Mọi người vừa rồi còn tình cảm mãnh liệt, nghe một câu này lập tức tắt lửa. Thời buổi này ai sẽ cho nhi tử của mình đi ở rể chứ? Đó là muốn cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ đó.
Lại nói qua nhà người ta ở rể, như vậy nhi tử của bọn họ cũng chuyển sang họ nhà gái, sinh hài tử cũng phải theo họ nhà gái.
Cả đời đều do họ nhà gái phụ trách, không thể phụng dưỡng phụ mẫu được. Nếu bọn họ dám trở về giới thiệu việc hôn nhân như vậy, chỉ sợ sẽ bị người nhà mắng cho một trận té tát mất.
“Tương nha đầu, ngươi đang đùa chúng ta ư?”
“Đâu có! Ta nói sự thật mà. Lúc trước nhà ta còn chưa tìm được đại ca ta trở về, thân thể mẫu thân lại không tốt, ta đã chuẩn bị cả đời không gả ra ngoài rồi. Thế nhưng quan phủ chúng ta lại ra luật lệ nếu cô nương đạt tới hai mươi mà chưa có hôn phối, vậy nhất định phải do quan phủ chọn người, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn kén rể. Cho dù hiện giờ đã tìm được đại ca ta trở về, nhưng ta đã phát thề trước mặt Huyền Nữ nương nương rồi, không thể đổi ý được.”
Lúc Lê Tường nói lời này, vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, không có một chút ý tứ muốn đùa giỡn nào.
Lê Giang bị nữ nhi túm vài cái, vì vậy chỉ có thể căng da đầu phối hợp với nữ nhi: “Tương Nhi nói đúng đấy, chúng ta chỉ kén rể, không gả nữ.”
Cả người Liễu Trạch đều sửng sốt, phụ thân hắn có biết mình đang nói gì không? Tại sao chuyện này lại cho tiểu muội tự mình quyết định?
“Mau gắn lại tròng mắt vừa rớt ra ngoài đi, kén rể thì làm sao chứ? Năm đó ta cũng từng nghĩ như vậy nha, tiểu muội thật hợp khẩu vị của ta.”
Kim Vân Châu nhéo tướng công nhà mình một cái, lúc này Liễu Trạch mới thoáng hoàn hồn trở lại.
Quên đi, đây không phải lúc để nói chuyện, chờ muộn thêm chút nữa, tiệc tan rồi, hắn lại đi hỏi phụ mẫu cũng được.
Trong bữa cơm này, dường như chỉ có mấy người trong tiêu cục là ăn hăng say nhất. Ngũ Thừa Phong cũng đảo ngược lại suy nghĩ suy sụp hồi nãy, trở nên cực kỳ có tinh thần. Xem ra chuyện Lê gia kén rể là sự thật, vậy hắn đã có hi vọng rồi! Đầu tiên là hắn hiểu rõ căn nguyên chuyện này, bây giờ hắn còn chặt đứt quan hệ với Ngũ gia kia rồi, là một người tự do, còn điểm mấu chốt là bản thân hắn thích Tương nha đầu!
Hắn dám cam đoan, nếu lúc này hắn tự tiến cử chính mình, có một nửa khả năng mấy người Đại Giang thúc sẽ đồng ý.
Có điều hắn không thích mạo hiểm trong chuyện này, mấu chốt vẫn là Tương nha đầu có ý nguyện hay không.
Nếu hôm nay nàng đã công khai nói ra chuyện này, hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ không tính tới chuyện thành thân, chỉ một lòng một dạ muốn làm nên sự nghiệp ở Cửu Phúc trà lâu.
Hiểu được chuyện này, vậy bản thân hắn cũng nên cố gắng mới được, bằng không đến lúc đó ‘của hồi môn’ lại chẳng được bao nhiêu.
Ngũ Thừa Phong nghĩ một hồi, lại vui tới mức không nhịn được mà bật cười.
Tiêu đầu Sài ngồi một bên nhìn thấu hết thảy, lại liếc qua tên đồ đệ không chịu cố gắng của mình, hắn chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục cúi mặt xuống ăn miếng móng giò to tướng của mình.
Ây cha, tay nghề của nha đầu Lê Tường này thật tuyệt, nàng hầm miếng móng giò này khéo tới mức lớp da bên ngoài chỉ cần vào miệng là tan ngay ra, nước sốt thơm nồng, béo mà không ngán, đáng tiếc một bàn người đều gắp món này, khiến hắn chỉ ăn được một nửa.
Có điều!
Nếu chuyện của đồ đệ và nha đầu này thành, vậy hắn cũng chính là sư phụ của Tường nha đầu… Đến lúc đó, chẳng phải hắn sẽ dễ dàng ăn món móng giò này sao, hắc hắc ~
Sau nửa canh giờ, người tới ăn tiệc cũng lục tục ra về rồi. Tiêu đầu Sài cũng mang móng giò trên tay rời khỏi cửa hàng, tìm một nơi vắng vẻ, thích hợp để nằm vùng.
Trong phòng bếp chỉ còn ba đồ đệ, Lê Tường căn bản không kịp làm gì đã trực tiếp bị đại ca ‘tóm’ tới cửa hàng.