà 'bổn nhân sâm còn lâu mới vào cái túi càn khôn bẩn thiểu của các ngươi'. Cuối cùng nàng cũng nhận ra một việc, ba người họ đều không nghe hiểu nhân sâm cổ đang nói chuyện.
Bàn tay vàng này đến quá đột ngột, Mộng Y có xúc động muốn gọi đại thần tình tiết, đại thần xuyên không thu hồi lại. Má! Cái skill nghe hiểu nhân sâm nói chuyện là cái quỷ gì!!!
"Sư muội?"
Mộng Y hồi thần mỉm cười "Vâng?"
"Làm sao vậy?"
Mộng Y tìm cớ "Khi nãy dùng nhiều linh lực như vậy có chút quá sức!"
Ba người họ cũng tin là thật, không nhìn ra điều gì khác thường. Đương lúc Minh Quang muốn thu nhân sâm cổ vào túi càn không thì có chuyện. Nhân sâm bay vèo vèo xung quanh Mộng Y, dù thế nào cũng không chịu vào túi càn khôn.
Minh Quang "..." nhân sâm thành tinh quả khó đối phó.
Mộng Y thô bạo chụp nhân sâm cổ đang lải nhải không ngừng bỏ vào cái túi tote bên hông, cầm một tấm phù phong tỏa dán bên ngoài, trực tiếp nhốt nhân sâm bên trong.
Ba người chứng kiến "..."
Nhân sâm bị nhốt "Oa oa" không ngừng, Mộng Y lại lấy một tấm bùa cách âm dán lên túi tote, yên tĩnh.
"..."
Không giải quyết được mi? Haha đập bùa! Xem xem giải quyết được không!
Ba người bọn họ cho rằng trên đường đi đã nhìn thấy Mộng Y đập bùa thành quen. Đã quen!
Minh Quang ho khan một tiếng "Chúng ta tranh thủ tìm sách cổ, nhanh tụ họp cùng với bọn Vân Hải."
Loạt tình huống dở khóc dở cười hạ màn, tổ đội bốn người bọn họ... Thêm một cái nhân sâm cổ có linh tính cùng đi tìm sách cổ-một trong những vật phẩm cần thu thập được giấu trong địa cung.
Trên đường đi tìm Mộng Y có âm thầm trao đổi với nhân sâm cổ hỏi xem vì sao nó xuất hiện ở đây. Nó bảo ngửi được một mùi vị rất thơm nên đã chạy đến đây. Sau khi vào được núi Vụ Ẩn thì không ngửi được nữa. Sau đó sau đó nữa thì loạt hành trình ăn uống... Chính xác là loại thực vật như nhân sâm cổ có thể ăn uống! Kết quả chính là nó ăn mất cây nhân sâm trăm năm mà Thiên Tông giấu trong địa cung. Vì ăn no quá nên nghỉ ngơi ở đó cuối cùng bị mắc kẹt bên trong...
Mộng Y "..." cũng thật cạn lời với nó.
Sau đó thì như Mộng Y thấy, nó chưa kịp chui ra thì bị bốn người vây bắt.
"Ngươi còn ăn đồng loại sao?"
'Thực vật chưa có linh tính thì đều ăn được!'
"..." vậy ra chính là thực vật không thể nói chuyện ngươi đều có thể ăn đi?
'Lại nói, mùi vị của ngươi thật thơm!'
Mộng Y ngửi ngửi bản thân, không có mùi gì mà?! Nếu có hẳn là mùi thuốc đi?
'Linh hồn'
Mộng Y dừng bước, nghe nhân sâm cổ nói thêm 'Mùi vị của ngươi tỏ ra từ linh hồn, thơm chết đi được!!!'
Nếu nói cơ thể này có mùi gì đó thì còn dễ nói, mùi linh hồn là cái quái gì?
"Sư muội sao vậy?"
Mộng Y mỉm cười "Không sao."
"Cẩn thận một chút"
"Vâng."
Nhân sâm lại lải nhải 'Ngươi thơm như vậy sao có thể sống đến bây giờ nhỉ? Không có đồng loại khác đến ăn ngươi sao?'
Mộng Y "..." lời này tại hạ không thể tiếp nổi!
'Ta đang nghĩ xem làm sao ăn ngươi nha. Trực tiếp ăn thì thật tanh, ta trước nay đều ăn chay...'
Mộng Y trực tiếp dán lại bùa cách âm.
Theo như nhân sâm cổ nói thì nó đi theo mùi hương... Linh hồn nàng mà đến. Từ lúc xuyên đến nay nàng luôn ở Thiên Tông không rời bước, chẳng thấy hiện tượng gì kì lạ. Hiện đại thì khỏi phải nói, xã hội văn minh ngay cả 'cái đó' nàng còn chưa thấy huống gì mấy thực vật thành tinh.
Minh Quang đã tìm ra căn mật thất chứa sách cổ nên Mộng Y nhanh chóng đem ném vấn đề này ra sau đầu, theo chân ba người họ phá vỡ trận pháp thu thập vật phẩm.
Trận pháp bày bên ngoài mật thất là một kiếm trận, vừa vặn là sở trường của Minh Quang và Tưởng Anh. Hai người họ không đợi nhắc nhở cũng không nói nhiều lời, tâm ý tương thông mà đi vào trận pháp phá trận.
Khoảng nửa canh giờ sau, trận pháp bị phá vỡ, đúng như trong nguyên tác nói qua, Tưởng Anh trong lúc phát trận bị một thanh ảo kiếm trong kiếm trận thương tổn ở bả vai.
Trận pháp đã phá Minh Quang kiểm tra xung quanh một vòng, Mộng Y nhận mệnh xem vết thương cho Tưởng Anh, kiểm tra thấy không còn gì bất ổn liền tiên phong đi vào mật thất.
Mật thất không lớn cũng không quá nhỏ, chứa đủ khoảng mười người vào cùng một lúc, bên dưới sàn nhà vẽ một trận pháp truyền tống rất lớn, đối diện có một tảng đá, bên trên tảng đá đặt một quyển sách cổ. Trên sách viết bằng những kí tự ngoằn ngèo khó hiểu.
Minh Quang thu cuốn sách vào túi ngay lập tức truyền tống trận vận hành. Ánh sáng màu xanh lam bao vây lấy bốn người, chỉ trong chớp mắt khung cảnh xung quang đã thay đổi. Bốn người họ được truyền tống ra khỏi Vụ Ẩn cốc. Lộ trình tiếp theo chính là tiến đến đỉnh núi.
Ra bên ngoài thì trời đã tối, bốn người quyết định nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai thành viên trong đội còn không tìm đến bọn họ liền lên đỉnh núi trước.
Mộng Y lôi danh ngạch ra đánh dấu tích vào trước vật phẩm nhân sâm và sách cổ. Nàng đếm lại một lần nữa, thời gian thử luyện đã trôi qua bảy ngày, đội của nàng đã thu thập hơn năm mươi vật phẩm lặt vặt xuất hiện bên đường không mấy gây chú ý. Ba ngày sau thanh tâm quả sẽ xuất hiện, bọn họ cần đuổi nhanh đến đỉnh núi, vật phẩm trụ cột trong thử luyện có tỷ lệ xuất hiện ở đỉnh núi rất cao, dù sao cũng không xuất hiện ở Vụ Ẩn cốc!
Tổ đội còn lại bốn người dừng chân nghỉ ngơi suốt một đêm, đến sáng hôm sau cũng chẳng nhìn thấy ai xuất hiện đành đi đến đỉnh núi trước, thực hiện nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.