Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 209:




Tay nghề như thế, không hề kém chút nào so với những sư phụ có thâm niên trong nghề.
Nửa tháng trước hắn từng được ăn một chén mì nước ở Quân Châu bên kia, lúc ấy hắn còn ngỡ rằng đó là món mì ngon nhất hắn từng được ăn, không nghĩ tới Tương nha đầu còn làm ngon hơn bên đó.
Ập vào mặt hắn chính là mùi hương cay tê người của ớt, dụ hoặc khiến người ta chảy nước miếng.
Ở bên ngoài cách cửa hàng không xa, có ba tên côn đồ đang dùng sức nuốt nuốt nước miếng, bọn họ thương lượng với nhau: “Trong cửa hàng kia đang có một đống người của tiêu cục, lúc này chúng ta không nên đi vào đâu.”
“Đợi chút đi, chờ bọn họ đi rồi chúng ta lại vào. Bọn người kia thích xen vào những chuyện bất bình, chỉ sợ chúng ta vừa đập phá đồ đạc xong cũng không đi nổi.”
Ba người thương lượng xong, cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức đi tìm một cái cầu thang gần đường sông để né tránh.
Ngay lúc Lạc Trạch đi ra bên ngoài rửa chén, lại vừa vặn chạm mặt bọn chúng, hắn vô tình ngước nhìn lên, không nghĩ tới lại gặp phải người quen.
Đương nhiên, là Lạc Trạch quen bọn họ nhưng ba người kia lại không nhận ra Lạc Trạch. Suy cho cùng Lạc Trạch của bây giờ chẳng hề giống thiếu niên lôi thôi, suy sụp của những ngày trước đó.
Ba người kia đang ngồi trên cầu thang vừa tán gẫu về những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây trong thành vừa nhìn chằm chằm vào Lê Gia Tiểu Thực, lại không thèm liếc mắt Lạc Trạch một cái.
Lạc Trạch cũng không tới trêu chọc bọn họ, hắn vừa múc nước xong đã lập tức trở về trong phòng bếp.
“Lê Tường, bên ngoài có chút không đúng.”
“Hử? Cái gì không đúng? Là những khách nhân đeo đao đó ư? Đó là người của tiêu cục, không sao đâu.”
“Không phải bọn họ, là ba tên côn đồ bên ngoài cơ. Trước kia, thời điểm ta còn thường xuyên giao du cùng đám du côn phụ cận, rất hay gặp ba người bọn họ. Mấy người đó tuyệt đối không phải hạng người tốt lành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-209.html.]
Lạc Trạch sợ nàng không tin, còn kéo Lê Tường ra ngoài lặng lẽ nhìn thoáng qua.
“Ngươi nhìn thấy không? Bọn họ vừa nói chuyện với nhau, vừa nhìn chằm chằm vào cửa hàng chúng ta. Phỏng chừng đám tiêu sư kia vừa đi, ba người bọn họ lập tức sẽ tiến vào kiếm chuyện gây sự.”
Lê Tường nhìn rất rõ ràng, đúng là bọn họ hành động y như những lời Lạc Trạch nói.
Nàng đã lo lắng vài ngày rồi, rốt cuộc bây giờ cũng nhìn thấy người tới, thật ra trong lòng nàng không có chút lo lắng sợ hãi nào, nếu có chỉ là kiên định mà thôi.
“Vấn đề này không lớn, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ trước đi.”
Lê Tường trở lại trong phòng bếp, dặn dò biểu tỷ vài câu, để nàng ấy qua tiệm sách chuyển lời. Nếu Liễu phu nhân đã nói trước, có phiền toái phải qua gọi nàng ấy ngay, vậy nàng cũng nên thông báo cho nàng ấy một tiếng mới đúng. Nói gì thì nói, một gia đình bình dân như nhà nàng, đâu thể đối kháng được với vị phu nhân kia?
Hôm nay chỉ có ba tên côn đồ tới, rất dễ tống cổ bọn chúng đi, nhưng nếu không trừ tận gốc, chắc chắn việc làm ăn nhà nàng sẽ không tiếp tục được.
Nghe lời nàng nói, Quan Thúy Nhi vội vàng tới mức chưa kịp rửa sạch tay đã chạy sang tiệm sách rồi. Lúc này đám người Ngũ Thừa Phong ở bên ngoài cũng ăn gần xong chén mì của bọn họ.
Lê Giang chỉ tính tiền cho bọn họ bằng giá chén mì nhỏ. Tuy một chén chỉ bớt đi hai đồng bối, nhưng tất cả bọn họ đều nhận ân tình này. Hơn nữa đồ ăn trong cửa hàng này không tệ, một đám đều nói nhất định sau này lại tới đây ủng hộ.
Đoàn người ra khỏi cửa hàng, dọc theo đường sông từ từ trở về tiêu cục.
Sau khi xác định người của tiêu cục đều đi cả rồi, lúc này ba tên côn đồ mới nghênh ngang tiến vào cửa hàng, sau đó mỗi người gọi một chén mì thịt miếng.
Được nữ nhi nhắc nhở từ trước, cho nên Lê Giang luôn chú ý tất cả mọi động tác của ba người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.