Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 127:




Truyền xong lời, Thanh Chi lập tức đi ngay.
Hiểu rõ nguồn cơn chuyện này, Lê Tường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nàng qua giúp nương khâu vá một chút, sau đó đi xuống lầu huỷ đi cái bếp tạm làm bằng gạch bùn ở cửa sau. Trong ngày hôm nay, sư phụ Tào đã làm xong ống khói rồi, nàng cũng có thể dùng bếp trong nhà để nấu cơm, không cần dùng tới đằng sau nữa, bởi vậy cần dọn dẹp một chút.
“Biểu tỷ, chờ sau khi làm xong ống khói, chúng ta dọn dẹp cửa hàng cho sạch sẽ một chút, hôm nay mang tất cả củ cải ướp đi, hai ngày nữa, cửa hàng có thể khai trương rồi.”
“Khai trương thì thật tốt quá, không khai trương mỗi ngày đều dùng tới tiền, ta cũng xót xa thay ngươi.”
Quan Thúy Nhi không chỉ đau lòng, nàng ấy còn cảm thấy hoảng hốt nữa. Ở đây, thức ăn mỗi ngày đều ngon hơn lúc nàng ấy ở nhà không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có một chút việc để làm, còn được biểu muội cho học chữ cùng, vui tới mức hàng đêm nàng ấy thà thức học chữ chứ không nỡ đi ngủ.
“Tương Nhi! Ống khói xây xong rồi, qua nhóm lửa một chút coi!”
Trong phòng bếp truyền ra tiếng gọi, Lê Tường lập tức hưng phấn chạy vào.
“Được rồi?!”
Sư phụ Tào gật gật đầu.
“Lê nha đầu, ngươi qua đây nhóm lửa cho ta xem, kiểm tra xem có nơi nào cần sửa lại hay không.”
“Được!”
Lê Tường lập tức hưng phấn lên, cũng vì hưng phấn quá mà lúc nhóm lửa, tay nàng hơi run rẩy, châm vài lần mới được.
Ngọn lửa từ từ lớn lên, từng luồng khói bếp cũng theo ống khói phiêu tán ra ngoài. Lửa cháy chừng mười lăm phút, nhưng trong phòng bếp không hề có chút mùi khói nào.
Sư phụ Tào lại kiểm tra khắp nơi khác trong bếp, sau khi xác định không có vấn đề gì, Lê Giang mới thanh toán tiền công cho hắn.
Trả tiền công cho hai người này xong, thoáng một cái, nhà bọn họ lại mất đi 500 đồng bối, Lê Giang cũng đau lòng tới mức đôi mắt nhìn đăm đăm một hồi, ông không nhịn được lại đưa tay lên sờ túi tiền một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần.
“Tương Nhi, phòng bếp nhà chúng ta đã xong rồi, ngày mai kia cũng có thể chuyển tủ chén qua đây. Ta tính một chốc nữa đi tìm người chọn ngày tốt khai trương đi, coi xem bao nhiêu ngày nữa chúng ta khai trương được?”
“Vâng vâng, nên tính đi. Đúng rồi phụ thân, nhớ mang bảng hiệu nhà chúng ta về.”
Lê Giang: “……”
Vội vàng quá, thiếu chút nữa hắn đã quên chuyện quan trọng như vậy rồi? Không có bảng hiệu, làm sao khai trương được?
“Ta đi luôn đây, chậm chút nữa chỉ sợ nhà người ta đóng cửa mất rồi. Vừa rồi Huệ Nương cũng nói, những ngày này mọi người sẽ dọn hàng rất sớm.”
Nói xong, hắn lại vội vội vàng vàng ra cửa, thậm chí còn quên không thay bộ quần áo bẩn trên người.
“Biểu muội, đáy nồi đã đun đỏ rực rồi kìa……”
Nghe xong Lê Tường cũng không hoảng hốt, nàng trực tiếp múc nước đổ vào. Ngay lúc mới mua về, nàng đã xử lý xong hai cái nồi mới rồi, bây giờ chỉ cần lấy ra là trực tiếp sử dụng được ngay.
Nàng đun hai nồi nước sôi, để nó nguội, sau đó nàng và biểu tỷ cùng nhau cắt củ cải thành những miếng đều nhau, bỏ vào trong vại muối chua.
Lúc mới lấy mấy cái vại muối đồ chua kia về, hai nàng đã đun nước sôi, còn dùng muối rửa sạch nữa, tiếp theo còn cẩn thận dùng rượu xoa qua một vòng, hiện giờ đem ra dùng không cần bỏ thêm rượu nữa.
Lê Tường xử lý xong củ cải lại lột thêm chừng hai mươi mấy củ tỏi, bốn cái vại muối củ cải, nàng đều thả vào bên trong mỗi vại vài củ, sau đó lại bỏ thêm không ít gừng và ớt cay, cuối cùng mới bỏ thêm muối.
“Biểu tỷ, có thể thêm nước rồi.”
Quan Thúy Nhi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tư thế ở bên cạnh. Vừa nghe nàng nói, nàng ấy lập tức múc nước sôi để nguội trong nồi đổ vào vại củ cải muối.
Nàng ấy còn nhớ kỹ biểu muội đã nói, chỉ thêm nước chừng bảy, tám phần là đủ, không cần thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.