Kim Hoa xấu hổ cười cười, cầm theo bạc tiểu thư chuẩn bị thưởng cho nữ đầu bếp, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng tân hôn.
Lúc này trong phòng bếp, hầu như mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi, một đám người chỉ còn lo quét tước dọn dẹp và nấu đồ ăn cho nô bộc trong phủ thôi.
Những việc này dành cho mấy vị sư phụ và đệ tử của họ, còn Lê Tường và Quan Thuý Nhi lại thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị chờ Thanh Chi qua đây, lập tức sẽ cùng nàng ấy rời đi.
Chẳng qua chưa chờ được Thanh Chi đến, lại chờ được một tiểu nha đầu với gương mặt tròn tròn đáng yêu.
Sư phụ Lư đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Vị này chính là nha hoàn hồi môn của thiếu phu nhân, nàng tên là Kim Hoa.”
Ái cha, nhân vật quan trọng nha.
“Vị nào là Lê cô nương làm bốn bàn bàn tiệc hôm nay vậy?”
Lê Tường đã có chút suy đoán mục đích tới đây của nàng ấy, vì vậy vội vàng cười đáp: “Là ta.”
“Là ngươi ư? Quá trẻ tuổi rồi!”
Kim Hoa kinh ngạc một hồi mới nhớ tới chuyện chính.
“Phu nhân muốn gọi ngươi tới hậu viện hỏi chuyện, ngươi có muốn đi hay không?”
Lê Tường lắc đầu, nàng đưa tay vỗ vỗ đám bột mì vẫn còn dính trên người, lập tức chúng b.ắ.n ra bên ngoài như một làn sương trắng.
“Cô nương, ngươi nhìn xem, ta vừa làm việc xong, trên người dính đầy khói bụi dầu mỡ, thật sự không nên đi gặp thiếu phu nhân.”
Lời này rất có đạo lý, Kim Hoa cũng cảm thấy với tình trạng này của nàng rất không tiện để đi gặp người khác.
“Vậy thì thôi, à, đây là bạc phu nhân thưởng cho ngươi, khen thưởng lần này ngươi làm bốn bàn tiệc đó thật không tệ, ngươi nhận lấy đi.”
Một túi tiền nặng trĩu, Lê Tường vừa đưa tay nhận lấy đã sửng sốt, một hồi lâu sau nàng mới phản ứng lại, sau đó lên tiếng cảm ơn Kim Hoa và tiễn người ta ra khỏi phòng bếp.
Những người trong phòng bếp đều tò mò muốn biết phu nhân thưởng bao nhiêu, chỉ là nhìn Lê Tường chẳng có ý muốn mở ra, bọn họ cũng ngượng ngùng hỏi nên cuối cùng đành thôi.
“Biểu tỷ, đã dọn dẹp xong đồ của chúng ta chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-201.html.]
“Ừm ừm! Đều thu xong rồi.”
Quan Thúy Nhi đã cực kỳ nôn nóng muốn trở lại cửa hàng.
Hai người mỏi mắt trông chờ, thêm khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy Thanh Chi bước vào phòng bếp.
Nàng ấy cũng hỏi giống hệt Kim Hoa, xem Lê Tường có muốn lên gặp những phu nhân tiểu thư đang ngồi trên bàn tiệc hay không, nhưng Lê Tường lại dùng lý do hồi nãy để từ chối. Cho nên nàng ấy đã trực tiếp dẫn Lê Tường ra ngoài.
Ba người bước lên hành lang dài dằng dặc phủ đầy bóng tối, chỉ có thanh âm lạnh lùng của Thanh Chi vang lên.
“Phu nhân vẫn đang dùng bữa trên kia, nàng bảo ngươi ngày mai nhớ bớt thời giờ đến tiệm sách, nàng có chuyện muốn nói với ngươi. Còn tiểu thiếu gia nữa, hắn đang bận chiêu đãi khách khứa không cách nào thoát thân được, cũng không gặp được ngươi, chẳng qua hắn đã giao tiền thưởng cho ta, dặn ta mang cho ngươi.”
Lại là một túi tiền nặng trĩu.
Đúng là kẻ có tiền thì không coi trọng đồng tiền.
Lê Tường cực kỳ động tâm, cầm trong tay mớ tiền này, mộng tưởng mua được một cái tửu lâu của nàng lại gần thêm một bước.
Chỉ là vừa rồi thiếu phu nhân kia đã cho nàng không ít, hai người bọn họ là phu thê, nàng không thể làm chuyện cầm của thiếu phu nhân, lại lấy của thiếu gia được.
“Thanh Chi tỷ tỷ, ta không nhận tiền này đâu, mới vừa rồi thiếu phu nhân đã cho ta tiền thưởng, rất nhiều tiền thưởng rồi.”
“A? Thiếu phu nhân đã cho rồi?”
Thanh Chi vô cùng hưng phấn vỗ bả vai Lê Tường một phen.
“Vậy ngươi phát tài rồi nha! Thiếu phu nhân luôn luôn ra tay hào phóng, lần này nàng cho tiền thưởng chắc chắn không ít đâu.”
Lê Tường cũng không nhịn được có chút hưng phấn.
“Là rất nhiều, ta vẫn chưa đếm đâu. Lại nói, có thể kiếm được khoản tiền này cũng nhờ công của phu nhân, ta còn phải trịnh trọng cảm ơn ngươi và phu nhân.”