Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 20:




Tống Vy còn tưởng mình đang đối mặt với lực lượng thực thi pháp luật nên sợ hãi lắc đầu: “Dầu mazut là cái gì, không có, không có, tôi chỉ muốn đổ xăng thôi.”
Người đàn ông kia bày ra biểu cảm thâm sâu khó dò: “Cô đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ là người làm ăn, tùy tiện bắt chuyện với cô, nếu cô không tin, tôi có thể gia nhập nhóm tài xế của chúng tôi, có rất nhiều người biết anh Lý tôi.”
Tống Vy nửa tin nửa ngờ, cô biết sẽ có người buôn lậu dầu, nhưng không ngờ bọn họ lại tới tìm mình. Anh Lý đưa điện thoại di động ra: “Cô gia nhập nhóm của tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ đưa ra giá thấp nhất, không có ai cậy già mà bắt nạt trẻ đâu.”
Tống Vy chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, rồi hỏi: “Dầu mazut của mấy người giá bao nhiêu?”
Anh Lý dùng điện thoại di động gửi một con số vào trong nhóm: “Thế nào? Rẻ hơn ở trạm xăng nhiều phải không?”
Tống Vy hỏi: “Nếu dùng tấn để tính thì giá bao nhiêu?”
“Dùng tấn để tính?” Anh Lý không ngờ bản thân lại tìm được một khách hàng lớn:
“Vậy chắc chắn sẽ có ưu đãi rồi, cô cần bao nhiêu tấn? Tôi sẽ cố gắng hết sức kiếm giá thấp nhất cho cô.”
Tống Vy muốn mua nhiều một chút nhưng trong tay cô không có quá nhiều tiền: “Trước tiên cứ mười tấn đi, nếu chất lượng cao, tôi sẽ báo với ông chủ sau này sẽ tìm anh mua hàng.”
Một tấn dầu mazut có thể phát khoảng năm nghìn kW điện, mỗi ngày một gia đình dùng điện chỉ khoảng hơn một trăm kW điện, con số này vào tận thế cũng không chính xác lắm, nhưng mười tấn có thể phát được năm mươi nghìn kW điện.
Kết hợp với điện từ năng lượng mặt trời, có thể được sử dụng trong một thời gian dài.
Về phần xăng, mấy ngày nay cô đã trữ được khá nhiều xăng, quan trọng là khi tận thế đến không phải ngày nào cũng sẽ lái xe chạy trên đường, tạm thời nhu cầu dùng xăng không lớn, không cần mua quá nhiều.
“Đúng rồi, tôi còn muốn mua khoảng ba tấn xăng.” Tống Vy bổ sung thêm.
Sau khi thương lượng giá cả xong, hai người hẹn ba giờ sáng mai sẽ giao dịch ở ngoại ô không có người. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng Tống Vy có hơi lo lắng, cô tách không gian thành một khu vực để vũ khí, cô cho bình xịt hơi cay, bình xịt chống biến thái, dùi cui điện, còn có cả dao, và những thứ thuận tiện có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Mười hai giờ, Tống Vy xuất phát sớm, lái xe đến một địa điểm gần đó, đỗ xe vào chỗ trống rồi đi bộ đến địa điểm hẹn trên đường số mười một. Đợi một tiếng, không có gì lạ. Khoảng hai giờ năm mươi phút, anh Lý và ba người đàn ông trung niên khác lái xe tải tới.
Tống Vy thấy không có phục kích, cô vội vàng chạy ra xa, lấy xe ra khỏi không gian, sau đó giả vờ như vừa đến. Dầu đã được đóng vào thùng, Tống Vy bảo họ dỡ xuống.
Anh Lý tò mò hỏi: “Cô gái, xe chở hàng của mấy cô đâu?”
Tống Vy nói: “Ông chủ của tôi sẽ đến nhanh thôi, nhưng anh không cần chờ đâu, ông chủ không muốn ra mặt.”
“Kẻ có tiền đúng là cẩn thận.” Anh Lý tấm tắc hai tiếng: “Bây giờ chúng tôi giúp cô dỡ hàng xuống, một mình cô không canh chừng không sao đó chứ?”
Tống Vy: “Không sao, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Rất nhanh, bốn người bọn họ đã dỡ hàng xuống cho Tống Vy kiểm tra, Nguyễn Ngưng kiểm tra ngẫu nhiên vài thùng, rồi giả vờ lấy tiền trong xe xuống nhưng thực chất lại lấy ở trong không gian ra, sau đó đưa túi xách đen cho anh Lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.