Màn 30 của game “Xuyên vào BL anime rồi!”
Địa điểm: tại phòng khách ở gian nhà chính của dinh thự gia tộc Akiyama.
Boss của màn 30: Mama thân iu của trùm cuối game.
Start!!!
“Hoa của cháu bác đã nhận được rồi, rất đẹp, cảm ơn cháu…?” – Vị phu nhân lên tiếng. Giọng nói rất hiền hòa nhưng hình như không có tí cảm xúc nào trong đó cả.
“Dạ thưa bác, cháu là Kimura Gorchakov Anastasia, bác có thể gọi cháu là Anna cho gọn ạ.” – Là do cô căng thẳng quá nên tưởng tượng hay sao mà đột nhiên cảm thấy khó thở quá vậy nè.
“Vậy thì cảm ơn cháu Anna,… không cần giới thiệu chắc cháu cũng biết bác là ai rồi nhỉ?”
“Dạ, cháu có nghe thầy y tế nói qua, bác là mẫu thân của Ivan ạ.” – Do quá căng thẳng quá nên An An đã tự động chuyển sang sử dụng kính ngữ để nói chuyện với mẹ của Ivan.
“Thầy y tế? À, là chú của Ivan.” – Kèm theo một nụ cười đúng chuẩn xã giao, bây giờ An An biết tên mặt đơ đó học kiểu cười giả tạo đó từ ai rồi.
Sau đó là im lặng…
“Mạo muội cho bác hỏi cháu và Ivan nhà bác có… quan hệ thế nào vậy?”
“Là bạn cùng lớp ngoài ra không cỏn gì khác. Là bạn, chắc chắn chỉ là bạn thôi ạ!” – An An ngay lập tức trả lời lại liền, vẻ mạnh hết sức nghiêm túc.
“Là bạn… à? ” – Không biết là do vô tình hay cố ý mà vị phu nhân ngân dài chữ ‘à’ khiến cho câu nói này trở thành một câu hỏi đầy ẩn ý.
Kế tiếp là im lặng và im lặng…
Hình như hết chủ đề để nói rồi. Bình thường An An rất dễ nói chuyện nhưng hôm nay cô lại không nghĩ ra được bất cứ điều gì hay để tiếp chuyện với mẹ Ivan cả. An An đang vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ nên tiếp chuyện như thế thì bỗng nhiên mẹ của Ivan cười phá lên.
“Oa hahahaha, ôi trời ơi, mình không thể nhịn được nữa rồi! Hahahaha…”
An An trợn mắt nhìn vị phu nhân đối diện mình 30 giây trước vẫn còn nghiêm túc, mặt lạnh vậy mà bây giờ lại đang ôm bụng lăn lộn trên đất mà cười lớn kia. Phải tới một hồi lâu sau bà ấy mới ngừng cười, ngồi dậy chỉnh trang lại đàng hoàng, rồi hắng giọng nói:
“Ừm, cháu đừng lo vừa nãy là bác đùa chút thôi. Thằng Ivan có bạn gái bác đây còn mừng không hết nữa là, con dâu tương lai này bác chờ suốt 13 năm đấy. Tới đây, tới đây, để bác nhìn rõ một chút nào!”
An An mặt ngu do không thích ứng kịp chuyện vừa xảy ra nhưng vẫn nhích lại gần mẹ của Ivan, cô vừa đến gần liền ngay lập tức bị tấn công. Mẹ của Ivan hai tay liên tục nựng má của An An, nựng đã rồi thì chuyển sang vuốt tóc cô, miệng không ngừng cảm thán.
“Ai da, có con gái thật thích, vừa mềm vừa mịn, nựng rất đã, xinh xắn, dễ thương, lại dễ bảo nữa. Ai như thằng con trời đánh kia từ hồi 5 tuổi đã không cho ai đụng vô rồi lại thêm cái đầu đá, không bao giờ chịu nghe lời người lớn nói. Nghĩ lại thôi cũng bực cả mình, chỉ có An An là ngoan thôi. Thật muốn có một đứa con gái vậy mà lão già kia lại không chịu! Haizz” – Nói xong bà ôm An An vào lòng, dụi dụi thêm vài cái.
“Bác…bác gái đừng buồn, Ivan nhìn như vậy thôi nhưng có lẽ bên trong anh ấy rất yêu bác đấy! Anh ấy thuộc tuýt người không thích biểu đạt tình cảm mà!” – An An cố ngóc đầu lên thở, thuận tiện vỗ vỗ vai an ủi mẹ Ivan, nhằm hi vọng bác ấy nới lỏng vòng tay ra chút, cô sắp thở không xong rồi. Thì ra nuôi dạy một đứa con hoàn hảo như Ivan cũng bị stress nhiều ghê.
“Ôi Anna, cháu… bác quyết định rồi, con dâu tương lai của bác nhất định phải là cháu!” – Mẹ Ivan hai mắt sáng rực nhìn chăm chăm An An mà tuyên bố.
RẦM! – Tiếng cửa giấy bị đẩy mạnh kèm theo giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.
“Người quyết định chuyện đó phải là con mới đúng chứ mẹ thân yêu?” – Tạ ơn trời đất, nam chính cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi, An An thở phào nhẹ nhõm, cô có thể về nhà được rồi. Đọc 𝐭hê𝒎 các chươ𝒏g 𝒎ới 𝐭ại ~ 𝐭𝑟u𝒎𝐭𝑟uy e𝒏﹒𝙫𝒏 ~
Ivan đưa mắt nhìn mẹ mình rồi nhìn tới An An nằm trong lòng bà, đang sắp bị thiếu dưỡng khí mà ngất đi thì hai hàng chân mày của cậu nhíu chặt lại. Cậu nhanh chóng kéo An An ra khỏi ‘vòng tay’ của mẹ mình rồi thản nhiên nắm tay cô bước ra khỏi phòng khách trước sự ngỡ ngàng của bà. Trước khi ra khỏi phòng cậu còn quay lại nhìn mẹ mình rồi từ tốn nói.
“Ba sắp về rồi, con nghĩ chắc mẹ biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?” – Không đợi mẹ mình trả lời, Ivan đã quay mặt đi, tiếp tục lôi kéo An An đến nơi khác.
“À… ờ, mẹ biết.” – Bà vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, đứa con trai luôn độc cô lai vãng của bà hôm nay… hôm nay biết giành gái trước mặt bà kìa. Đứa con bà nuôi mười mấy năm nay chỉ cần thấy phái nữ là đã làm mặt thối rồi vậy mà bây giờ lại chịu nắm tay cô bé đó. Vậy mà bà bấy lâu nay cứ nghi ngờ thằng con này của mình là thuộc giới tính thứ ba chứ, làm phí hết mấy ngày vì đau lòng vô ích. (Tác giả: Mô Phật, chỉ có mẹ là hiểu con mình nhất thôi. -__- )
Đứa con dâu tương lai này bà chấm chắc rồi. Ha ha. Ờ mà hồi nãy thằng Ivan bảo bà biết nên làm gì tiếp theo là sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
An An bị Ivan lôi kéo tới một căn phòng nhìn rất khác biệt so với những phần còn lại của dinh thự này, phòng được bày trí theo phong cách phương Tây hiện đại. Sàn được lót thảm lông êm ái, giường nệm king size, màu chủ đạo của toàn phòng là xám, đen và trắng. Từ những điều trên An An đi đến kết luận: đây là phòng ngủ của Ivan. An An đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô vào phòng con trai đó. Trong phòng còn có mùi trầm hương nữa, quả đúng là những đặc điểm cơ bản nhất để nhận diện nam chính với nam phụ và người dân qua đường mà.
“Cô đã biết được những gì rồi?” – Một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau lưng An An. An An ngay lập tức sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, phóng thẳng đến núp ở tận bên kia giường lấp ló ngóc đầu dè chừng nhìn Ivan. Ivan rõ ràng bị hành động chạy trối chết này của An An mà càng thêm giận, nên sắc mặt ngày càng đen. An An thấy tình hình không ổn vội vàng lôi thầy y tế ra làm bia đỡ đạn.
“Oa, Cái gì cũng không biết hết, tất cả là đều do ông chú kì quái của cậu kéo tôi đến đây đó!”
“Cô có thể từ chối mà!” – Mắt thấy Ivan như ác quỷ đang ngày một tiến gần, An An xoắn hết cả lên. An An vốn không giỏi chịu áp lực nên nói năng lộn xộn và không ý thức được rằng cô đang bộc lộ hết cảm xúc thật của mình.
“Tất cả cũng tại cậu thôi, nghỉ học không nói tiếng nào có biết tôi lo lắm không? Thậm chí gấp rút chạy đi mua cái di động rồi… rồi mặt dày gọi đến nhà cậu để nhắn lại số điện thoại, vậy mà cậu 1 tin nhắn cũng không có. Tôi mới phải chạy đi gặp thầy y tế hỏi chuyện, ai dè thầy ấy… ‘nhiệt tình’ dẫn thẳng tôi tới đây luôn.
Tôi cũng từ chối chứ bộ nhưng là thấy ấy bắt ép tôi đi nha, đứa trẻ như tôi sao chống lại nổi? Hứ! Còn ‘tia’ của tôi hết gần cả trăm ngàn yên nữa chứ?” – An An càng nói càng thấy tức giận, có cái lý gì mà cô vừa bị mất tiền vừa bị ăn mắng cơ chứ. Nhưng với ngoại hình bây giờ của An An thì giống như là cô đang làm nũng vậy, vì tức giận nên khuôn mặt xinh xắn hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nước.
Ivan dù ‘lạnh lùng, tàn khốc, khắt nghiệt’ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cậu trai tuổi mới lớn thôi. Nhìn thấy An An như vậy dù cậu đang giận đến mấy cũng không nỡ trách cô nữa, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ bây giờ của cô rất là quyến rũ nữa. ‘Quyến rũ’ – Ivan ngửa đầu ra sau thở dài một tiếng, có lẽ cậu hết thuốc chữa thật rồi, liên tiếp nhiều lần cảm thấy một đứa nhóc 10 tuổi quyến rũ. Nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng của mình xong thì Ivan quay sang nhìn An An từ từ giải thích.
“Quy tắc của nhà này là không bao giờ nhận số điện thoại của người lạ, đặc biệt là những người nhận là bạn học của tôi.”
“Hả? Gì kì vậy? Lỡ có chuyện gì gấp thì sao? Mà… tại sao lại có cái quy tắc đó?” – Vẫn núp ở phía bên kia giường nhưng vì sự nghiệp nhiều chuyện mà hàng phòng ngự của An An đã hạ xuống hơn một nửa rồi.
“Bởi vì tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi lại giàu có nên rất nhiều người muốn làm quen. Nếu như ai gọi đến tôi cũng đều phải trả lời lại thì ngay cả thời gian để thở tôi cũng không còn.” – Ivan mặt rất nghiêm túctrả lời câu hỏi của An An.
Sau khi nghe xong câu trả lời đó An An chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu: ‘Nếu đập chết nam chính lúc này thì có xảy ra vụ nổ Big Bang không nhỉ?’