Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 111:




Lê Tường nghiêm túc cán mì sợi thành từng lát mỏng, sau đó lại cắt thành từng sợi mì có bề rộng chừng hai ngón tay, tiếp theo nàng trải chúng lên chỗ bột mì cho chúng tách nhau ra. Chờ tới khi tất cả mì sợi đều được cắt xong xuôi, cũng là lúc nước trong nồi sôi ùng ục.
Lửa trong bếp lò rất lớn, mì rất nhanh chín. Ngay lúc đang dọn đồ ăn ra, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó vì vậy mới ló đầu ngó vào bên trong cửa hàng hô một tiếng.
“Sư phụ Tào, ngươi và đồ đệ ngươi có ăn cay được không?”
“Có thể, có thể.”
Nghe được thanh âm trả lời bên trong, Lê Tường lại nảy ra thêm tính toán mới. Sau khi nàng chia đều mì sợi vào từng chén, lại theo thứ tự bỏ muối, hành, gừng, cọng hoa tỏi non, bột ớt vào chung với mì sợi trong chén. Sau đó nàng mới đổ hết nước chần mì ra ngoài, rửa sạch nồi, bỏ dầu vào đun nóng.
Chờ tới lúc dầu trong nồi được đun nóng khoảng bảy tám phần, nàng trực tiếp lấy cái thìa múc nửa muỗng dầu tưới lên trên mì.
Sau vài tiếng vang xì xèo, trong nháy mắt, mùi hương cay nồng của ớt và cọng hoa tỏi non được dầu sôi gợi lên, đã bay ra khắp nơi.
Là người đứng gần nhất nên Quan Thúy Nhi cũng ngửi thấy trước tiên, nàng ấy còn rõ ràng nghe được thanh âm nuốt nước miếng của mình. Hoá ra còn có cách làm mì sợi như vậy!
Nhìn mì sợi sáng bóng, hương vị vô cùng thơm, vừa thấy đã biết ăn rất ngon rồi……
“Biểu tỷ, ngươi có muốn thêm dấm không?”
“A, muốn muốn muốn. Biểu muội, đây là loại mì sợi gì?”
Thêm dấm xong, Lê Tường lại cẩn thận lau những vệt dầu dính trên mép chén, sau đó nàng mới bưng lên chén mì lên ngửi một hơi thật sau, còn tỏ ra rất hài lòng nói: “Cái này ư? Tên là mì trụng dầu.”
“Thơm quá, mùi vị từ đâu bay tới vậy……”
“Huệ Nương, là ngươi làm món ăn ngon ư?”
Mấy người chủ của các cửa hàng xung quanh đều ngửi được mùi hương này, nhưng bọn họ nhìn tới nhìn lui, vẫn chưa biết mùi hương phát ra từ đâu. Tới khi nhìn ra phía sau phòng mới phát hiện ra người thuê phòng mới ở cách vách đang làm mì sợi.
Người ta vừa mới chuyển tới, phòng ở còn chưa sửa sang xong, bọn họ còn chưa qua chào hỏi chủ nhà, cho nên cũng không tiện qua hỏi thăm lúc người ta vừa nấu đồ ăn xong. Chỉ là được ngửi mùi hương mê người như vậy mà không được nếm thử, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Đường Huệ nhìn bánh ngô vừa hâm nóng trong tay mình, lại ngó qua mì sợi nhà người ta mới làm xong, trong nháy mắt bỗng nhiên nàng ấy chẳng còn chút hứng thú ăn uống nào nữa.
Đột nhiên cảm thấy cực kì hâm mộ nhị tỷ phu……
Ngay từ đầu Lê Tường vẫn chưa chú ý tới những người chung quanh, nàng bưng một chén mì cho biểu tỷ nhờ nàng ấy mang lên trên lầu, còn nàng đi vào gọi những người còn lại ra ăn mì.
Nhưng mới đi vào đã nhìn thấy Đường Huệ cách vách đang ăn bánh ngô mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy bát mì trụng dầu của nhà mình.
“Huệ tỷ tỷ, ngươi đã ăn chưa? Ta vừa làm mì xong, đang muốn đưa qua cho ngươi đây.”
Đường Huệ: “……”
“A! Tiểu cô nương, Huệ Nương không cần ăn đâu. Ngươi có thể bán chén mì kia cho ta không?”
Một thanh âm bên cạnh vang lên, lúc này Lê Tường mới phát hiện ra ở cách vách cửa sau nhà mình vẫn còn hai nam nhân nữa đang đứng.
“Mì sợi này……”
Đã nấu xong mì, không thể để lãng phí, chờ mì dính lại sẽ không còn ngon nữa.
“Ai nói ta không cần ăn, ta đang đói đây này!”
Đường Huệ cắn một miếng hết sạch phần bánh ngô còn dư lại, sau đó vội vàng bưng ngay chén mì trong tay Lê Tường đi.
“Cảm ơn A Tường muội tử! Đợi chút ta ăn xong rồi sẽ cầm chén qua trả lại cho ngươi.”
Nói xong nàng ấy đã vừa bưng mì vừa bày ra tư thế cực kỳ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi rồi.
Hai người bên cạnh biết không có phần của mình thì cũng không để ý lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.