Kèm theo dòng chữ: “Ngày hôm qua không cẩn thận làm hư chiếc đèn ở sàn nhà, mới đổi một cái khác, tốn hết tám nghìn nhân dân tệ.”
“Cái bộ dạng giả vờ của tên X này xứng đáng đạt điểm tối đa.” Trương Minh mỉm cười nhìn bức ảnh rồi chuyển tiếp một cách thuần thục. Cô và Trương Minh cùng ở trong bnhóm trùng nhau, nhóm thứ nhất là nhóm công ty, nhóm thứ hai là nhóm bộ phận và nhóm thứ ba là nhóm chủ nhà do bên quản lý tài sản của khu chung cư thành lập.
Người cho thuê nhà của họ cũng ở bên trong. Tống Vy trực tiếp chuyển tiếp cho cả ba nhóm ngay trong một lần, sau đó nhắn một hàng chữ đầy chính trực: “Trương Minh, đừng gửi cho tôi những bức ảnh khó hiểu nữa, tôi đã nói rồi tôi không thích anh.”
Cả ba nhóm đều bị choáng ngợp. Bây giờ tất cả mọi người còn đang chuyên tâm hóng chuyện, nhưng sau ngày mai, bọn họ sẽ nhớ tới thứ quan trọng nhất trong bức ảnh này là gì. Trương Minh dùng giọng điệu trà xanh nhất có thể: “Xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói anh quấy rối tôi.”
“Tôi đã chặn WeChat của anh rồi, đừng làm phiền tôi nữa!!!”
Ba dấu chấm than thôi chưa đủ, phải thêm vài dấu chấm than nữa để tăng thêm phần thú vị: “!!!!!!!”
Trương Minh còn gửi ảnh chụp hóa đơn một trăm hai mươi nghìn tệ ở nhà hàng Tây ba sao Michelin kia: “Hơn nữa, anh đừng nghĩ bản thân có tiền thì muốn làm gì thì làm, cho dù anh có tiền, cho dù trong nhà anh có chứa cả triệu đồng tiền vàng thì tôi cũng sẽ không thích anh.”
Lời này chủ yếu là nhắm vào nhóm quản lý chưa biết rõ bộ mặt thật của anh ta.
Một triệu vàng đương nhiên là chuyện vớ vẩn, nhưng nếu trong mười sự thật có một lời nói dối xen vào, cho dù người khác không tin thì chắc chắn cũng sẽ khiến họ nảy sinh lòng nghi ngờ.
Trong nhà chứa vàng? Nên biết, sau khi tận thế diễn ra, tiền chỉ là phế liệu, nhưng vàng sẽ được lưu thông trong một thời gian dài. Sau khi gửi đi những thứ này, Tống Vy nhanh chóng bấm vào nhóm chat của công ty, quả nhiên bên trong có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Ban đầu nhóm chủ nhà còn im lặng, nhưng sau đó có hai người để hình đại diện là các ông chú hiện ra nói đùa rằng chàng trai trẻ này biết cách chơi thật.
Thật ra nhóm chat cũng không quá nhộn nhịp, Tống Vy biết chắc chắn những người này đang ở sau lưng bàn tán, chuyển tiếp hai tấm ảnh kia cho toàn bộ bạn bè xem.
Chắc chắn hiệu quả phổ biến sẽ rất tốt.
Mỉm cười rời khỏi WeChat, Tống Vy xem lại bài đăng trên weibo của mình, đã có 125 lượt người xem. Có nghĩa là đã có 125 người xem rồi phải không? Không biết có ai tin không, cũng không biết có thể cứu được người nào không.
Hừ.
Vùng sáng của siêu bão sẽ đột nhiên bùng lên vào sáu giờ rưỡi tối tối ngày hai tháng chín năm hai nghìn không trăm hai mươi bốn. Tống Vy ngủ thẳng cẳng đến mười một giờ sáng cùng ngày mới dậy, cô đã ngủ khoảng mười tiếng, không biết sau này có còn cơ hội được ngủ một giấc dài như vậy hay không.
Rửa mặt xong, Tống Vy dọn trống không gian trong tủ lạnh rồi cầm di động xem tin tức trên weibo ngày hôm qua. Có một trăm ba mươi bảy lượt xem, cũng không tăng nhiều lắm. Cho dù số lượt đọc đại diện cho bao nhiêu người đã xem, nhưng trong tổng cộng một trăm ba mươi bảy người đó, người đi máy bay rất ít, hơn nữa trong số những người đó, người tin cô lại càng ít hơn, Tống Vy thở dài một tiếng, chuẩn bị
tắt điện thoại rồi xuống lầu.
Lúc này, cô mới phát hiện bản thân còn rất nhiều thông báo Weibo chưa đọc.