Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 317:




“Qua thái sợi củ cải cho ta xem.”
Năm người nhìn nhìn Lê Tường lại nhìn ông chủ nhà mình.
Vu Cẩm Đường trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lớn tiếng nói: “Thất thần làm gì, mau làm đi. Tam chưởng quầy nói mà các ngươi không nghe ư?”
Lúc này đám người bọn họ mới đi qua lấy củ cải xắt sợi.
Có người thái vừa nhanh vừa đẹp, có người… đại khái là lâu rồi không làm chuyện này, vì vậy hơi gượng tay một chút, tuy rằng thái rất đẹp, nhưng tốc độ tay quá chậm.
“Lại thái lát ba lạng thịt cho ta xem.”
Năm người lại đi thái lát thịt.
“Bóc vỏ năm củ tỏi.”
“Tiếp tục thái hành.”
Lê Tường yêu cầu từng việc từng việc một, mấy đầu bếp khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Ở hai yêu cầu đầu tiên, thái độ của đám đồ đệ kia còn tốt, nhưng càng về sau, bọn họ càng trở nên không kiên nhẫn.
Rốt cuộc là tam chưởng quầy này đang muốn làm cái gì? Bắt bọn họ làm cái này, làm cái kia, làm bao nhiêu thứ vậy, biết bao giờ mới xong.
Đã vậy, những thao tác này có sử dụng được trong đại hội thử đồ ăn đâu? Người này xấu tính quá.
“Tương nha đầu, ngươi có ý gì vậy?” Vu Cẩm Đường cũng nghẹn đến khó chịu, rốt cuộc lão vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Vu gia gia, cho hắn theo ta tới đại hội thử đồ ăn.”
Lê Tường chỉ một người lùn nhất trong năm tiểu đồ đệ kia. Vu Cẩm Đường liếc qua người đó, lão cũng chẳng biết tên đối phương là gì.
“Vì sao chọn hắn?”
Tất cả những người ở đây cũng có cùng thắc mắc như lão. “Bởi vì hắn biết nghe lời.”
Lê Tường để cho mấy người này làm việc không ngừng, lúc ban đầu bốn người kia làm rất tốt, rất phối hợp, nhưng tới lần thứ ba, lần thứ tư, mấy người bọn họ bắt đầu làm qua loa, đối phó.
Nhưng vì ông chủ vẫn còn ở đây nên bọn họ không dám lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn. Có điều sắc mặt không thể hiện ra nhưng bộ dáng lơi lỏng của bọn họ lại không giấu diếm được ai cả.
Chỉ có một mình tiểu đồ đệ với vóc dáng nhỏ bé kia, tuy động tác tay của hắn chậm một chút, nhưng hắn vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc, hoàn thành tất cả những yêu cầu của nàng.
Tới đại hội thử đồ ăn kia, chỉ cần làm ba món đồ ăn, dù bận cũng chẳng bận tới đâu được, đương nhiên nàng muốn đưa theo một người vừa nghe lời vừa nghiêm túc làm việc.
Thời điểm hiện tại, chỉ cần nghe nàng yêu cầu gì là Vu Cẩm Đường sẽ đồng ý ngay. Bởi vậy, lão gia tử lập tức đưa tiểu đồ đệ kia đi theo Lê Tường.
Chẳng qua có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây, đó là tiểu đồ đệ được Lê Tường chọn, lại chính là tiểu đồ đệ mới của Ngô Quân.
Sư phụ được đề cử thì không chọn, nàng lại nguyện ý đi chọn đồ đệ của hắn. Hành động này của nàng khiến vẻ mặt Ngô Quân trở nên cực kỳ khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào đã quay về thu dọn bệ bếp của mình rồi.
“Ngươi tên là gì?”
“Tam chưởng quầy, ta, ta tên là Yến Túc. Túc (粟) trong từ kê gạo……”
“Được rồi, Yến Túc, theo ta đi thôi.”
Lê Tường không ở lâu trong phòng bếp, nàng trực tiếp đưa hắn lên lầu hai Cẩm Thực Đường.
Chờ tới gần tới thời gian quy định, hai người bọn họ mới ngồi xe ngựa tới Đông Hoa tửu lầu.
Đông Hoa tửu lầu là đại tửu lâu số một số hai trong thành An Lăng, tổng cộng có bốn tầng, xem như một toà kiến trúc khá cao trong thành, đứng ở trên lầu cơ hồ có thể nhìn thấy hơn phân nửa cảnh đẹp của thành An Lăng.
Đương nhiên, lúc này nàng không cơ hội đi lên ngắm phong cảnh.
Lê Tường bị người ta trực tiếp đưa ra sau bếp, sau khi được thử độc, bình rượu gạo của nàng cũng được đưa vào theo.
Phòng bếp phía sau này, cơ hồ rộng bằng phân nửa cái sân, bao la, chói sáng, bên trong có mười mấy bệ bếp riêng biệt được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, rõ ràng ngày nào nơi đây cũng nhiễm khói lửa mịt mùng nhưng lại sạch sẽ y như vừa mới xây dựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.