Quan thị quay sang hỏi Lê Giang: “Có phải chúng ta nên thuê một toà nhà lớn hơn chút hay không?”
“Đúng đúng đúng, cần phải thuê một toà nhà lớn hơn chút nữa.”
“Được rồi, vậy chờ ngày mai gặp A Trạch xong, chúng ta lại đi tìm phòng ở. Thuận tiện cũng mua cho ngươi một cây vải mới. Tức phụ của A Trạch đã mang thai, nãi nãi như ngươi cũng nên chuẩn bị cho cháu của mình chút tã lót.”
Chỉ nháy mắt, tâm trí của Quan thị đã bị tiểu oa nhi chưa sinh ra kia hấp dẫn đi rồi. Dường như bà đã thấy một tiểu oa nhi lớn lên giống như đúc nhi tử nhà mình đang ngọt ngào gọi một tiếng nãi nãi.
“Đúng vậy, phải làm, hơn nữa ta nên làm nhiều một chút!”
Nói một chút, đôi phu thê nhà Lê Giang đã quẳng nhi tử mình qua một bên, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ tới chuyện nên chăm sóc nhi tức và tiểu tôn tử tương lai như thế nào.
Đại khái là lúc trước cảm xúc d.a.o động quá mạnh, nên hiện giờ bình tĩnh trở lại sẽ dễ dàng mệt mỏi, bởi vậy Quan thị chưa chờ được tới lúc mấy người Quan Thúy Nhi trở về đã thiếp đi rồi.
Lê Giang lại là người thao thức trắng đêm, cũng vì thế mà sáng ra, quầng thâm trên mắt hắn có thể liều mạng so sánh với đám người tiêu đầu Sài kia.
Chẳng qua người gặp việc vui, luôn có tâm tình sảng khoái, cho nên thân thể mỏi mệt nhưng tinh thần của hắn lại đầy phấn khởi. Tới mức bất cứ ai nhìn vào cũng biết hiện giờ tâm trạng của hắn cực kỳ tốt.
“Ông chủ Lê, ngươi phát tài nha.”
“Hắc hắc, không có không có, chỉ là trong nhà ta có chút chuyện vui thôi.”
Tiêu đầu Sài nhẹ nhàng đá đồ đệ đối diện mình hai cước rồi nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói xem, Lê gia này còn có thể sinh ra chuyện vui gì chứ? Bọn họ chỉ có một khuê nữ, không phải là nàng đính hôn chứ?”
Ngũ Thừa Phong:!!!
Hôm nay tại sao sủi cảo trong chén không ngon chút nào vậy?
Không phải! Tương nha đầu vừa tròn mười bốn, đã tới tuổi cập kê đâu mà đính với ước? Đại Giang thúc đâu có gấp như vậy? Hơn nữa, theo như tình hình hắn quan sát gần đây, xung quanh Lê gia đâu có tiểu tử trẻ tuổi nào xuất hiện? “Sư phụ, ngươi đừng nói bừa.”
“Đâu thể gọi là nói bừa được? Đây là phỏng đoán hợp lý đó. Lê gia chỉ có duy nhất một tiểu nha đầu, không phải nàng đính hôn, thế chẳng lẽ là phu thê Đại Giang thúc của ngươi sinh hài tử ư? Ngươi nhìn vẻ mặt vui mừng lộ rõ của hắn kìa, tuyệt đối là chuyện vui cực lớn.”
Tiêu đầu Sài đảo loạn tâm thần đồ đệ rồi rất vô trách nhiệm vỗ vỗ m.ô.n.g đi rồi.
“Về sớm một chút đi ngủ nhé, nếu buổi tối mà ngủ gà ngủ gật, ta sẽ phạt ngươi.”
Ngũ Thừa Phong lên tiếng, sau đó hắn chẳng có chút hứng thú nào, chỉ biết ngồi chọc sủi cảo trong chén.
“Làm sao vậy tứ oa? Hôm nay nhân sủi cảo này không ngon ư?”
“Không có, ăn ngon mà!”
Vẫn là sủi cảo nhân thịt rau cần hắn thích nhất.
“Đại Giang thúc, hôm nay vui mừng như vậy, trong nhà có chuyện gì vui ư?”
Lê Giang gật gật đầu, cười đáp: “Đúng là có chuyện vui, nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng buông xuống được một nỗi niềm. Ngày mai ngươi sẽ biết.”
Rốt cuộc tới bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy nhi tử, hắn cũng không dám nói quá vẹn toàn. Bởi vậy, chỉ hàn huyên hai câu với Ngũ Thừa Phong xong là hắn qua tiếp đón khách nhân khác.
Có điều nghe Lê Giang úp úp mở mở như vậy, Ngũ Thừa Phong lại càng khó chịu.
Tại sao hắn vẫn cứ cảm thấy chuyện vui kia là tìm nhà trượng phu cho Tương nha đầu chứ?
Với tâm trạng khó chịu như vậy, căn bản hắn không cách nào ngủ nổi. Khi trở lại tiêu cục, hắn lại nằm một cái tới tận buổi chiều, vừa mệt mỏi vừa khó chịu. Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được lại chạy tới Lê Gia Tiểu Thực.
Tới nơi, hắn lại phát hiện hôm nay Lê gia đóng cửa đặc biệt sớm. Hơn nữa, ba người nhà Đại giang thúc đều mặc y phục mới!!