Hai tên tiểu nhị nói chuyện phiếm trên lầu hai lúc trước, hiện giờ đang đầy bụng lo âu. Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy trong hàng ngũ bên mình thiếu rất nhiều người.
“Chẳng lẽ sau khi chủ nhân chúng ta rời khỏi Liễu gia, ngài đã không còn tiền kinh doanh trà lâu nữa nên muốn đóng cửa?”
“Ta thấy khá giống……”
Hai người đồng thời thở dài một hơi.
“Chưởng quầy Miêu, ngươi qua đây, đi kết toán tiền công cho hai vị tiểu huynh đệ này đi.”
Liễu Trạch đang cảm thấy giận sôi máu.
Những tiểu nhị chạy bàn này cả ngày chẳng làm nên chuyện gì hay ho, chỉ biết há cái mồm buôn chuyện về trà lâu của mình, ngày thường còn không biết bọn họ đã nói những chuyện gì để lọt vào tai khách nhân.
Hơn nữa, cái loại tiểu nhị không có một chút niềm tin vào trà lâu của mình, chỉ biết nói những chuyện tiêu cực như vậy, nếu còn tiếp tục giữ lại, sẽ làm hỏng không khí trong trà lâu.
Chưởng quầy Miêu thầm than một tiếng, nhưng hắn vẫn nhanh chóng lấy ra hai chuỗi đồng bối đưa cho hai tiểu nhị chạy bàn kia.
Đại khái là hai người kia cũng đã sớm muốn rời đi rồi, bọn họ còn chẳng buồn nói một câu khách sáo nào, cứ thế trực tiếp mở cửa sau, cao chạy xa bay.
Như vậy, hiện giờ trong trà lâu chỉ còn chừng một nửa số người ban sáng, tính cả chưởng quầy Miêu và tiên sinh phòng thu chi, lại thêm mấy người chuyên đi thu mua, mấy người phòng bếp và chạy bàn nữa tổng cộng chỉ còn lại sáu người.
Kỳ thực, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, vẫn có thể chống đỡ cái trà lâu này, có điều, tới lúc ấy chắc trà lâu phải đổi tên thành bánh bao lâu mất.
Đầu tiên Liễu Trạch đưa nương và thê tử của mình qua nghỉ ngơi đằng sau quầy phục vụ, lại bảo mấy người trong trà lâu bê băng ghế ra ngồi nghe mình dặn dò. “Bắt đầu từ ngày mai, Cửu Phúc trà lâu phải đóng cửa để chỉnh đốn.”
Hắn vừa mở miệng một cái đã ném ra quả l.ự.u đ.ạ.n khiến sắc mặt của tất cả mọi người trở nên đầu váng mắt hoa.
“Chủ nhân, vì sao phải đóng cửa chỉnh đốn? Khương Mẫn vẫn ở đây, chúng ta vẫn có thể làm bánh bao bán mà.”
“Các ngươi đừng hoảng hốt, tuy trà lâu đóng cửa, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần làm, tiền công vẫn tính như bình thường.”
Liễu Trạch nói một câu trấn an tất cả mọi người bên dưới. Đúng như tiểu nhị vừa nãy đã nói, những người nhận tiền làm việc như bọn họ, chỉ cần có tiền lương, bọn họ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Các ngươi cũng thấy, vừa rồi rất nhiều người trong phòng bếp rời đi, cho nên muội muội ta sẽ đưa người của nàng qua đây tiếp quản phòng bếp. Chắc là các ngươi không có ý kiến chứ?”
Nghe nói Lê Tường sẽ tới trà lâu tiếp quản phòng bếp, cơ hồ tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt vui mừng.
Tất nhiên là trong đó có cả Khương Mẫn. Ở trong lòng hắn, Lê Tường chính là sư phụ của hắn. Chưởng quầy Miêu cũng mừng rỡ không thôi. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Hắn đã hỏi thăm rành mạch, Cẩm Thực Đường đã dựa vào tay nghề của Lê Tường mới đoạt được tư cách gánh vác ngày mồng tám tháng chạp.
Hiện giờ trà lâu của bọn họ có một vị đầu bếp với tay nghề xuất chúng như vậy tiếp quản phòng bếp, đúng là một người có thể thay thế được hai, không, một người có thể thay thế được ba người mới đúng.
Những tiểu nhị khác đều biết tay nghề Lê Tường rất lợi hại, bọn họ cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn cực kỳ hoan nghênh.
Mấy người bọn họ phản ứng như vậy, lại nằm ngoài dự kiến của Liễu Trạch, vốn dĩ hắn còn cho rằng mình phải hao phí một phen miệng lưỡi mới khiến đám người này chấp nhận cơ.
“Nếu mọi người đều không có ý kiến vậy như vậy chúng ta quyết định luôn. Từ ngày mai bắt đầu, phòng bếp cần phải chỉnh đốn lại đã, nhưng chỉnh đốn như thế nào phải tuỳ vào ý của tiểu muội ta. Về sau trong trà lâu này, lời nàng nói chính là lời ta nói, mọi người đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Âm thanh trả lời vừa nhanh vừa vang.