Hạt giống thời nay thật thần kỳ, rất nhiều hạt giống sau khi ra quả sẽ không còn tạo ra hạt giống nữa, hàng năm phải mua hạt giống mới để gieo trồng, có lẽ khi đến tận thế sẽ khó mà mua được những mặt hàng này nữa, nên Nguyễn Ngưng liệt kê thêm một vài loại cần mua rồi mua mỗi thứ một ít.
Nếu đã mua hạt giống thì phải mua thêm nhiều loại phân bón khác nhau. Lúc này, Tống Vy chợt nảy ra ý nghĩ: “Tiểu Linh, không gian của ta có thể nuôi heo không?”
Hệ thống buồn bực trả lời: “Ký chủ, đừng có gọi ta là Tiểu Linh.”
Tống Vy hỏi: “Tại sao? Không phải số đầu mã số của ngươi là 00 sao?”
Hệ thống: “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Linh không, tên của cô cũng có chữ Vy.”
Tống Vy nghiêm túc trả lời: “Ta sao cũng được, nhưng nếu ngươi không thích thì sau này ta sẽ không gọi ngươi là Tiểu Linh nữa. Trước tiên ngươi cứ trả lời câu hỏi của ta đã có thể nuôi heo được không?”
Hệ thống trả lời: “Tất cả sinh vật một khi tiến vào không gian của cô sẽ rơi vào trạng thái đóng băng, động vật sống đi vào chỉ có con đường chết.”
“Vậy cái này có được coi là vật sống không? Nó sẽ không thể sử dụng được sau khi được lấy ra, phải không?”
Hệ thống: “Chúng nó có thời kỳ ngủ đông, có thể nảy mầm lại.”
Tống Vy yên tâm, về phần chăn nuôi chỉ là muốn nghĩ thêm nhiều con đường khác hơn thôi, không thể nuôi thì có hơi đáng tiếc thật, nhưng cũng không gây ra tổn thất gì nhiều. Năm giờ hơn, Tống Vy chạy về kho hàng, thanh toán tiền lương cho cậu bé đẹp trai kia trước khi cậu ta tan làm.
Hôm nay vật tư được giao đến không quá nhiều, khoảng chừng bốn mươi hộp, chàng trai đẹp chồng các thùng giấy lên một cách gọn gàng. Kiện hàng lớn chính là hai cái máy phát điện chạy dầu diesel.
Trước tiên Tống Vy cất máy phát điện vào trong không gian, sau đó bắt đầu mở từng thùng giấy ra.
Lần này, Tống Vy có hơi đau đầu. Có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, Tống Vy quyết định phải phân ra từng loại, nếu không sau này dù tìm cái gì cũng gặp khó khăn. Không gian của cô không phải chỉ có hình chữ nhật hay hình vuông, mà có thể dựa theo yêu cầu của cô mà tự do điều chỉnh cao thấp, rộng hẹp, chỉ cần không vượt quá tổng thể tích là được.
Trước tiên Tống Vy chia không gian làm khu để thực vật, khu để thuốc, khu để công cụ, khu quần áo, khu nhiên liệu và khu đồ vật linh tinh. Khu nhiên liệu là không gian dự trữ lớn nhất, dù sao có đến hơn ba mươi tấn hàng phải dự trữ, Khu công cụ thì tương đối nhỏ, sau này cần sẽ mở rộng thêm. Khu thực phẩm lại chia làm thực phẩm chín và thực phẩm sống, trong thực phẩm sống lại chia làm khu lương thực chính và khu rau dưa, khu hoa quả và khu để thịt.
Diện tích dành riêng ở những khu vực này không hề nhỏ bởi vì bây giờ tốc độ làm mới đã nâng lên thành gấp hai lần nên rất nhanh thôi nó sẽ lấp đầy chỗ này. Với sự phân chia đơn giản và rõ ràng, bốn mươi thùng giấy được sắp xếp nhanh chóng.
Trong hai ngày tiếp theo, Tống Vy bận rộn mua dầu thô và dầu mazut, sau đó lại về nhà kho dỡ đồ, mỗi ngày đều mệt mỏi đến kiệt sức, chất lượng giấc ngủ cũng không tốt.
Cách ngày siêu bão Mặt Trời bùng nổ càng gần hơn, còn đúng bốn ngày cuối cùng. Buổi tối hôm đó, Tống Vy chuẩn bị đủ tiền mặt, đeo khẩu trang ra khỏi nhà.
Đêm nay Tống Vy ra khỏi nhà là vì có chuyện quan trọng cần làm. Mấy ngày nay cô thường xuyên ra vào trạm xăng, ban ngày gặp được một người đàn ông đến gần cô, hỏi cô có phải muốn mua dầu mazut không.