Edit: Trúc Điện chủ
“Chính là tên tiểu tử kia, hắn có thể biến ra lương thực từ hư không.” Một tên nam nhân dùng gậy gỗ tùy tiện chỉ vào Trương Túc kêu gào.
Trương Túc híp mắt lại, nhanh chóng đảo qua đám người đối diện.
Hệ thống: “Tổng cộng 898 người, thanh niên trai tráng chiếm 95,6%.”
Dưới tình huống thiếu đồ ăn và nước uống, vậy mà người đối diện tinh thần lại không tồi.
Hơn nữa, đối phương gần 900 người, gần như toàn thanh niên trai tráng.
Hệ thống còn tiếp tục nói: “Ký chủ, hệ thống chân thành nhắc nhở ngươi: Đánh bừa là ngươi tiêu luôn đó.”
Trương Túc: “À.”
Hệ thống: “... Đương nhiên, có cửa hàng hệ thống ở đây, ký chủ tuyệt đối không có khả năng bại trận.”
“Ngươi chính là tiểu tiên nhân kia?” Một hán tử cao lớn đi ra, từ trên cao nhìn xuống Trương Túc, hoài nghi trong mắt đều tràn ra.
Trên đời này sao có thể có người biến ra lương thực từ hư không được, chẳng lẽ tiểu tử này cố ý lừa người. Nhưng mà, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì thì việc đối phương có lương thực là sự thật, nếu không cũng không kéo theo nổi một đội ngũ khổng lồ như vậy.
Nam nhân cao lớn nhìn chằm chằm nhóm dân chạy nạn phía sau Trương Túc, ánh mắt kia vô cùng quái dị, giống như dã thú nhìn chằm chằm đồ ăn của nó vậy. Trên mặt đều là vẻ nhất định phải có được, loại cảm giác này giống như đám dân chạy nạn này đều là vật mà hắn sở hữu, làm Trương Túc vô cùng khó chịu.
Trương Túc lạnh mặt: “Là ta, ngươi có việc gì?”
Hán tử cao lớn bị lời nói của Trương Túc làm cho tức cười: “Tiểu tử, ngươi thật không hiểu đạo lý mà. Ngươi biết ngươi chọc ai không, ngươi chọc huynh đệ của lão tử đó.”
Tầm mắt hai người đồng thời nhìn về phía tên dân chạy nạn bị Trương Túc ném ra ngoài vì tội gây rối kia.
Đối phương gào to: “Nhìn gì, tiểu tử thối, khuyên ngươi ngoan ngoãn giao lương thực ra, nếu không hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Sắc mặt Trương Túc vi diệu: “Hắn không nói với ngươi là ta biến ra lương thực à?”
“Có nói.” Vẻ mặt hán tử cao lớn đầy khinh thường: “Nhưng tên tiểu tử kia ngốc, chứ lão tử không ngu, ngươi thật sự cho rằng lão tử chưa hiểu việc đời, để cho tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như ngươi lừa gạt à. Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoan giao lương thực ra đây, nếu không ta sẽ giết chết ngươi.”
Trương Túc chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng hán tử: “Ta từ chối.”
Lời nói kia vô cùng lưu loát, không có một chút vòng vèo nào. Đặc biệt đôi mắt kia vừa sáng vừa sắc bén, như là ánh sáng đầu tiên của ngày mới dâng lên phía chân trời, không chút lưu tình chiếu xuống mặt đất, trực tiếp mà tàn khốc như vậy quét sạch những thứ ánh sáng u ám bẩn thỉu không thể lộ ra trước mặt người khác.
Làm cho người ta khó xử lại không thể che giấu.
Hơi thở của hán tử cao lớn trong nháy mắt nặng nề lên, trong mắt cũng ẩn ẩn toát ra hồng quang, tơ máu trên tròng mắt dày đặc làm cho người khác sợ hãi.
Mặt Trương Túc càng lúc càng đen lại, giống đêm mùa đông làm người ta cảm thấy rét lạnh từ trong xương cốt.
Suy đoán của nàng là sự thật.
Người trước mặt này, không, còn cả những người đang nhìn bọn họ ở không xa kia nữa.
Trương Túc thẳng tay kéo xuống tầng ngụy trang cuối cùng của đối phương: “Các ngươi ăn thịt người.”
Câu nói khẳng định, không cho phản bác.
Sắc mặt hán tử cao lớn co giật kịch liệt, da mặt hắn run run.
“Tiểu tạp chủng, ta cho ngươi biết tay.” Hắn quơ nắm tay đấm về phía Trương Túc, Trương Túc linh hoạt né tránh, kéo giãn khoảng cách với đối phương, đồng thời ngăn Nhất Niệm đang muốn tiến lên hỗ trợ.
Lúc này, nàng rất khó chịu, nàng khó chịu thì muốn cho người chọc nàng còn khó chịu hơn nàng.
Trương Túc: “Hệ thống ca, một viên cầu 15 điểm công đức, đúng không?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Trong mắt Trương Túc lóe u quang: “Đã bao giờ nghe qua số lượng biến đổi gây ra chất lượng biến đổi chưa?
Hệ thống: “??”
Trương Túc: “Cho ta 30 viên cầu trước đi.”
Hệ thống: “450 điểm công đức, ký chủ có mua không?”
Trương Túc nhìn nam nhân kiêu căng ngạo mạn đối diện, cười lạnh: “Mua.”
“Bố đây muốn dạy hắn cách làm người lần nữa!!”
Trương Túc giơ tay phải lên một cái làm ra một tư thế, Nhất Niệm quan sát sắc mặt của Trương Túc thấy trên mặt nàng không có kinh hoàng và sợ hãi gì.
Nàng có hậu chiêu. Nhất Niệm khẳng định.
Nhất Niệm yên tâm, lạnh lùng nói: “Toàn bộ mọi người lùi về phía sau.”
Trương Túc quay đầu nhìn thoáng qua Nhất Niệm, tiểu tử tốt, rất có ngộ tính.
Nàng không nhịn được khẽ nhếch môi, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười trước mặt người khác, nụ cười rất ngắn, lại giống như sau khi tuyết mùa đông tan ra có đóa hoa đầu tiên nở rộ, trong một khoảng yên tĩnh, chỉ có một màu tươi mới, loại chấn động và kinh diễm này thật không thể nói với người ngoài được.
Nhất Niệm nhìn không chớp mắt, dường như muốn khắc sâu nụ cười kia vào sâu tận đáy lòng, không cho bất kỳ ai nhìn trộm.
Trương Túc quay đầu lại rất nhanh, đôi tay bay múa, trong miệng lẩm bẩm.
Thật thần kỳ là rõ ràng nơi này không có gió, nhưng mái tóc đen của nàng lại tung bay, đai lưng không gió cũng tự phấp phới.
Trong lòng hán tử cao lớn lộp bộp một tiếng, phía sau truyền đến tiếng gào tê tâm phế liệt:
“Mau ngăn cản hắn, hắn muốn thi pháp.”
“Mọi người cùng nhau tiến lên, trước tiên giết hắn đi.”
“Xông lên …”
Mấy trăm người đồng thời chạy lên nhanh chóng làm sinh ra chấn động không nhỏ, mặt đất cũng phải run rẩy theo.
Trương Túc hừ lạnh: “Thân thể phàm thai cũng dám khinh nhờn pháp thuật của tiên nhân, không biết sống chết.”
Giọng nói nàng lạnh lạnh, giống như nước mưa rơi trên phiến đá xanh, không có chút nhân khí nào.
Quỷ dị hơn là rõ ràng nhìn được Trương Túc không cố dùng sức hét to, nhưng âm thanh kia lại truyền vào trong tai mọi người một cách rõ ràng.
Phẫn nộ, sợ hãi, sợ hãi trời sinh đối với thần linh.
Bọn họ đang xúc phạm thần linh.
Theo âm thanh biến mất bên tai, người đang xông lên còn chưa phục hồi tinh thần thì từ trên trời giáng xuống một viên cầu đen.
Đó không phải viên thứ nhất, cũng không phải một viên cuối cùng…
Có rất nhiều, rất nhiều viên.
Khoảnh khắc khi chúng nó rời từ trên không trung vào trong đám người kia lập tức nổ “Ầm” một tiếng.
Giống như thứ gì đó bị mở chốt, tiếng “Ầm” liên tục vang lên hết đợt này tới đợt khác.
Máu tươi trộn lẫn với tiếng gào thảm thiết, bụi đất cuộn lên, đây là đơn phương đánh đấm.
Nhưng mà còn chưa đủ.
“Mọi người đầu tiên giết yêu nhân này đã.” Hán tử cao lớn lạnh lùng nói.
Hệ thống: “Đánh chết ác đồ, thưởng 10 điểm công đức.”
“Đánh chết ác đồ, thưởng 10 điểm công đức.”
“Đánh chết ác đồ…”
Trương Túc khí phách lên tận mây: “Lại mua 30 cái, không, 100 viên cầu.”
Hôm nay bố mày muốn nổ địch nhân thành hoa luôn!
“Ầm” “Ầm ầm”
“A a a a a, mắt của ta.”
“Mặt của ta a a a a a.”
Triệu Tiểu Bảo nhìn nhân gian luyện ngục trước mặt, sợ tới mức sắp đái cả ra quần rồi.
Thật là đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ rồi.
Vốn hắn cho rằng trước kia một tay của Chưởng môn cũng đủ kinh thiên động địa rồi, bây giờ hắn mới biết được hắn vẫn còn quá non nớt.
Không chỉ hắn, những người khác cũng không khá hơn, có vài người còn không bằng Triệu Tiểu Bảo, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, trên quần có vết nước.
Còn có người nhát gan, sợ tới mức trực tiếp khóc.
Phụ nhân ôm nữ nhi, hai mẹ con run bần bật, bây giờ các nàng mới biết được, lúc ấy Chưởng môn chỉ ném hai mẹ con ra ngoài, rốt cuộc là nhân từ biết bao chứ.
Thân thể Trương Túc không nhúc nhích, ngay cả một biến hóa nhỏ trên mặt cũng không có.
Trương Túc: “Hệ thống ca, ta chịu mất điểm công đức, mosaic[1] cho ta kín một chút nhé.”
[1] Mosaic: Mosaic đề cập đến một phương pháp xử lý hình ảnh ( video) được sử dụng rộng rãi. Phương pháp này làm giảm mức độ chi tiết của một khu vực cụ thể của hình ảnh và gây ra hiệu ứng phá vỡ các khối màu, bởi vì vết mờ này dường như bao gồm các lưới nhỏ. Loại tranh này được gọi là khảm sống động. Mục đích thường là làm cho nó không thể nhận ra.
Tuy rằng đã trải qua hơn một năm chạy nạn, nàng có thể cầm dao mổ giết ác nhân. Nhưng nàng không phải sát nhân cuồng ma, làm sao có thể trơ mắt nhìn cảnh máu tanh mà mặt không đổi sắc chứ.
Nhưng mà nàng là Chưởng môn, là quyền uy, vốn số tuổi nhỏ đã là tai hại rất lớn rồi. Nếu không lấy ra được khí thế thì còn chấn làm sao được người khác.
Có trời mới biết, mỗi ngày trưng một khuôn mặt vất vả bao nhiêu chứ, cứ như vậy, về sau nàng không trở thành mặt than đấy chứ.
Khí thế của Trương Túc quá mạnh, đừng nói nhóm dân chạy nạn sau lưng, ngay cả Nhất Niệm cũng đều bị dọa rồi.
Rốt cuộc nàng là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, có tốt chất tâm lý mạnh mẽ như vậy, rõ ràng nói giọng phổ thông nhưng lại viết chữ thiếu tay gãy chân.
Không, có lẽ những chữ đó không phải thiếu tay gãy chân, mà những chữ cái đó chính là chữ viết của đối phương. Trương Túc viết vô cùng thuần thục, cho dù nhắm mắt cũng có thể viết ra.
Nếu như viết sai, sao có thể mỗi lần đều “Sai” giống hệt nhau được.
Chưởng môn, Chưởng môn, người thật sự là tiên trên trời hạ phàm sao.
Trong đầu Trương Túc không ngừng vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhìn điểm công đức đang dần tăng, nàng hào phóng nói: “Lại thêm 30 viên cầu.”
Nàng có điểm công đức, không thiếu.
“Cục đá màu đen” trên bầu trời giống như không có điểm cuối, mỗi lần mọi người cho rằng đã rơi hết thì rất nhanh sẽ lại xuất hiện đợt mới. Cho dù bọn họ có chạy như thế nào, những “cục đá màu đen” đó đều sẽ rơi lên đầu họ.
Hệ thống: “Gia tăng công năng nhắm chuẩn, mỗi một cái yêu cầu 2 điểm công đức.”
Trương Túc: “...”
Trương Túc: “Mua.”
“Còn nữa, chờ địch nhân chỉ còn khoảng 50-60 người thì báo cho ta biết.”
Hệ thống khó hiểu: “Vì sao?”
Trương Túc hơi nâng cằm: “Ta muốn bắt đến cho đám người nạn dân phía sau luyện tập một chút.”
Trải qua viên cầu bắn phá, sức chiến đấu của những thanh niên trai tráng đó sẽ giảm hơn một nửa, lúc này bắt tới luyện tập là rất thích hợp.
Trương Túc nàng không muốn lúc nào cũng phải làm cha mẹ và bảo tiêu sống cho họ, phải chăm lo từng chút này nọ.
Nửa tiếng sau, hệ thống nhắc nhở: “Quân số địch còn 56. Thương tàn đến tám phần.”
Trương Túc: “Mosaic trước mắt ta đừng bỏ đi vội.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, gương mặt đẹp trai kia của Nhất Niệm làm trước mắt Trương Túc sáng ngời.
Giọng nói của nàng cũng mềm hơn một chút, nhưng mà lời nói ra lại làm người nghe phía sau lạnh cả người.
“Các ngươi đi giết bọn họ đi.”
Trên mặt nhóm dân chạy nạn lập tức hiện lên vẻ kháng cự, bọn họ không hiểu nổi rõ ràng Chưởng môn có thể giết hết đối phương, vì sao còn muốn bọn họ ra tay.
Trương Túc không cho bọn họ có cơ hội trốn tránh: “Đây là mệnh lệnh.”
Nhóm dân chạy nạn chen chen lấn lấn nhưng không ai lên tiếng.
Nhất Niệm lập tức quát: “Các ngươi ăn của Chưởng môn, uống của Chưởng môn, còn muốn Chưởng môn che chở, các ngươi coi Chưởng môn thành tổ tông nhà mình à?”
“Một đám người coi chính mình như đại gia.” Người thiếu niên tàn nhẫn nói trắng ra: “Hoặc là nghe lời hoặc là cút. Không có con đường thứ ba.”
Chu Đại Hà nắm chặt tay, nhặt cục đá trên mặt đất đi đến bên người Nhất Niệm, nhỏ giọng nói: “Nhất Niệm huynh đệ, ngươi có thể… Mang theo ta không?”
Nhất Niệm gật đầu.
Có Chu Đại Hà mở đầu, rất nhanh cũng có những người khác đứng ra, Triệu Tiểu Bảo nhìn thoáng qua Trương Túc, trái tim đập thình thịch, hắn vẫn cảm thấy hành động này của Chưởng môn rất có thâm ý.
Nếu không đi, hắn sẽ hối hận.
Cuối cùng Nhất Niệm triệu tập được hơn hai trăm người, đi giết chết những tàn binh bại tướng kia.
Sau khi bọn họ trở về, Trương Túc cho mỗi người bọn họ một mảnh vải đỏ để cột trên đầu: “Các ngươi là dũng sĩ, sau này tất nhiên ăn nhiều hơn nửa chén cháo so với người khác. Đêm nay mỗi người các người đều được thưởng một chén canh thịt.”
Mà những người khác đương nhiên là không có.
Nhất Niệm kinh ngạc về quyết định của Trương Túc, nhưng lại có một loại cảm giác bên trong dự kiến.
Ngày này đã định trước là sẽ đến, nhưng đến muộn một chút so với suy nghĩ của Nhất Niệm.
Thật là Chưởng môn đến lúc có ý phân chia đẳng cấp à?
Trương Túc: Dĩ nhiên không phải mà.
Bởi vì kiếm lời được một số điểm công đức lớn, Trương Túc mua một phần bản đồ địa hình, nàng đã tìm được chỗ để “Định cư”.