Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 332:




Thanh Chi vừa ra khỏi nhà thuỷ tạ đã phát hiện trong hoa viên có người, nàng ấy còn tưởng rằng người này là một hạ nhân, không nghĩ tới khi qua nhìn mới biết đó là Lê Tường.
“Tương nha đầu, ngươi lại đây tìm phu nhân sao? Tại sao không gọi người châm đèn cho ngươi?”
“Ta không tới tìm phu nhân, chỉ là ta làm xong cơm nhưng chờ mãi không thấy ngươi tới phòng bếp, nên muốn qua bên này tìm ngươi.”
Lê Tường hít hít cái mũi, Thanh Chi lập tức phát hiện có điều khác thường.
“Ngươi khóc ư? Có phải ai đó trong phòng bếp bắt nạt ngươi không?”
Nhìn tư thế của nàng ấy, chỉ sợ Lê Tường gật đầu một cái, nàng ấy sẽ vọt tới phòng bếp xử lý người ‘bắt nạt’ nàng ngay. Lê Tường cũng bị nàng ấy chọc cho vui vẻ, nàng vội vàng nói không có.
“Tại tối nay ta mặc hơi ít. Ở trong phòng bếp vẫn ấm áp nhưng ra bên ngoài này một cái là lạnh muốn đông cả người rồi. Nhưng không sao, ta trở về uống chén canh gừng là bình thường ngay.”
“Để ta qua nói một tiếng phu nhân, rồi đưa ngươi về trước.”
Thanh Chi nói xong đã xoay người đi rồi, Lê Tường muốn duỗi tay kéo nàng ấy lại cũng không kịp, mà muốn lên tiếng gọi nàng ấy lại cũng không xong.
Hôm nay mấy người Tần Lục Gia mở tiệc chiêu đãi đại ca, chắc là có rất nhiều lời muốn nói. Lại nói, chuyện của nàng và đại ca không nên nhắc ở nhà người ngoài, Thanh Chi đưa nàng về trước cũng hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, nàng nên về trước, chuẩn bị chút tâm lý cho nương……
Vừa làm ra quyết định trở về, nàng đã nhìn thấy hai người đại ca xong việc trở về.
“Tiểu muội, đi cùng chúng ta vào bên trong ăn món gì đó đi, ngươi cũng quen thân với cô cô và dượng, chúng ta cứ vào trong phòng thoải mái trò chuyện một phen.”
“Ta không vào đâu, chắc các ngươi có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Lại nói phụ mẫu đang ở nhà chờ ta, nếu ta về muộn hai người ấy sẽ lo lắng lắm. Đại ca, ngươi…… khi nào ngươi sẽ trở về gặp phụ mẫu?”
Kỳ thật nàng nghe nội dung câu nói của hai người bọn họ, cũng hiểu chắc chắn bọn họ đã sớm biết thân phận của mình từ lâu rồi, nhưng nàng thật không hiểu, tại sao bọn họ vẫn chưa chịu tới cửa hàng nhận người thân?
Ngược lại còn đề cập tới chuyện đó trước mặt nàng… nàng thật sự không hiểu hành động cũng như suy nghĩ trong lòng đại ca mình. “Ngày mai đi, xẩm tối ngày mai, ta và Vân Châu sẽ đi qua.”
Vốn dĩ Lê Trạch cũng tính toán ngày mai sẽ tới bên đó. Nhiều ngày qua, cuối cùng hắn cũng kiểm kê xong sản nghiệp Liễu gia, cũng trả lại toàn bộ cho cô cô rồi.
Từ giờ trở đi hắn thật sự biến thành một nam nhân một nghèo hai trắng, sạch sẽ tới mức không có gì trong tay.
Nghe hắn nói, trong lòng Lê Tường cũng kiên định hơn không ít. Tốt xấu gì hắn cũng nguyện ý trở về nhận phụ mẫu, vậy là được rồi.
“Vậy ta đi về trước, đại ca…… Ngươi và đại tẩu nhất định phải tới nha.”
“Nhất định!”
Hai huynh muội nhà họ vừa dứt lời, Thanh Chi cũng ra tới.
“Thiếu gia, phu nhân vừa hỏi ngươi và thiếu phu nhân đi đâu rồi? Tại sao hai người lại đứng ở đây?”
“Không có gì, chúng ta đi vào ngay đây.”
Liễu Trạch nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Lê Tường, rồi dìu thê tử quay về nhà thuỷ tạ. Thanh Chi cũng đưa Lê Tường trở về cửa hàng của nàng.
Đột nhiên trong ngõ nhỏ tối tăm lại xuất hiện một chiếc xe ngựa, tự nhiên đã khiến đám người Ngũ Thừa Phong đang giấu trong chỗ tối cảnh giác cao độ. Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm vào người vừa bước xuống xe ngựa kia.
“Ừm? Tương nha đầu……”
Tại sao giờ này nàng lại ngồi xe ngựa trở về nhà?
Bốn năm người đều nhìn chằm chằm vào xe ngựa, nhiều tầm mắt như vậy hiển nhiên là Thanh Chi đã lập tức phát hiện ra.
Nàng ấy nhanh chóng đưa Lê Tường vào sau bếp, sau đó mới lắc mình vào trong bóng tối bắt người.
“Bọn đạo chích từ đâu tới, dám đứng ở đây nhìn trộm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.