Trình Quý Lịch còn đang muốn tranh luận, Trình Quý Khoan đã lấy tiền ra: “Đây là tiền để mua hai cái ghế.”
Tống Vy cũng lấy hai mươi tệ ra.
Có ghế mà không chịu ngồi thì đúng là kẻ ngốc, xung quanh có người thấy bọn họ bỏ tiền ra mua, cũng mua theo, hàng người này thật sự quá dài. Hơn nữa giống như người đàn ông kia nói, nếu bị hạn chế mua cả tháng thì phải làm sao? Như thế không phải ngày nào cũng phải xếp hàng sao, không bằng mua sớm hưởng thụ sớm.
Thấy đã trả tiền mua ghế, Trình Quý Lịch ngồi xuống, nhưng cô ấy vẫn không hài lòng: “Để ông ta được lợi rồi! Ba cái ghế dựa mà sáu mươi tệ, đáng lẽ chúng ta phải trả giá mới đúng.”
Tống Vy lắc đầu: “Bây giờ mọi người đều đang nghĩ cách tích trữ lương thực, ông ta chỉ muốn tìm cách kiếm tiền thôi, chính ông ta cũng không biết có kiếm được tiền hay không.”
Dù sao hai mươi tệ này qua ngày mai cũng sẽ trở thành phế liệu. Trình Quý Lịch nghĩ lại thấy cũng đúng, cô ấy nói: “Hai người nói xem, việc ông ta nói tình trạng hạn chế mua sẽ kéo dài ít nhất một tháng có phải là thật hay không, thật sự sẽ hạn chế mua một thời gian dài như vậy sao?”
Trình Quý Khoan nhìn chằm chằm đứa em gái ngốc nghếch, ngây thơ nhà mình: “E rằng sẽ phải hơn một tháng.”
Trình Quý Lịch bày ra vẻ mặt sụp đổ: “Không thể nào! Vậy trong một tháng này đã có điện lại chưa? Bộ phim tiên hiệp mà em đang theo dõi đã sắp đến tập cuối rồi đó.”
Tống Vy nghĩ thầm sợ rằng cả đời này cô ấy cũng không thể xem được cái kết của bộ phim, đây đúng là chuyện bi thảm nhất trần đời. Trình Quý Lịch than vãn một lát, lại bắt đầu thầm thì: “Không biết bên chỗ của cha thế nào rồi, bọn họ cũng loạn thế này sao?”
Trình Quý Khoan thản nhiên nói: “Ông ta đã có gia đình mới rồi, không đến lượt chúng ta phải lo lắng.”
Trình Quý Lịch lại cười rộ lên, quay qua nói hùa để lấy lòng anh trai mình: “Đúng vậy, chúng ta mặc kệ ông ấy.”
Tống Vy thông minh không tham gia vào chuyện của nhà bọn họ. Trình Quý Lịch buồn chán, tiếp tục tìm đề tài để tán dóc, lần này cô ấy nhìn về phía Tống Vy: “Vy Vy, cô nói xem hạn chế mua sắm sẽ giới hạn như thế nào, mỗi người có thể mua được bao nhiêu đồ?”
Tống Vy cũng không biết. Trình Quý Khoan suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: “Hai người ở đây chờ một lát, tôi đến đằng trước hỏi thăm tình hình.”
Hai mắt Trình Quý Lịch phát sáng: “Anh, anh đi nhanh đi! Em giữ ghế cho anh.”
Đợi Trình Quý Khoan rời đi, Trình Quý Lịch mới lắc đầu nói: “Anh trai tôi quá nghiêm túc, ngay cả em gái như tôi cũng không muốn nói chuyện với anh ấy, sau này anh ấy làm thế nào tìm được bạn gái đây?”
Tống Vy thuận miệng phụ họa: “Đúng vậy.”
Nhưng một bác gái đứng đằng trước lại quay đầu lại, vui vẻ nói: “Anh trai con chưa có bạn gái hả? Điều kiện của cậu ấy khá tốt, có cần bác giới thiệu cho một người không.”
Trình Quý Lịch vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, không có ai quản được chuyện của anh ấy đâu.”
Bác gái kai có hơi tiếc nuối, nhưng tình huống bây giờ không tốt, bà chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện làm bà mai, thở dài nói: “Không biết thế giới này đang xảy ra chuyện gì nữa, tại sao lại bị mất điện đột ngột, lại còn Siêu bão Mặt Trời mà những người dân trong khu dân cư nhắc đến nữa, chẳng biết có chuyện gì xảy ra với mặt trời nữa. Trời ơi, sau này phải sống thế nào đây.”