Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 609:




“Ngươi thay ta nói một tiếng với mấy người Đại Giang thúc, ngày mai ta lại qua đây. Ta ném hắn đi đã.”
“Cứ đi đi, chuyện này có gì ghê gớm đâu.”
Lê Tường bất đắc dĩ cười cười, sau đó nàng chu chu môi hướng về phía tửu lầu nói: “Nơi đó còn một vị kia kìa, bà ta đang quấn lấy bà ngoại ta, muốn cùng bà ấy ‘thương lượng’ việc hôn nhân.”
Ngũ Thừa Phong: “……”
Thiếu chút nữa hắn đã quên Kiều thị vẫn còn ở trong đó.
Thật là phiền toái.
Với những loại người vô liêm sỉ này, tuyệt đối không thể tập thành thói quen cho bọn họ, nếu không giải quyết triệt để trong một lần, chờ tới sau này, ngươi sẽ có vô cùng vô tận phiền toái tìm tới tận cửa.
Hai người bọn họ đều hiểu như thế, vì vậy sau khi thương lượng, bọn họ đã thống nhất thừa dịp lúc này tiệc cưới vừa tan, ai cũng không bận rộn, cứ dứt khoát giải quyết chuyện của phu thê Ngũ Đại Khuê một lần cho xong.
Kỳ thật xử lý Ngũ Đại Khuê cực kỳ đơn giản, hắn ta coi trọng nhất là chức vị quản sự kia, hiện giờ tất cả những thứ nằm trong tay hắn ta đều đến từ chức vị quản sự đó.
Tuy Lê Tường không thân thiết với chủ tiệm vải Lộ Thị nọ, nhưng đại ca lại quen, dường như quan hệ giữa hai người còn rất không tồi. Một quản sự thôi mà.
Nếu Ngũ Đại Khuê vẫn khăng khăng dây dưa, nàng cũng không ngại cho hắn ta về quê hương trồng trọt.
Hai người dẫn theo Ngũ Đại Khuê trở về tửu lầu, từ cách thật xa đã nghe được một trận ầm ĩ truyền tới từ hậu viện, vừa lúc Lê Tường nghe thấy tiếng rống đặc biệt trung khí của phụ thân nàng.
“Khuê nữ của lão tử không tới phiên các ngươi làm chủ!”
Vừa nghe thanh âm đã biết hắn tức giận thật rồi.
Ngũ Thừa Phong theo bản năng run lên, hắn yên lặng ngừng lại động tác muốn lao tới chắn ở trước người Lê Tường, thay vào đó là đi tới phía sau nàng.
Giờ phút này, có khá nhiều người đang ở trong hậu viện, có tiểu nhị và đầu bếp vừa nghỉ ngơi, còn có người một nhà Lê gia và đám người thân thích với nhà bọn họ, lại thêm đôi phụ mẫu đã chặt đứt quan hệ của Ngũ Thừa Phong và hắn nữa.
Trong lúc nhất thời, trong sân đông đúc tới nỗi chẳng còn chỗ cho bọn họ đặt chân. Vẫn là bọn tiểu nhị dọn dẹp đống đồ linh tinh đi, khung cảnh nơi này mới thoáng đãng hơn đôi chút Lê Tường cực kỳ tự giác đứng ở phía sau phụ mẫu nhà mình. Lúc này tâm tình phụ thân không tốt lắm, nếu nàng dám đứng cùng Ngũ Thừa Phong chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.
“Phụ thân, ngươi uống trà đi……”
Mau mau hạ hỏa nào.
Lê Giang trắng mắt liếc nữ nhi một cái, rồi khẽ hừ một câu. Hắn đâu phải người không nói đạo lý, hắn cũng quá hiểu tính tình của phu thê Ngũ Đại Khuê rồi, cho nên chắc chắn không có chuyện giận chó đánh mèo ở đây, chỉ là có chút bực bội khi đám người kia tới hôm nào không tới, lại chọn ngay hôm nhà bọn họ có chuyện vui thì tới làm loạn mà thôi.
Hôm nay vốn là một ngày mệt mỏi, ai chẳng muốn thoải mái dễ chịu về phòng ngủ ngon, thế mà đám người này dám tới đây gây chuyện? Thử hỏi, hắn nhịn kiểu gì?
“Tuệ Nương, ngươi và tức phụ A Trạch vào nhà trước đi, tiểu nha đầu nên rửa mặt đi ngủ.”
Quan thị thầm hiểu trượng phu đang muốn cho bà thoát đi trước, tránh để bà ở lại rơi vào tình huống khó xử giữa một bên là lão nương, một bên là trượng phu.
Sau đó bà chỉ cười cười, rồi xoay người đưa nhi tức và Tiểu Phúc Bao trở về phòng.
“Ai! Tuệ Nương!”
Quan lão bà tử nóng lòng gọi nữ nhi vài tiếng, kết quả chỉ nhìn thấy trong phòng sáng đèn chứ không hề có ai đáp lại bà ta, cuối cùng, bà ta chỉ đành xụ mặt ngồi xuống
“Được rồi, người đều ở chỗ này, chúng ta cứ nói một lần cho rõ ràng đi.” .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Xưa nay người ta đều nói xa thương gần thường, Quan gia kia dù thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của tức phụ, Lê Giang theo bản năng muốn để bọn họ lại phía sau, chuẩn bị đuổi phu thê Ngũ Đại Khuê đi rồi lại nói.
“Tứ oa, không nói gạt ngươi, lúc trước ta đã có ý muốn để ngươi vàTường Nhi đính hôn trước, nhưng ta thấy người trong nhà ngươi vẫn không rõ ràng chuyện này lắm, ta thấy chuyện đính hôn này vẫn nên hoãn lại một chút để bàn sau. Lại nói, tuổi của hai người các ngươi vẫn còn nhỏ, không cần quá gấp gáp.”
Nghe Lê Giang nói muốn hoãn lại một chút, bàn tay Ngũ Thừa Phong đang túm tay phụ thân hắn chợt nắm thật chặt lại, khiến Ngũ Đại Khuê đau đến mức không nhịn được lại ngao lên một tiếng.
Lúc này Kiều thị mới chú ý tới nam nhân nhà mình đang lấy một loại tư thế quỷ dị chắn ở trước n.g.ự.c tứ oa.
Bà ta đang muốn mắng to, nhưng vừa nhấc mắt lên lại chạm phải cặp mắt lạnh như băng của nhi tử, lời đã đến miệng phải nghẹn lại.
Ngũ Thừa Phong chỉ biết trơ mắt nhìn nỗ lực thời gian dài của hắn đều hóa thành bọt nước trong lòng khó chịu ghê gớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.