Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 38: Giải quyết




"Đại ca lại không biết bản thân bị chính người mình gọi là phụ thân ám toán!"
Đám người Minh Quang kinh ngạc, chuyện này hình như không đơn giản như họ tưởng!
"Vì sao ư?" Trương nhị công tử cười nhạt "Vì đại ca không phải con ruột của ông ta! Cái đức hạnh này của ông ta làm sao sinh ra một người ưu tú như đại ca chứ?"
Trương gia chủ không biết vì tức giận hay là sợ hãi mà run run "Lão nhị!"
Trương nhị công tử không quan tâm đến cha mình, tiếp tục nói "Ông ta không muốn gia sản của mình rơi vào tay một kẻ không có huyết thống liền bắt tay với đám thổ phỉ trên núi bày ra cảnh giết người cướp của. Chậc, nhưng đại ca mạng lớn không chết, chỉ hôn mê mãi không tỉnh. Lúc đó, A Hoa đến tìm ta, kể lại những gì cô ấy biết và nhìn thấy cho ta nghe. Cầu xin ta đi cứu đại ca..."
Trương nhị công tử lắc đầu cười nhạt "Nhưng ta lại không tin."
"Chính vì ta tin tưởng ông ta nên mới khiến đại ca rơi vào tình cảnh này!" Trương nhị công tử nghiến răng nghiến lợi nói "Kết giới Viên Châu có vết nứt, oán linh lệ quỷ trong thành lộng hành, Trương gia bị tà ma quấy rối. Ông ta nghe lời của một đạo sĩ mà đem hồn phách đại ca tế trời, gia cố kết giới bảo vệ Trương phủ!"
Trương nhị công tử cười lạnh "Ông ta còn nói đều là vì tốt cho ta? Haha tốt cái rắm! Ông ta tàn nhẫn hủy hoại đại ca yêu quý nhất của ta, bắt ép ta tu luyện tà thuật mà gọi là muốn tốt cho ta á?"
Hắn ác liệt nói "Tốt! Ông ta muốn ta liền cho ông ta toại nguyện! Muốn ta tu luyện tà thuật? Ta liền luyện tà thuật đỉnh cấp khiến vết nứt trên kết giới bảo vệ to thêm một chút. Lại luyện cái tà pháp trận nghịch thiên hồi sinh. Thế nào? Phụ thân đã hài lòng chưa?"
Trương gia chủ tái mặt, đối với chấp vấn của con trai mình không nói gì.
Minh Quang cau mày nhìn ông ta "Trương gia chủ, những việc này đều là thật?"
Trương gia chủ thở dài một hơi, cúi thấp đầu, giọng nói vô lực "Đều là do ta nhất thời hồ đồ!"
Trương nhị công tử cười lạnh.
Minh Quang thở ra "Nếu chuyện đã rõ ràng vậy dễ tính."
Hắn nhìn A Hoa quỳ dưới đất "Cô có muốn đi đầu thai không?"
A Hoa ngẩn đầu cười nhạt "Ta đã trở thành lệ quỷ, làm sao có thể đi đầu thai chứ?"
"Vẫn có thể, cô tuy làm điều ác nhưng chung quy vẫn chưa giết người. Đến địa phủ chịu tội mấy năm liền có thể đi đầu thai."
A Hoa nhìn Trương đại công tử một lát "Chàng ấy, liệu có thể cúu chữa không?"
Minh Quang thoáng nhìn qua Mộng Y, Mộng Y liền hiểu ý đến kiểm tra thân thể Trương đại công tử. Hồn phách đã bị câu đi mất, cơ thể cũng đã lạnh lâu, muốn cứu chữa... E rằng phải mời được thần tiên!
Mộng Y lắc đầu "Không thể cứu chữa... Nhưng mà có thể gọi hồn phách trở lại, ít ra vẫn còn có thể đi đầu thai!"
Hồn phách của Trương đại công tử chỉ bị phong ấn làm gia cố kết giới bảo vệ chứ không hề bị tan biết. Vẫn còn cơ hội đầu thai chuyển thế!
A Hoa sốc lại tinh thần hỏi "Thật sự có thể sao?"
Mộng Y mỉn cười "Có thể, hai người đều có thể đầu thai chuyển thế... Nếu kiếp này không có duyên chi bằng hẹn ở kiếp sau đi?"
A Hoa trầm mặc hồi lâu "Ta biết... Nếu kiếp sau có thể cùng chàng ấy đi tiếp thì tốt quá!"
Mộng Y nhìn qua Minh Quang, Minh Quang khẽ gật đầu. Lúc này Mộng Y mới gọi cự thụ "Kiểm tra kết giới bảo hộ Trương phủ, tìm xem hồn phách Trương đại công tử đang bị nhốt ở đâu!"
Cự thụ rung rung cành lá, dây leo vươn dài đụng phải kết giới, lần mò theo kết giới kiểm tra. Khoảng chừng thời gia nửa khắc, bọn họ nghe thấy tiếng 'rắc rắc', toàn bộ kết giới bảo vệ bị vỡ. Cự thụ thu lại dây leo đưa cho Mộng Y một khối thủy tinh trong suốt to tầm hai ngón tay chấp lại.
Mộng Y đưa khối thủy tinh cho Minh Quang.
Minh Quang kiểm tra khối thủy tinh một hồi rồi vận dụng linh lực, từ từ đưa hồn phách phong ấn ra ngoài. Ba hồn bảy phách gộp lại thành một quỷ ảnh trong suốt không thấy rõ dung mạo. Tuy nhiên A Hoa vẫn nhận ra đó là người trong lòng của mình.
"Trương công tử!"
Quỷ ảnh ngơ ngác nhìn xung quang rồi nhìn tới A Hoa "A Hoa?"
A Hoa khóc, khuôn mặt quỷ tái nhợt chảy ra dòng huyết lệ "Công tử, đúng là người rồi!"
"A Hoa, sao nàng lại thành ra như vậy?" Trương đại công tử mờ mịt, lại có chút lo lắng hỏi.
A Hoa lắc đầu "Không sao... Không sao!"
Trương đại công tử im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi "Ta... Ta và nàng đều chết rồi sao?"
A Hoa im lặng khóc, Trương đại công tử cũng biết được đáp án rồi "Tuy ta không nhớ được chuyện gì đã sảy ra... Nhưng mà A Hoa, nàng nguyệt ý đi cùng ta chứ?"
A Hoa càng khóc lợi hại hơn, dưới đất tí tách máu "Không thể... Ta tạo nghiệp cần phải xuống đó chịu tội... Không thể đi cùng chàng..."
Trương đại công tử im lặng "Vậy ta đợi nàng? Sinh thời đã không thể ở bên vậy hãy cùng nhau sánh vai trên hoàng tuyền lạnh lẽo đi. Chỉ cần ở bên cạnh nàng ta nguyện bỏ qua thời gian chuyển thế tốt nhất."
A Hoa chớp mắt, huyết lệ lăn dài trên đôi má tái nhợt rơi tí tách xuống đất. Trước mặt là người nàng ấy yêu, yêu cả một đời này "Ủy khuất cho chàng..."
"Không ủy khuất." Quỷ ảnh lướt tới trước mặt A Hoa, vươn tay sờ mặt nàng "Sinh thời là ta khiến nàng chịu nhiều đau khổ, hiện tại đợi vài năm có là gì chứ!"
A Hoa ôm chằm lấy Trương đại công tử "Xin lỗi... Xin lỗi chàng!"
Trương đại công tử thở dài vuốt tóc nàng "Không sao rồi."
Diệp Miên nhìn cảnh tương phùn giữa hai quỷ mà sống mũi cay cay. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Quang, hắn cũng vừa vặn nhìn nàng, hai người mắt đối giữa không trung.
Minh Quang vươn tay xoa đầu Diệp Miên, Diệp Miên khịt mũi một cái, mỉm cười.
Nàng biết Minh Quang có rất nhiều nữ tử ở bên cạnh, không chỉ có riêng một mình nàng nhưng mà nàng lại không bỏ được hắn. Minh Quang như thuốc nghiện vậy, chỉ cần một ánh mắt của hắn liền say, say đến một đời. Diệp Miên khẽ cười trong lòng, có lẽ vì thích hắn, thích hắn đến mức không thể dứt bỏ hắn, chấp nhận hắn có nữ tử khác, chỉ cần hắn thích nàng một chút là được rồi. Nàng... Có phải quá ngốc không?
Minh Quang thu lại bảo kiếm của mình ghim trên người A Hoa, hắn phóng một tia linh lực màu vàng kim lên hai quỷ ảnh. Ánh sáng vàng kim bao vây lấy Trương đại công tử và A Hoa. Minh Quang niệm chú, quỷ ảnh dần mơ hồ rồi biến mất trong không khí, trở về nơi linh hồn cần tới.
Lúc này Minh Quang mới nhìn tới Trương nhị công tử và Trương gia chủ "Trương nhị công tử, ngươi tu luyện tà thuật tổn hại cơ thể, ta phải phế bỏ tu vi của ngươi. Tội ác ngươi và cha ngươi gây nên, sổ sách ở địa phủ đã ghi rõ ràng, đến khi các ngươi chấm dứt dương thọ sẽ xuống đó lĩnh chịu hình phạt thỏa đáng. Đương lúc còn tại thế xin hãy làm nhiều việc thiện, ít ra còn chuộc được một số tội trạng. Những người vô tội bị cuốn vào chuyện rắc rối hơn một năm nay mong rằng Trương gia chủ và trương nhị công tử có thể thu xếp ổn thỏa. Ta tin hai người sẽ không để họ chịu thiệt thòi?"
Trương nhị công tử gật đầu "Ý của tiên quân ta đã hiểi rồi!"
Minh Quang gật đầu "Vậy ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, quá trình có hơi đau đớn, Trương nhị công tử chịu đựng!"
Hắn ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, gật đầu.
"Đắc tội rồi!" Minh Quang đặt tay lên đầu Trương nhị công tử, xích dài màu bạch kim phát ra ánh sáng bạc siết chặt hắn ta. Từng nhóm hắc khí tuôn ra từ cơ thể Trương nhị công tử, đau đớn đến mức hắn ta hét dài mấy tiếng, đầu đầu mồ hôi.
Minh Quang thu tay lại, xích dài buông Trương nhị công tử ra hắn liền ngã xụi lơ ra đất.
Minh Quang chấp tay hướng Trương gia chủ và Trương nhi công tử chào "Mong rằng hai vị có thể chăm làm điều thiện để cứu vớt tội nghiệt của mình. Tà ma quấy phá trong thành tại hạ sẽ giải quyết, kết giới bọn tạ cũng sẽ khôi phục!"
Trương gia chủ run rẩy đỡ con trai mình lên, dập đầu "Đa tạ các vị tiên quân! Đa tạ các vị tiên quân!"
Minh Quang thở ra một hơi, cầm kiếm quay người rời khỏi viện tử giải quyết đám tà ma lượn lờ bên ngoài. Diệp Miên đi theo giúp hắn.
Mộng Y chạm một tay vào thân của cự thụ "Đa tạ ngươi hôm nay giú đỡ. Trở về đi!"
Cự thụ rung rung lá cây, cả một cổ thụ to lớn dần dần hóa thành những đốm ánh sáng li ti màu xanh lục hướng về phía Tây Nam mà bay đi. Trong chớp mắt cự thụ chiếm một cái sân đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.