“Không cần.”
Liễu Trạch đi vòng quanh phòng bếp, rồi dừng ngay trước bệ bếp của Khương Mẫn, hỏi hắn: “Ngươi có muốn đi hay không?”
Không đợi Khương Mẫn trả lời, chưởng quầy Miêu đã trả lời thay hắn: “Chủ nhân yên tâm, Tiểu Khương đã ký khế ước mười năm với ta rồi.”
Khương Mẫn: “……”
Chưởng quầy nói vậy là có ý gì? Nói cứ như hắn không tình nguyện nhưng không thể rời đi vậy.
“Chủ nhân yên tâm, Khương Mẫn sẽ không rời khỏi Cửu Phúc. Cửu Phúc có ơn rất lớn với Khương Mẫn, trừ phi ngài đuổi ta đi, nếu không ta sẽ không đi.”
Liễu Trạch gật gật đầu, hắn nhìn ba tiểu nhị còn ở lại trong phòng bếp rồi hỏi: “Vậy các ngươi thì sao?”
Ba tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đứng giữa thật cẩn thận hỏi ngược lại: “Chủ nhân, ngươi còn tiền để trả công chúng ta không?”
Mấy lời của tiểu nhị kia suýt chút nữa thì khiến Liễu Trạch bật cười, tốt xấu gì hắn cũng vừa bán công thức của tiểu muội được 3000 ngân bối đó.
“Tự nhiên là có.”
“Vậy chúng ta cũng không đi, chúng ta chỉ cần có tiền công là được.”
Chưởng quầy Miêu cảm thấy hơi mất mặt, nhưng rồi trong lòng hắn lại cảm thấy có chút an ủi.
Suy cho cùng, những người rời đi đều là người cũ từ thời chủ nhân trước, còn những người ở lại đều do tự tay hắn tuyển vào.
Có nghĩa là bản thân hắn vẫn rất tinh mắt đấy.
“Ánh mắt của chưởng quầy Miêu không tồi.”
Được một câu khen ngợi của chủ nhân, trong lòng chưởng quầy Miêu vô cùng sung sướng, bây giờ, hắn cũng không còn khó chịu vì nhiều người rời đi nữa. “Chủ nhân, chỉ mới một lúc mà nhiều người trong bếp rời đi như vậy, hiện giờ chúng ta còn chưa đủ ba vị đầu bếp làm điểm tâm. Nếu chúng ta không tuyển người ngay, chỉ sợ không có người để làm những món bình thường, chỉ có thể bán bánh bao thôi.”
“Vậy bán bánh bao.”
Liễu Trạch từ trong phòng bếp đi ra, đang chuẩn bị lên lầu tìm nương và tiểu muội, nhưng hắn vừa lên cầu thang, lại nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi dặn dò chưởng quầy Miêu: “Bảo Khương Mẫn làm xong đống bột đó rồi không cần làm nữa, hôm nay đóng cửa sớm chút, ta có việc muốn dặn dò.”
“Đã biết chủ nhân……”
Chưởng quầy Miêu đã mơ hồ cảm thấy hôm nay Cửu Phúc trà lâu sẽ xảy ra một chuyện lớn nào đó, chắc là có liên quan tới Tương nha đầu kia. A, không không không, không được gọi là Tương nha đầu, phải gọi là Lê Tường tiểu thư.
Chậc chậc chậc, thật là… vừa mới trôi qua hai tháng, vậy mà thân phận nha đầu kia thay đổi nhanh tới vậy, xưng hô có chút không quen.
Giờ phút này, mấy người Lê Tường đang thưởng thức phong cảnh trên lầu ba, chẳng ai đề cập tới chủ đề mất hứng hồi nãy nữa.
Đứng từ trên cao ngắm cảnh thật tuyệt, Lê Tường đứng dựa vào lan can lầu ba, đưa mắt nhìn về phương xa một cái, ngay lập tức nàng có thể nhìn thất Đông Hoa lâu trong trung tâm thành kia, còn có núi Huyền Nữ hơi xa xôi một chút.
Từ đây cũng có thể bao quát gần hết con sông bảo vệ thành, thậm chí còn có thể nhìn thấy nóc nhà cửa hàng Lê gia nữa.
Không khí trên này cũng cực kỳ tươi mát, hít một hơi thật sâu, cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều lắm.
Lê Tường đã động tâm rồi.
Nếu mỗi ngày đều có thể lên lầu ba uống trà ngắm cảnh, chắc nàng sẽ cảm thấy vui sướng lắm đây.
“Đại ca, ngươi vừa đi xuống là xử lý người trong phòng bếp ư? Ta đứng trên lầu cũng nhìn thấy vài người rời đi rồi.”
“Ngươi cũng thấy rồi ư? Đúng là có mấy người rời đi, bọn họ đều là người cũ đi theo vị tiên sinh kia, vừa kiêu ngạo vừa ích kỷ, nên rời đi từ lâu rồi mới đúng. Hiện giờ bọn họ thấy ta nghèo túng, lại tìm được nhà tiếp theo rồi, trong lòng không nhịn nổi nữa.”
Liễu Trạch chẳng để chuyện này ở trong lòng, những loại người giống cứt chuột kia đi rồi cũng khiến phòng bếp trong sạch hơn.
“Tiểu muội, ngươi cũng nhìn rồi đó. Hiện giờ phòng bếp của đại ca chỉ còn lại một mình Khương Mẫn. Nếu ngươi không giúp ta thì ai giúp ta?”