Chờ tới lúc trở về còn bị sư phụ phạt, thật là… càng nghĩ càng cảm thấy có chút mất mặt.
“Ngũ Thừa Phong, tửu lượng của ngươi không được, mới uống nửa chén đã say… ha ha.”
“Có sao đâu? Tửu lượng không tốt thì không uống nữa, còn tiết kiệm được tiền.”
Ngũ Thừa Phong đưa mắt nhìn trong tiệm, nhưng không nhìn thấy người khác, chỉ là lúc này hắn cần phải nhanh chóng trở về, cho nên không muốn nhiều lời với Lạc Trạch.
“Đa tạ ngươi chuyện tối hôm qua, ta phải trở về tiêu cục thao luyện, gặp lại sau.”
“A! Từ từ!”
Lạc Trạch vớt ra hai quả trứng kho từ trong nồi thịt gầm bỏ ra cái mẹt bên cạnh.
“Này, tối hôm qua Lê Tường đưa qua bảo ta hầm, đây là hai cái của ngươi, cầm lấy đi.”
Ngũ Thừa Phong sửng sốt, nhưng chỉ chốc lát sau hắn đã thấy trong lòng ấm áp, sau đó tỏ vẻ cực kỳ quý trọng bỏ hai quả trứng kho kia vào trong ngực.
Trứng kho vừa vớt khỏi nồi rất nóng, cách mấy tầng quần áo nhưng rất nhanh đã đốt tới da thịt hắn, chẳng qua hình như hắn không cảm giác được, cứ vậy một đường chạy chậm trở về tiêu cục.
Cho dù hắn một đường chạy về, nhưng vẫn đến muộn mười lăm phút, bị phạt đi quét nhà xí, trở về lại chạy thêm 30 vòng.
Thật vất vả mới thao luyện với các sư huynh xong, đang chuẩn bị xối nước tắm rửa trở về ăn trứng, kết quả trên đường đi không biết như thế nào hắn lại bị người đụng vào, khiến cho quả trứng trong n.g.ự.c bị đập vào vỡ nát ra.
Ngũ Thừa Phong phí thật nhiều công sức mới lấy được hết trứng ra khỏi quần áo của mình, rồi từng chút từng chút một ăn tất cả vào bụng.
Lúc này mọi người đã tới nhà ăn ăn cơm sáng, hiếm có khi hắn được một người nằm trải dài trên giường nghỉ ngơi. Cũng không biết như thế nào, bỗng dưng trong đầu hắn lại nghĩ tới cảnh tượng nhóm lửa hôm qua ở cửa hàng Lê gia.
Kỳ quái.
Trước kia hắn suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, nhưng từ khi biết Lê gia cũng dọn vào thành, trong đầu hắn lập tức xuất hiện suy nghĩ muốn ra bên ngoài. Không biết trong cơm do Tương nha đầu làm có thứ gì câu hồn người khác hay không……
Ngũ Thừa Phong nghĩ một lát lại tự mình bật cười, sau đó hắn nhàm chán không có việc gì làm lại bò dậy đếm số tiền mình tích cóp được.
Lúc trước vác bao tải ở bến tàu lại thêm làm các loại việc lặt vặt thay người khác như đốn củi… trong bốn năm hắn đã tích cóp được gần mười lăm ngân bối, nhưng vẫn kém so với một lần lợi nhuận áp tiêu.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-252.html.]Tiểu đồ đệ giống hắn một lần áp tiêu qua lại đã được chia tới mười tám ngân bối, càng đừng nói những đại tiêu sư, tiêu đầu đó.
Hiện tại trong tay hắn có hơn ba mươi ngân bối, thừa sức đủ mua một ngôi nhà trong thôn, thậm chí là trong trấn. Chẳng qua hắn vẫn muốn mua trong thành.
Dù đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia kia nhưng hắn vẫn không muốn ở trong cùng một thôn với bọn họ.
Cho nên, vẫn phải nỗ lực kiếm tiền đi.
..........
Lê Gia Tiểu Thực ở bên này.
“Haizzz…… Cuối cùng vẫn phải nỗ lực kiếm tiền mới được.”
Lê Tường vuốt túi tiền của mình rồi thở ngắn than dài.
Có vài người như nàng, tuy trong tay có hơn trăm ngân bối, những lại không mua nổi một cái nhà xí ở vị trí trung tâm thành.
Bạch lão bản nói cửa hàng của phụ thân hắn chỉ tới gần vị trí trung tâm thành đã có giá trị hơn một ngàn ngân bối. Nói như vậy, tửu lầu ở vị trí trung tâm thành ít nhất cũng phải có giá khởi đầu là mười ngàn ngân bối.
Quá quý!!
Lực bất tòng tâm.
Lúc còn sống, nàng có thể tích cóp được nhiều tiền như vậy ư…… Hay là nên hạ thấp tiêu chuẩn một chút, mua tòa tửu lầu ở bên ngoài trung tâm thành là được?
“Tương Nhi, dưới lầu có một nha hoàn của gia đình giàu có tới tìm ngươi.”
“A! Tới liền!”
Lê Tường cất tiền đi rồi khóa kỹ lại, tiếp theo nàng vừa trả lời vừa chạy chậm xuống lầu.
“Nha, là Kim Hoa cô nương ư? Tại sao ngươi lại tới đây sớm vậy?”