Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 111:




“Hệ thống, mở toàn bộ thùng nước ở đây ra cho ta.”
Hệ thống: “… Được, ký chủ.”
Mưa to quá, Tống Vy chật vật đi tới hồ chứa nước, một tay ôm cây, tay còn lại thì thò xuống hồ.
Lượng nước dự trữ trong không gian đang tăng lên nhanh chóng, không chỉ bổ sung lượng nước đã sử dụng trước đó mà còn không ngừng tăng lên.
Trên mặt Tống Vy nở nụ cười thật tươi, bỗng nhiên cô phát hiện trong hồ này không chỉ có nước mà còn có cả cá.
Cô ngây người: “Hệ thống, có phải sau khi tiến vào trong không gian mấy con cá này sẽ c.h.ế.t không?”
Hệ thống: “Ký chủ không cần lo lắng, tuy rằng sẽ chết, nhưng nó vẫn còn tươi lắm.”
Tống Vy hỏi: “Ngươi có thể thông minh hơn một chút, tự tách nước và cá thành những không gian riêng biệt được không? Chỉ cần xây dựng một khu cá tươi là được.”
Hệ thống im lặng một hồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: “Được rồi, ngài là chủ nhân, ngài nói gì cũng được.”
Sau khi phân ra từng khu riêng biệt, Tống Vy thấy dung tích nước dự trữ trong không gian không ngừng tăng lên, số lượng cá tươi cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Chỉ trong khoảng nửa tiếng, tất cả dụng cụ chứa nước cô chuẩn bị đã được đổ đầy, giờ đây cô và bố mẹ không còn phải lo lắng về việc thiếu nước sử dụng nữa.
Số lượng cá tươi cũng lên tới một ngàn năm trăm hai mươi hai con!
Đây là cá được nuôi trong hồ, ít tanh, kích cỡ lớn, vị rất ngon, nếu dùng nó để nấu canh cá thì chắc chắn sẽ rất ngon.
Điều đáng tiếc duy nhất là thể tích không gian chỉ còn lại hơn một trăm mét khối.
“Không tệ, không tệ.” Không ngờ trong chuyến đi này lại có niềm vui bất ngờ.
Tống Vy suy nghĩ một lúc rồi rời khỏi khu vực hồ chứa nước, lúc đi đến ven đường, cô vứt hết giày cao gót, hộp bìa cứng và các vật dụng trong khu vực cần xử lý ra.
Lần này đã dư ra hơn một trăm mét khối không gian.
Nhưng vẫn không đủ. Tống Vy nhìn không gian của mình, nhịn đau lấy hai chiếc xe con ra, sau đó ép chỗ này chỗ kia, rốt cuộc cũng ép ra tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm mét khối không gian.
Một mét khối gần bằng một tấn nước, mà nước chính là ngọn nguồn của sự sống.
Vừa rồi cô đã bảo quản cá tươi mà không cần sử dụng bất kỳ dụng cụ nào, điều này đã giúp Tống Vy mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.
Xét theo nguyên lý này thì cô không cần thiết bị trữ nước nữa.
Tống Vy nói: “Hệ thống, ngươi cảm thấy nguyên lý này có đúng không? Ta có thể xây dựng một khu chứa nước hoàn toàn mới và tách nó ra với những thứ còn lại.”
Hệ thống: “Ký chủ có thể thử.”
Tống Vy bắt đầu chia không gian thành từng khu, trước tiên cô cắt ra một trăm mét khối, sau đó đổ hết nước trong thùng vào.
Không bị tràn ra ngoài.
Hai mắt Tống Vy sáng lên: “Thật sự có thể này.”
Tiếp theo, cô mở rộng không gian chứa nước lên hai trăm bảy mươi lăm mét khối, tiếp tục đổ nước vào và vứt bỏ những thùng trống để mở rộng không gian chứa nước.
Về phần ba cái tháp nước siêu lớn kia, Tống Vy vẫn đặt ở đó, dù sao cũng là sản phẩm kim loại, về sau có thể sẽ hữu dụng.
Thu hồi được bốn mươi bồn chứa nước gấp.
Sau một hồi phân loại, thể tích không gian còn lại của Tống Vy đạt tới ba trăm hai mươi lăm mét khối, tuy không nhiều lắm nhưng dù sao một mét khối cũng tương đương với một tấn nước.
Tống Vy quay lại đập chứa nước và trữ thêm cho mình hai trăm tấn nước.
Hiện nay, ngoài những bình nước khoáng được làm mới, lượng nước sinh hoạt mà cô dự trữ đã lên tới tám trăm bốn mươi tấn.
Cứ cho là mỗi tháng dùng hết năm tấn nước và trong tương lai cô không thể bổ sung thêm thì gia đình cô vẫn có thể thoải mái sử dụng nước trong vòng mười bốn năm.
Vui quá.
“Đáng tiếc không gian không nhiều, nếu không ta vẫn còn muốn trữ thêm.” Nguyễn Ngưng từng đọc tiểu thuyết nên cô biết vào giai đoạn thời tiết cực nóng, nước còn đắt hơn cả vàng.
Sau khi rời khỏi đập chứa nước, Tống Vy tiếp tục lấy chiếc xe điện đã qua sử dụng của mình ra, định quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.