Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 122: Phiên ngoại 2




"Hoa nhi? Hoa nhi?"
Phượng Giải Ngữnằm ở trên ghế xếp ngủ, lông mi dài khẽ nhúc nhích, nhưng không có mở mắt.
Tần Diệptay chân nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnhPhượng Giải Ngữ, thân thủ vuốt lên dung nhan đangcơ hồ không có biến hóa kia, thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm: “Hoa nhi,ngươi biết không? Hai ngày nay ta đang nhớ tới chuyện trước kia của chúng ta. Ngươi nói, ta đã già hay chưa? Năm đó bởi vì không muốn phụ hoàng an bài hôn sự cho ta, tiện tay để lại thư rồi rời cung, hy vọng dựa vàobản thân tìm được người vừa lòng để làm bạn cả đời. Sau đó, ta vô tình gặp ngươi, ngươi có lẽ không biết, ở ngay một khắc nhìn thấy bóng dáng của ngươi, ta đã xác định ngươi chính là người ta đang tìm." Nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau tại khuê phòng của người khác hơn hai mươi năm trước, Tần Diệp trên mặt dẫn theo nhàn nhạt thỏa mãn tiếu ý, hắn còn nhớ rõ cuộc hẹn ba ngày sau đó với Hoa nhikia, biểu tình không cam lòng cùng phẫn hận của Hoa nhi khi bại dưới tay hắn. Khi đó hắn lại nghĩ đến, Hoa nhicảlúc sinh khí cũng vẫn sinh động xinh đẹp như vậy, cho nên nhìn hắn đến ngẩn người cuối cùng bị hắn đánh một roi cũng chưa phản ứng lại. Khi đó Hoa nhi đối với hắn không chút sắc thái hòa nhã, thậm chí biểu hiện cực độ chán ghét. Sau thì bắt đầu từ khi nào, Hoa nhi đối với hắn dần dần tâm buông phòng bị, cùng hắn xưng huynh gọi đệ đây?
Hai mắt đang nhắm chặt bỗng giật giật, Phượng Giải Ngữ chụp khai tay Tần Diệpđang ở trên mặt hắn, chậm rãi mở to mắt, lạnh lùng nói: "Thực trùng hợp, ta gần đây cũng thỉnh thoảng nhớ tới một sự tình ni." Phượng Giải Ngữ giương mắt nhìn Tần Diệp: "Một ít chuyện phi thường không tốt đẹp."
Tần Diệp cứng đờ, trên mặt vẻ hòa nhã mờ nhạt dần, theo bản năng bắt lấy tay Phượng Giải Ngữ, có chút sợ hãi nói: "Hoa nhi, sự tình lúc trước là ta không đúng, cầu cầu ngươi tha thứ ta được không? Đừng rời đi ta, cầu ngươi!"
Phượng Giải Ngữ nhìn nam nhân mình yêu cả đời rồi lại hại mình cả đời, chú ý tới mái tóc lốm đốm bạc của hắn thì trong lòng như bị gai đâm, muốn lấy tay rút nó ra cũng lực bất tòng tâm. Ngữ khí không còn bén nhọn lạnh như băngvừa rồi, Phượng Giải Ngữ thản nhiên nói:" Lúc trước ta yêu ngươi, cho nên những chuyện ngươi làm đối với ta,ta có thể buông nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của chính mình để tha thứ cho ngươi. Nhưng mà, ngươi giết Nguyệt nhi, hủy hoại Thần Anh, ta cả đờinày, cũng sẽ không tha thứ ngươi."
Phượng Giải Ngữvừa mới tỉnh lại tiếp tục ngủ, Tần Diệp vẻ mặt suy sụp đi tới, Thiết Viêm đang ở trong viện chờ hắn.
"Chủ nhân." Thiết Viêm tiến lên, thấy sắc mặt Tần Diệpcũng đoán được hắn cùng Phượng Giải Ngữ tiến triển không thuận lợi. Muốn nói chút lời an ủi rồi lại không biết như thế nào nói lên.
Tần Diệp nhẹ giọng thở dài, ngẩng đầu hỏi:" Thần anh đâu?"
Thiết Viêm nghĩ nghĩ:" Thiếu chủ hắn, lại ra cửa thành đợi." Từ ngày Đường Phi ly khai, Phượng Thần Anh không có đi tìm hắn, mà là mỗi ngày đứng ở cửa thành chờ đợi.
Tần Diệp cúi đầu mà đứng, trong mắt tràn đầy áy náy, thấp giọng nói:" Hoa nhi nói rất đúng, là ta hủy đi Thần Anh. Nếu năm đó không phải ta sai lầm, cũng không khiếnThần Anh đến con đường ngày hôm nay, cùng âu yếm nhânmỗi người một phương."
"Chủ nhân, kỳ thật cái này cũng không phải tất cả đều là người sai." Thiết Viêm thanh âm trầm trọng, nhìn thấy Tần Diệpthì không đành lòng nói: "Năm đó nếu không phải nữ nhânkia......"
"Im miệng!" Tần Diệp quát khẽ một tiếng đánh gãy Thiết Viêm, sắc mặt không tốt cảnh cáo Thiết Viêm:" Chuyện tình năm đó không được nhắc lại, ta không hy vọng Hoa nhi tái bởi vì chuyện năm xưa mà thống khổ. Sự tình đã là quá khứ, khiến cho nó trở thành quá khứ luôn đi."
"...... Dạ." Thiết Viêm nhẹ giọng đáp ứng, Tần Diệp trong lòng thở dài, xoay người đi rồi.
Thiết Viêm nhìn thấy bóng dángTần Diệp rời đi, lại xoay người nhìn xem cửa phòngđóng chặt, khó hiểu lắc đầu, lầm bầm lầu bầu nói:" Vì cái gì chủ nhân không đem chân tướng năm đó nói cho Phượng chủ nhân, nữ nhânkia, căn bản không phải chủ nhân giết......"
-----------------
Tần Diệp một tay nắm kiếm, trên mũi kiếm đã dínhmáu đỏ hồng. Một tay dẫn theo một vạt áo một nữ tử thân mặc tử sam, thân mình nàng đã hoàn toàn chơi vơi giữavách núi đen, dưới chân nhẹ nhàng. Nữ tử sắc mặt thê lương mà bất lực, một đôi mi nhãn hoảng sợ nhìn Tần Diệp, van cầu hắn đừng buông tay. Nhưng mà,Tần Diệp lại vẻ mặt tàn nhẫn thảtay ra, tùy ý nàng rơi xuống vực sâuvạn trượng.
"Giải Ngữ!" Nữ tử rơi xuống, sau vẫn hô lên tên hắn.
Phượng Giải Ngữ chấn động, mở mắt. Giống như hoạt tử nhân ngủ say mười mấy năm, sau khi thanh tỉnh lại ngày ngày bị ác mộng quấn thân, ánh mắt thê lương hoảng sợ của Liễu Nguyệt Mị trước khi chết kia không có lúc nào là không dây dưa hắn, lên án hắn năm đó bạc tình cùng phụ tâm, còn có hận ý khắc cốt đối với Tần Diệp. Phượng Giải Ngữ vĩnh viễn không quên, hai mươi năm trước khi chính mình đuổi tới vách núi đen, Tần Diệp một tay giữ lấy Nguyệt nhi, một bên lạnh lùng nhìn hắn, sau đó đối diện hắn buông lỏng tay ra. Bên dưới vách núi đen vạn trượng là một con sông, khi tìm được thi thể Liễu Nguyệt Mị, thì đã là năm ngày sau, thân thể bị cá đói cắn xé toàn bộ khuôn mặt không thể nhận ra. Tuy đã như vậy, nhưng ánh mắt Liễu Nguyệt Mịvẫn đang trừng lớn, nàng, chết không nhắm mắt! Nàng thay chính mình hoài thai mười tháng sinh ra một đứa con, mà đứa nhỏ còn chưa đầy thángđã bị mình mang theo hắn cùng Tần Diệp cao chạy xa bay. Bị trượng phu từ bỏ, cốt thịt chia lìa sáu năm, nàng lại cho tới bây giờ cũng không buông tha tìm kiếm. Phượng Giải Ngữ không dám tưởng tượng, Nguyệt nhithân là một nữ tử yếu đuối như vậy, là ôm quyết tâm rất lớn, phí nhiều tinh lực,chịu đựng rất nhiều đau khổ, mới tìm được lên trên đảo, chỉ muốn lấy lại trượng phu cùng hài tử của mình. Kết quả, ôm hận mà chết. Có lẽ, bản thân nhiều năm qua ngủ say không tỉnh cùng Thần Anh chia lìanhư vậy, đều là Nguyệt nhi trừng phạt hắn đi? Còn có năm đó, bản thân bị nam nhân mình yêu nhất vô tình cường bạo......
Môn "chi nha" một tiếng đẩy ra, đánh gãy Phượng Giải Ngữ nhớ lại. Phượng Giải Ngữ trong lòng dâng lên một trận ai lương, càng nhiều chính là không kiên nhẫn, đang muốngọi người tới đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lại, cũng ngạc nhiên.
"Thần Anh?" Phượng Giải Ngữ kích động ngồi xuống, ánh mắt hơi đỏ. Từ khi hắn thanh tỉnh đến bây giờ, số lần Phượng Thần Anh đến xem hắn có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn tưởng niệm duy nhất chính là đứa con này, lại rồi không dám gặp, hắn sợ nósẽ hận mình.
"...... Ân." Phượng Thần Anh đi vào trước giường, nhìn thấy phụ thân của mình đã nhiều năm cơ hồ cũng không có thay đổi, trong lòng có chút phức tạp, một tiếng" Cha" thủy chung nói không ra.
Phượng Giải Ngữ nhìn Phượng Thần Anh cùng mình có bảy tám phần giống nhau, rõ ràng chỉ có hơn hai mươi tuổi lại một đầu tóc bạc như lão nhân, trong lòng chua xót càng sâu.
"Tới đây." Phượng Giải Ngữ thanh âm có chút nghẹn ngào, sợ dọa đến Phượng Thần Anhliền nhanh chóng điều chỉnh một chút hô hấp, nhẹ giọng nói: "Bồi cha tán gẫu một hồi."
Phượng Thần Anh không có cự tuyệt, cúi đầu ngồi ở mép giường.
"Đã qua giờ Dậu?" Phượng Giải Ngữ biết, từ khiĐường Phi đi rồi, Phượng Thần Anhsẽ ngày ngày ở cửa thành chờ, đợi cửa thành đóng lại mới trở về.
" Ân." Phượng Thần Anh nhẹ nhàng gật đầu, hạ mắt trầm mặc. Phượng Giải Ngữ có chút bi ai cười cười, chính mình cùng hài tử, thế nhưng xa cách đến tận đây, ngay cả nói chút lời khách sáo cũng khó khănnhư thế.
Phượng Thần Anh không lên tiếng, Phượng Giải Ngữ cũng không biết nên nói cái gì, hai phụ tử cứ như vậy trầm mặc. Thật lâu sau, mới nghe Phượng Thần Anh mở miệng ra: "Ta, có thể hỏi ngươi một sự tình không?"
Phượng Giải Ngữ kinh hỉ nhìn Phượng Thần Anh, vội vàng gật đầu nói:" Đương nhiên có thể, Thần Anh muốn biết cái gì?"
Có thể là nghe ra Phượng Giải Ngữkinh hỉ kích động, Phượng Thần Anh ngẩng đầu nhìn vào mắtPhượng Giải Ngữ, ánh mắt phức tạp, nói:" Ta...... các ngươi năm đó vì cái gì ở cùng nhau? Năm đó, ngươi rõ ràng đã thành thân, thậm chí đã có ta, vì cái gì, ngươi, ngươi còn có thể yêu thương một nam nhân?"
Phượng Giải Ngữ chấn động, chờ hắn hỏi xong, trong lòng lại không hiểu vì sao thoải mái đi không ít. Thần Anh hỏi hắn sự tình năm đó, có phải đại biểu hắn đã có điểm tha thứ cho mình không?
"Kỳ thật năm đó, ta cùng hắn là bởi vì nương ngươi nên mới nhận thức." Phượng Giải Ngữ nhớ tới chuyện xưa, ngữ khí có chút trầm trọng, cũng có chút hoài niệm, suy nghĩ cũng dần dần bay xa. "Năm đó chúng ta còn bởi vì nương ngươi mà đánh qua một trận, cuối cùng ta lại thua. Ta am hiểu ám khí độc thuật, võ công cũng không giỏi như hắn, thua cũng hợp tình hợp lí."
Phượng Giải Ngữthanh âm ngân nga mà trầm hoãn, Phượng Thần Anh cũng không thúc giục, lẳng lặng lắng nghe.
Tự ngày đó hai người luận võ,Phượng Giải Ngữbại trận, Phượng Giải Ngữkhông phục tức giận muốn tỷ thí lại, chẳng qua lúc này hắn không muốn đấu võ, mà là so tửu lượng! Ba ngày sau, bọn họ lại đi vào khu rừng kia, Phượng Giải Ngữđẩy một xe đựng rượu, bình nhỏ bình lớntổng cộng có hơn hai mươi bình, tất cả rượu ủ lâu năm! Không cần hỏi, lần này là Tần Diệp thua.
"Kỳ thật tửu lượng của ta không bằng hắn, chẳng qua là trước khi uống đã nuốt vài viên dược giải rượu, hắn cái gì cũng không biết liền theo ta đối ẩm. Ta tức giận hắn võ công cao hơn, liền thừa dịp hắn uống hôn mê lấy hết quần áo của hắn, đem người treo ở trên cây, chỉ chừa cho hắn một cái tiết khố." Nhớ tới chuyện sảng khoái năm đó, Phượng Giải Ngữ nhàn nhạt cười. "Năm xưa ta không hiểu chuyện, còn đem Long Văn ngọc bộitượng trưng cho thân phận hắn mang đi." Nói tới đây, Phượng Giải Ngữ dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Đến nay cũng chưa trả cho hắn."
"Ta nhớ rõ khối ngọc bộinày, mới trước đây, hắncòn lấy đến cho ta chơi đùa, thiếu chút nữa làm bể." Phượng Thần Anhcúi đầu thấp giọng nói, khi đó hắn chẳng qua mới năm tuổi, kỳ quái chính là lại có thể nhớ rất rõ ràng.
"Đúng vậy a." Phượng Giải Ngữ cười cười, có chút lạc mịch: "Sau khi ta lấy ngọc bội của hắn, liền bắt đầu những ngày cùng hắn dây dưa không rõ."
Tần Diệp cùng Phượng Giải Ngữhơn hai mươi năm trước chẳng qua là hai thiếu niênchẳng biết trời cao đất rộng, cái gọi là không đánh không quen nhau, hai người tuổi tác không sai biệt lắm, vừa nhiều có sở thíchgiống nhau, dần dần, hai người từ gặp mặt gây gổ biến thành bằng hữu. Trong thành chỗ nào có rượu ngon,chỗ nào có mỹ nhân, bọn họ cơ hồ cùng đều đi thăm qua, đương nhiên rượu là cùng nhau đối ẩm, mỹ nhânlà cùng ở xa mà bình phẩm.
Như thế, hai người khoái hoạt trải qua hai tháng, Phượng Giải Ngữquên luôn vị hôn thê của mình, cùng Tần Diệp hình bóng không rời. Mỗi ngày gặp mặt kết quả thành quen, có một ngày bỗng nhiên không thấyTần Diệp, thời điểm tìm không thấy hắn còn khóc qua vài lần, tâm tình kém cỏi thẳng đến khi hắn thành thân cũng chưa khôi phục lại. Bởi vì Tần Diệp rõ ràng đáp ứng qua hắn, chờ thời điểmhắn thành thân, nhất định sẽ đến chúc mừng. Nhưng mà Tần Diệp lại nuốt lời, thậm chí không từ mà biệt.
"Khi đó ta thực thương tâm, có lẽ còn có cảm xúc khác, nhưng mà lúc ấy ta còn chưa biết, không hiểu rõ tâm ý của chính mình." Phượng Giải Ngữ buồn bã nói: "Chúng ta quen biết chẳng qua chỉ hai tháng, hắn ở trong lòng ta lại có vị trírất trọng yếu. Kỳ thật nay suy nghĩ kỹ, năm đó lúc hắn phải rời khỏi đã có dấu hiệu. Nửa tháng trước khi hắn rời đi, từng hôn qua ta, còn hỏi ta, nếu hắn không muốn ta thành thân, ta có thể hay không vì hắn buông tha như hoa mĩ quyến. Lúc ấy chúng ta đang uống rượu, ta chỉ nói hắn uống rượu say, lời nói không thể coi là thật. Đêm đó hắn ôm ta ngủ một đêm, từ sau đó hắn rốt cuộc không còn cùng ta có hành độngthân mật gì nữa. Ta lúc ấy rất ngốc, cái gì cũng không chú ý tới."
"Hắn năm đó, có phải thất vọng muốn buông tha ngươi?" Phượng Thần Anh có chút không dám tin nhìn Phượng Giải Ngữ, Tần Diệp đối với hắn dùng tình cảm tốtsâu đậm, thậm chí có thể nói là điên cuồng, hắn không dám tưởng tượng người nọ cũng có thời điểmbuông tha.
"Có lẽ." Phượng Giải Ngữ tự giễu cười, nói:" Cứ như vậy qua một năm, tại thời điểmta nghĩ đến chính mình có thể quên hắn, hắn thế nhưng đã trở lại. Khi đó, nương ngươi vừa mới hoài thai ngươi."
Phượng Thần Anh rùng mình, cực lực hồi tưởng hình dáng mẫu thân mình. Đáng tiếc, đều là phí công, mẫu thân trong trí nhớ của hắn, chỉ có một khuôn mặt huyết nhục mơ hồ cuối cùng kia.
"Ngươi không biết, thời điểmhắn lại xuất hiện ở trước mặt ta, nhìn thấy hắn gương mặt tươi cười, nghĩ cũng không nghĩ liền xông lên đánh hắn. Hắn cũng không đánh trả, tùy ý cho ta quyền đấm cước đá." Phượng Giải Ngữ lại lâm vào nhớ lại, ánh mắt trở nên hòa nhã: “Cuối cùng ta đánh mệt, cũng không biết như thế nào liền khóc lên. Hắn ôm ta, thực ôn nhu nói với ta hắn vốn không nghĩ sẽ mang ta bước lên con đường sai trái, nhưng hắn không thể quên ta, nói hôm nay ta vì hắn rơi lệ, thuyết minh không chỉ một mình hắn là động tâm. Ta lúc ấy không rõ, chờ hắn hôn ta dần dần kéo xuống dưới, ta mới hiểu được. Ta biết bản thân nên cự tuyệt, ta đã thành gia lập thất, mười tháng sau cũng có một hài tử thuộc về mình, ta nên cự tuyệt. Nhưng mà, ta không thể làm được......" Phượng Giải Ngữ nhìn về phía Phượng Thần Anh, nói:" Hắn nói, ta đã sớm động tâm, cho nên căn bản không thểcự tuyệt."
Phượng Thần Anh cũng nhìn Phượng Giải Ngữ, nói:" Sau lại thế nào?"
"Sau lại? Sau lại cứ như vậy, hắn ở lại, mua một tòa tiểu viện. Ta gạt nương ngươi cùng người trong nhà vụng trộm cùng hắn lui tới, thẳng đến một ngày hơn nửa năm sau, tại thời điểm ta trên đường đi tìm hắn thiếu chút nữa bị người ám sát, mới biết được thân phận của hắn là thái tử của Hoàng Diệp. Chúng ta gặp nhau một năm kia, là ngày đó hắn đi ra tìm thái tử phi cho mình. Đáng tiếc, người hắn yêu thượng là ta, một nam tử, như thế nào có thể làm thái tử phi? Càng huống chi là một nam tửđã kết hôn. Lúc ấy đương kim Hoàng Thượng biết tiền nhân hậu quả, càng trách mắng hắn vì một nam nhân mà rời cung hơn nửa năm, tiện thể muốn giết ta tái bắt hắn trở về." Phượng Giải Ngữ có chút mỏi mệt dựa vào đầu giường, từ từ nhắm hai mắt nói:"Ta nghĩ đến hắn sẽ đối với Hoàng Thượng thỏa hiệp, bởi vì hắn đã hồi cung. Nói thật, ta lúc ấy là tuyệt vọng, bởi vì sau khi hắn trở về cung ta mới phát hiện chính mình yêu không thể ít hơn hắn, ta sợ từ nay về sau rốt cuộc không còn được nhìn thấy hắn. Cho nên, chờ hắn một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, nói muốn dẫn ta bỏ trốn, ta dứt khoát buông tha cho hết thảy, kể cả ngươi."
Phượng Giải Ngữthân run rẩy,vươn tay nắm lấy tayPhượng Thần Anh, Phượng Thần Anh không có né tránh.
"Ta đời này người cần xin lỗi nhất, chính là hai mẫu tửcác ngươi." Phượng Giải Ngữ thanh âm cũng đồng dạng run rẩy, mang theo thật sâu thống khổ cùng áy náy.
Khi đó Tần Diệp buông tha đế vị, buông tha cho cái gọi là giang sơn vinh hoa phú quý, muốn cùng hắn ở chung cả đời. Cho nên, muốn hắn buông tha gia tộc, buông tha thê tử, hắn cũng nguyện ý, chỉ dành toàn bộ tình cảm thâm tình choTần Diệp. Có điều tất cả mọi người không có nghĩ đến chính là, Liễu Nguyệt Mịsinh non, Phượng Thần Anhđã xuất hiện trên thế giới này. Thời gian rời đi chậm trễ, Phượng Giải Ngữ nhìn thấy Liễu Nguyệt Mịsuy yếu lại đối hắn cười hạnh phúc cùng với hài tử nhỏ yếu mới sinh ra, liền do dự. Tần Diệp là người trên thế giới này tối lý giải được Phượng Giải Ngữ, hắn đương nhiên nhìn ra Phượng Giải Ngữchần chừ, cho nên hắn chỉ có thể không chút do dự đem Phượng Giải Ngữ đánh ngất mang đi, còn cướp luôn tiểu Thần Anhmới sinh ra không lâu. KhiPhượng Giải Ngữ tỉnh lại thì, bọn họ đã giữa biển lớnhai bênmờ mịt, lùi không thể lùi, chỉ có thể tiếp tục tiến tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.