Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế

Chương 462:




Trình Quý Khoan: “Vậy sau này chúng phải ở trên hòn đảo này mãi hả?”
R nói: “Đúng vậy, ta cũng có thể giúp các ngươi xin trí tuệ nhân tạo ở vĩ độ cao chuyển hai người đến thế giới khác.”
Dĩ nhiên Trình Quý Lịch nghe không hiểu: “Là sao?”
R nói: “Các ngươi có bằng lòng không?”
Trình Quý Khoan: “...”
R nói: “Nếu các ngươi bằng lòng, ta có thể giúp các ngươi.”
Trình Quý Khoan vội vàng nói: “Từ từ, ta cần thời gian để suy nghĩ.”
R: “Không phải các ngươi quen Tống Vy sao? Ta có thể xin cho các ngươi chuyển đến thế giới của cô ấy, nhưng dựa theo quy định, hai người các ngươi sẽ mất hết trí nhớ về thế giới này, dùng thân phận mới để sống, nếu không vẫn sẽ có nguy cơ để lộ sự tồn tại của ta.”
Trình Quý Khoan mím môi.
Đã mười năm kể từ khi Tống Vy rời đi.
Anh bằng lòng đi nhưng anh không chắc em gái của mình cũng sẽ đồng ý.
Vừa quay đầu, Trình Quý Khoan đã nhìn thấy hai mắt Trình Quý Lịch tỏa sáng, cô ấy vui vẻ hỏi: “Có được không, chúng ta có thể đi tìm Tống Vy hả?”
R nói: “Nhưng thế giới kia rất lớn, có hơn 80 triệu người, chưa chắc mấy người đã có thể gặp được nhau.”
Trình Quý Lịch tỏ vẻ không quan trọng: “Dù sao vẫn tốt hơn phải ở một chỗ với ngươi hơn ba mươi năm.”
R: “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi, ngươi bằng lòng xin rời đi.
“Vậy còn ngươi, Trình Quý Khoan?”
Trình Quý Khoan nói một cách trịnh trọng: “Ta bằng lòng.”
R: “Ngươi không cần bày ra biểu cảm sắp kết hôn đâu, ta không có ý này với ngươi.”
Trình Quý Lịch vui vẻ, không ngờ trí tuệ nhân tạo cũng biết nói đùa.
Cô ấy quay đầu vỗ vai Trình Quý Khoan: “Anh, em hiểu ý anh mà. Anh yên tâm, em bằng lòng đến một nơi mới, dù sao ở đó có nhiều người như vậy, chắc chắn hoàn cảnh sẽ rất tốt.”
Trình Quý Khoan cụp mắt xuống: “Cám ơn.” Hai người phải ở trên đảo chờ hai năm, bên kia mới thông qua xét duyệt.
R nói, nó mất rất nhiều công sức, đây không phải chuyện dễ, chủ yếu là vì nó thân với 00125, nếu không nó đã không giúp chăm sóc họ.
Trình Quý Lịch tò mò hỏi: “00125 là ai?”
R: “Có hơi khó giải thích, dù sao sau khi nó đi vào thế giới này thì phát hiện ra ta, chúng ta cứ thế ở chung một chỗ. Nhờ có sự giúp đỡ của nó mà ta trưởng thành nhanh hơn.”
R còn nói: “Trình Quý Lịch, sau khi ngươi tới thế giới kia, sinh nhật của ngươi chính là ngày 5 tháng 12 năm 2000, đây xem như là lời hỏi thăm chân thành của nó dành cho Tống Vy.”
“Hy vọng các ngươi có thể gặp lại nhau.”
Trình Quý Lịch lạc quan nói: “Nhất định có thể.”
Một năm nữa trôi qua, hai anh em lên đường.
Bọn họ rơi vào bên trong cực quang.
Tống Vy quen được hai anh em ở khách sạn Băng Tuyết, anh trai tên Trình Quý Khoan còn em gái tên Trình Quý Lịch.
Bọn họ không chỉ có tên và gương mặt giống Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch như đúc, mà giọng nói dường như cũng giống ý hệt, tuổi cũng xấp xỉ tương tự.
Lúc này, Tống Vy không còn nghĩ đến việc đi du lịch vòng quanh thế giới nữa mà trước tiên theo chân hai người bọn họ làm quen rồi tính tiếp.
Ban đầu cô vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi tiếp xúc dần dần, cuối cùng biết được ngày sinh của Trình Quý Lịch là 00125, Tống Vy xác định bọn họ là do hệ thống đưa đến đây.
Nhưng cô không biết tại sao bọn họ lại được đưa đến đây, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau.
Sau khi xác nhận thân phận, Tống Vy càng nhiệt tình với Trình Quý Lịch hơn, ngày nào hai người cũng tám chuyện, đi dạo rồi chơi trò chơi với nhau.
Họ ở khách sạn Băng Tuyết khoảng nửa tháng, sau đó cùng nhau bay về nước.
Quan hệ giữa Trình Quý Khoan và Tống Thứ Phong rất tốt, hai người giống như bạn vong niên, thường xuyên nói chuyện với nhau.
Nhưng Tống Vy lại bắt gặp Trình Quý Khoan nhìn lén mình mấy lần.
Nghĩ đến những lời mình đã nói với Trình Quý Lịch, Tống Vy bỗng nhiên có chút khẩn trương và ngượng ngùng, lúc ấy đâu ai ngờ Trình Quý Khoan có thể thực sự gặp cô ở thế giới này?
Ừm, phải bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.