Trần thiếu lái xe, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Lam.
Cô đang gác đầu lên tay, mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, hai bên má ửng đỏ do rượu nhưng lại biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.
Đây chẳng lẽ là nữ hiệp ngàn ly không say trong truyền thuyết. Trần thiếu suy nghĩ.
Hiện tại anh đang lái xe đưa An Hân về nhà, cô ta ngồi ở hàng ghế phía sau còn Tần Lam ngồi nghế phụ phía trước.
An Hân đã tỉnh dậy lúc Toàn lão đại muốn Tần Lam uống rượu mới chịu thả người, cô đã cho rằng Tần Lam sẽ không giúp cô. Vậy mà cuối cùng Tần Lam cũng uống hết chai rượu to như vậy.
Cô thấy thật có lỗi.
Cô ta nói với giọng lí nhí, nước mắt như được bật chế độ tự động, cứ vậy mà tuông rơi một cách nhẹ nhàng.
- Chị Lam, em thành thật xin lỗi, hix, em thật sự đã mang đến phiền phức cho chị hix...
Tần Lam im lặng.
Trần Gia Hưng lấy khăn giấy đưa cho An Hân.
- Chị Lam, chị đừng giận em, em thật lòng xin lỗi chị.
Cô ta như đang có xu hướng khóc to hơn.
Đến đây thì Tần Lam thấy chịu hết nổi nữa. Thật ra cô rất say, cô hiện đang dùng sức mạnh tinh thần để chống đỡ, thậm chí còn đang nắm chặt bàn tay, dùng móng tay đâm vào da thịt, lấy nỗi đau thể xác để vực dậy phần nào ý chí.
Tiếng khóc của An Hân làm cô thấy thật phiền, phiền đến chịu không nổi.
- An tiểu thư, cô đừng có khóc với tôi, tôi không phải Hà Vĩnh, tôi sẽ không thể ôm cô vào lòng mà nói với cô rằng không sao, không sao, dù cô có gây ra chuyện gì cũng có anh thay cô chống đỡ. Tôi chẳng qua chỉ là một người vô tội bị cô liên lụy thôi, tôi không cần coi xin lỗi, tôi chỉ xin một chút im lặng thôi. Làm ơn!!!
Những lời này có lẽ lúc tỉnh táo, Tần Lam sẽ không nói, nhưng hiện tại cô rất say nên cứ thuận theo tiếng lòng mình mà nói.
- An tiểu thư, tôi khuyên cô nên chấp nhận Hà tổng đi thôi, anh ta yêu cô như vậy. Hai người nên nhanh nhanh đến với nhau mới đúng.
Nói xong câu này Tần Lam không nói nữa, cô gục đầu lên cánh tay nhắm mắt, cứ như đang ngủ, An Hân cũng không dám khóc tiếp nữa. Lời Tần Lam nói lúc nãy cô cũng không biết là lời thật lòng hay lời giận dỗi. Rõ ràng mọi người đều nói Chị Lam rất yêu Hà Vĩnh.
Cùng nghi vấn với An Hân còn có Trần thiếu, anh là bạn thân của Hà Vĩnh, trước đây gặp Tần Lam không ít lần nhưng ấn tượng chỉ là người phụ nữ không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Cô ta tự coi mình là bà Hà từ lâu, sao lại khuyên người khác đến với Hà Vĩnh?! Cô ta hôm nay bị hâm hay sao vậy?
Có lẽ câu trả lời chỉ mình Tần Lam biết.
Đưa An Hân về xong lại phải đưa Tần Lam về, Trần thiếu dù sao thì điểm lịch sự này vẫn có, anh đã nói có dịp sẽ chỉnh Tần Lam và anh đã làm, sau đó thì coi như anh với cô chẳng còn ân oán gì nữa.
Cho xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bước ra cửa đợi mãi không thấy Tần Lam bước ra, anh tới mở cửa thì thấy cô như đã ngủ rồi. Haizz, rõ ràng là anh muốn chỉnh cô sao lại liên lụy đến bản thân mình luôn rồi.
Trần thiếu thở dài, cúi xuống định bế Tần Lam, đúng lúc cô vừa mở mắt ra thấy gương mặt anh phóng đại trước mắt mình, không kịp suy nghĩ, Tần Lam đã cho anh ta một quyền vào ngực
- Anh khốn kiếp, anh muốn làm gì tôi.
Trần Gia Hưng bất ngờ bị đánh, dù là không đau mấy nhưng lại thành công chọc giận anh.
- Tôi muốn làm gì cô, khốn kiếp, tôi là làm ơn mắc oán, Tần Lam cô đúng là sao chổi. Lão tử muốn giúp cô, hiện tại tôi mặt kệ cô.
Tần Lam cũng cảm thấy tức giận.
- Ai cần anh giúp.
Nói xong lập tức bước ra khỏi xe, nhưng đi được hai bước thì ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Trần thiếu vừa bực vừa buồn cười, hừ, đã yếu muốn chết mà còn cậy mạnh. Thở dài một tiếng, anh ta bước tới bế cô đi vào thang máy.
Tần Lam cũng không để yên cho Trần thiếu bế, một tay đấm, một tay kéo áo anh, miệng nói không ngừng.
- Đồ khốn, Trần Gia Hưng, Hà Vĩnh, hai người đều là đồ khốn, cút hết đi cho tôi.
- Anh bỏ tôi xuống, đồ khốn, anh bỏ tôi xuống.
Trần thiếu mở của nhà, bế thẳng Tần Lam vào phòng, quăng mạnh xuống giường.
- Cô tưởng tôi thích bế cô sao, cô tưởng cô là ai mà có quyền mắng chửi tôi. Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi sẽ nhịn cô, đắc tội tôi không có lợi gì cho cô đâu, biết chưa?
Đúng vậy, Tần Lam nghĩ, anh ta chẳng phải đã tống Tần Lam kia đến hắc lâu để cô ngày đêm bị đàn ông dày vò cho tới chết sao.
Tần Lam càng nghĩ càng giận, lập tức đứng dậy nắm áo Trần thiếu.
- Ai sợ anh, anh là đồ khốn, tôi đánh anh, tôi đánh anh.
Cô dùng tay đánh loạn, Trần thiếu chụp tay cô lại đẩy mạnh ra sau nhưng lại bị Tần Lam kéo theo, cả hai cùng ngã xuống giường, môi anh đụng vào môi Tần Lam khiến anh hơi thất thần, vậy mà người kia vẫn không biết điều cứ tiếp tục dùng tay đánh anh.
Trần thiếu chụp hai tay cô lại kéo lên trên đầu, cả người vẫn đè trên người cô, sau đó cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn mang theo trừng phạt không một chút ôn nhu, vừa có chút gấp gáp, có chút giận dữ. Hừ, cho cô mắng tôi có ý đồ với tôi, cho cô mắng tôi là đồ khốn.
Càng hôn, Trần thiếu càng thấy không đủ, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, anh càng muốn chiếm đoạt nhiều, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ loạn, cơ thể nổi lên phản ứng.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cảnh báo trong đầu anh kêu vang, kéo lí trí anh trở về, anh hoảng hốt buông cô ra.
Tần Lam bị hôn sau một lúc đã lâm vào hôn mê.
Trần thiếu càng thêm ảo não, anh từ khi nào lại trở thành xấu xa như vậy, phụ nữ của bạn mà cũng dám chạm vào. Người phụ nữ này của Hà Vĩnh, tương lai thì có lẽ không phải nhưng hiện tại thì không được.
Anh nhìn lại Tần Lam một lần nữa, sau đó cởi giày, đắp chăn cho cô rồi rời khỏi.
Anh hiện tại đang cần không gian để thanh tỉnh.
Trần thiếu tự nói với mình sau này phải tránh xa Tần Lam, không để cô có cơ hội quyến rũ mình nữa, hôm nay có lẽ do bị cô phá hoại cuộc vui, có lẽ muốn trút giận nên anh mới mất lý trí như vậy.
Sau này, anh tự nhủ, sau này biết đâu được, khi cô và Hà Vĩnh chia tay, đến lúc đó anh sẽ ra tay cũng chưa muộn.