“Ông chủ Vu, vị đầu bếp mới của tửu lâu nhà ngài thật sự là một người kỳ diệu. Người ta làm ra những món đồ ăn mà chúng ta còn chưa từng nếm qua cũng chưa từng nghe tới. Không biết là cao đồ của vị danh sư nào vậy?”
“Cái này…… Người ta không muốn nói tới quan hệ sư đồ, chúng ta cũng không tiện hỏi thăm. Với lại, ta cũng chẳng quan tâm làm gì, chỉ cần biết người ta là người của Cẩm Thực Đường chúng ta là được.”
Vu Cẩm Đường cười cười, lão lại cúi đầu ăn bánh rán dầu không hề đáp lời nữa.
Một nén nhang sau, rốt cuộc cũng có nhà khác mang món ăn lên, là một bát canh đậu đỏ bí đỏ của Tố Vị Trai, món này được coi như một trong những món đầu bảng của tửu lâu bọn họ.
Vu Cẩm Đường đã từng được ăn, là một món canh đặc sánh, hương vị không tồi, chỉ có điều mùi hương hơi nhạt một chút, tuyệt đối là không thể so sánh với món chè trôi nước nấu cơm rượu hồi nãy.
Quả nhiên, Lý đại nhân chỉ uống một ngụm đã đặt chén canh kia qua một bên, sau đó đề bút lên thẻ tre ghi lại cảm nhận của mình.
Sau đó, món canh của Đông Hoa cũng lên bàn, là món canh tuyết yến nhựa đào(). Đây là món ăn đồ ngọt rất được các vị phu nhân trong thành yêu thích.
Tay nghề của sư phụ Từ không thể chê, chỉ là cứ hai năm, bọn họ lại được ăn một lần, không khỏi thiếu chút sáng tạo.
Lại nói, kỳ thật trong suy nghĩ của Lý đại nhân món này và món chè trôi nước nấu cơm rượu của Cẩm Thực Đường ngang tài ngang sức, nhưng điểm thực tế ra sao?
Hiển nhiên là món chè trôi nước nấu cơm rượu kia được điểm cao hơn một chút.
(
)Có thể gọi là chè nhựa đào dưỡng nhan.
Đông Hoa đã liên tục 5 năm đều đạt được tư cách gánh vác, vị trí rất ổn định. Nhà còn lại là Tố Vị Trai cũng liên tục giành được hai năm, chẳng qua năm nay khi Cẩm Thực Đường vượt lên, có khả năng bọn họ sẽ bị đè xuống dưới.
Lý đại nhân cười tủm tỉm uống hai ngụm canh tuyết yến, sau đó hắn cũng đặt cái chén qua một bên.
Ông chủ Lâm của Đông Hoa đã chứng kiến một màn này, nhưng trên mặt lão vẫn không có chút thay đổi nào, vừa đặt chén canh xuống bàn đã quay đầu đi nhỏ giọng phân phó vài câu.
Lý đại nhân có thể ăn hết chén chè trôi nước nấu cơm rượu, nhưng chỉ uống hai ngụm canh tuyết yến. Nói như vậy, đầu bếp mới của Cẩm Thực Đường kia tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Hơn nữa, lão cũng được tự mình thưởng thức hai món đầu tiên của nhà bọn họ rồi, hương vị rất mới lạ lại ngon miệng, người tài giỏi như thế lại rơi vào tay Cẩm Thực Đường, chắc hẳn trước đó người này không được trọng dụng.
“Món thứ ba của Cẩm Thực Đường, thịt thăn chua ngọt.”
Âm thanh nha dịch báo đồ ăn vừa rơi xuống, một đãi đầy thịt màu đỏ đã lên bàn.
“Vậy mà lại có thịt ư?!”
Lý đại nhân thực sự đã bị tên món ăn này làm kinh ngạc một phen. Suy cho cùng, hầu hết những món dùng tới thịt đều là món mặn. Ngần ấy năm, hắn đã nếm qua biết bao nhiêu món đồ ăn ngọt rồi, nhưng chưa từng gặp một món nào có thịt cả.
Dường như thịt và đường là hai loại nguyên liệu khắc khẩu vậy, bỏ đường vào thịt sẽ không ra thứ gì ngon lành.
Thế nhưng hôm nay Cẩm Thực Đường lại dám phạm vào điều kiêng kị từ bao năm nay, có điều bọn họ đã dám thử, vậy hắn cũng dám nếm.
Cơ hồ là trong nháy mắt khi nhìn thấy Lý đại nhân động đũa, tất cả mọi người ngồi xung quanh cũng động đũa theo.
Từng lát thịt lưng được phủ một lớp bột nhão, chiên qua chiên lại hai lần, vừa giòn vừa thơm, lớp thịt bên trong có vị mặn, nhưng tầng bên ngoài cùng của lớp thịt ấy lại được phủ một lớp tương màu đỏ có vị chua chua ngọt ngọt, vậy mà hai thứ hương vị khác biệt hoàn toàn ấy lại hoà nhập vào nhau, thậm chí còn hỗ trợ lẫn nhau làm hương vị của món ăn trở nên tròn đầy, hoàn hảo.