“Chúng ta may mắn vì ở trên cao chứ hành lang và cầu thang ở tầng dưới đã đầy người, ồn ào ầm ỹ hết cả lên, thậm chí còn hỗn loạn hơn cả cái chợ.”
Trình Quý Lịch thở dài: “Anh tôi phải xuống dưới xem thử tình hình, nếu không sẽ rất bị động.”
Tống Vy nhíu mày: “Anh ấy đi bao lâu rồi?”
Trình Quý Lịch nói với giọng điệu không chắc chắn: “Có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, vừa hay Trình Quý Khoan đi xuống tần dưới thám thính đã về. Trình Quý Lịch vui vẻ: “Anh à! Tình hình dưới lầu thế nào rồi?”
Trình Quý Khoan liếc Tống Vy một cái, lắc đầu, giọng nói nặng nề: “Không tốt lắm, mấy người ở khu biệt thự chạy lại đây không mang theo nhiều đồ, không chừng chưa đến hai ngày đã hết sạch đồ ăn.”
Trình Quý Lịch hoảng sợ: “Làm sao bây giờ? Đội cứu hộ có thể đến kịp không?”
Trình Quý Khoan mím môi, lời nói thấm thía nói: “Quý Lịch, bây giờ thay vì lo lắng cho bọn họ, không bằng chúng ta lo lắng cho bản thân thì hơn, nếu bọn họ không có đồ ăn không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đâu?”
Trình Quý Lịch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Vậy phải làm sao đây, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, sao lại trở nên hỗn loạn tới mức này rồi?”
Không ai có thể trả lời vấn đề này. Tống Vy thấy bầu không khí nặng nề, cất lời: “Anh Trình, Quý Lịch, bây giờ dưới lầu đang rất loạn, hay là chúng ta khóa lối thoát hiểm lại đi.”
Lối thoát hiểm mà Tống Vy nói chính là cầu thang nối với hành lang dùng để làm lối thoát hiểm mỗi khi có cháy. Cánh cửa này được chủ đầu tư lắp đặt, sử dụng loại cửa gỗ tương đối dày. Khi không mất điện có thể vào bằng cách quẹt thẻ và điều khiển bằng điện tử, bây giờ không có điện thì không thể đóng được, ai cũng có thể ra vào.
Mặc dù chất lượng của cửa phụ thuộc vào lương tâm của chủ đầu tư, nhưng chỉ cần nó bị khóa thì nếu muốn vào bọn họ phải phá cửa, điều này tương đương với việc thêm một lớp bảo hiểm.
Nghe đề nghị của Tống Vy, Trình Quý Khoan xoay người đánh giá lối thoát hiểm, nhanh chóng nói: “Có thể, cái này có thể mở ra từ hai phía, chỉ cần dùng xích là có thể khóa lại, tôi đi lấy khóa.”
“Một cái khóa không an toàn, tôi cũng cống hiến thêm một cái.”
Tống Vy giả vờ đi vào nhà, nhưng thật ra là lấy từ trong gian ra một cái khóa xích và ba cái chìa khóa. Lúc cô đi ra, Trình Quý Khoan đã tự mình khóa lối thoát hiểm lại.
Cách làm rất đơn giản, chỉ cần dùng dây xích khóa vào tay nắm cửa hai bên, sau đó quấn vài vòng rồi khóa lại.
Tống Vy đưa cái khóa cho anh. Trình Quý Khoan nhận lấy, lắp vào, sau đó đưa chìa khóa của mình cho Tống Vy: “Như vậy chắc sẽ an toàn hơn nhiều, chỉ cần có người muốn vào gây ra tiếng động, may mắn có cô lanh trí.”
Tống Vy cười cười, đưa hai cái chìa khóa của mình cho hai người. Trình Quý Lịch thấy bọn họ sắp đương đầu với địch, rầu rĩ nhận lấy chìa khóa: “Vy Vy, cô nói xem tình hình hiện tại là thế nào, đừng nói là tận thế thật đấy nhé?”
Cho dù Tống Vy có biết cũng không thể nói ra: “Có thể chỉ là tạm thời thôi, dù sao khóa lại vẫn an toàn hơn một chút, cô nhớ tuyệt đối đừng có mở cửa cho người khác.”
Trình Quý Lịch lập tức nói: “Tôi cũng không ngốc đến vậy! Nếu ai dám có mưu đồ xấu với chúng ta thì phải vượt qua xác của tôi trước.”
Trình Quý Khoan nhíu mày nói: “Nói bậy bạ gì đó.”
Trình Quý Lịch cười ha ha: “Anh à, em chỉ đưa ra ví dụ thôi mà.”