Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 26:




Sau khi Barry nói Claude có thể không cần nằm lì trên giường, Trình Trì thấy Claude vui vẻ đến vô thức vẫy vẫy đuôi, đối với Claude, đoạn thời gian phải nằm lì trên giường hẳn là vô cùng gian nan.
Từ sau ngày đó, Trình Trì vẫn có thể thấy hắc báo vẫy đuôi nhàn nhã dạo quanh phòng, thỉnh thoảng khi thời tiết ấm hơn Claude còn có thể cùng Ian ra vườn hoa tản bộ, điều này làm cho Trình Trì có một loại ảo giác mình đang nuôi một con chó săn màu đen biến dị.
Hôm nay Trình Trì phơi xong quần áo, từ sân thượng về tới phòng, đôi mắt quét qua Claude đang lén la lén lút giơ móng vuốt hướng tới cái bụng mềm mại của mình mà đặt lên, thấy Trình Trì tiến đến, móng vuốt bèn vòng lên lỗ tai gãi gãi, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra quỳ rạp trên đệm giường đã được trải ra trên mặt đất vờ buồn ngủ.
Trình Trì cũng không dừng bước, chỉ là vừa đi lên lầu vừa nói, “Barry tiên sinh nói không cho gãi vết thương, gãi sẽ phá hư thuốc bó trên người, ngươi thấy nằm trên giường chưa đủ lâu thì cứ gãi đi.” Trình Trì cũng không thèm tính đây là lần thứ mấy bắt gặp Claude ‘toan tính’ dùng móng vuốt đi gãi vết thương.
Nghe Trình Trì nói, Claude có chút xấu hổ, nhưng vết thương lành thịt ngứa đến chịu hết nổi, chột dạ lại ủy khuất nói, “Ngứa quá…” Nhưng còn chưa nói xong, Trình Trì đã lên lầu, Claude có chút ngượng ngùng liếm liếm vết thương trên bụng rồi mới chịu ghé vào đệm híp mắt lại.
Chưa đến một lát, đầu vẫn áp lên đệm, Claude nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mình, hắn mở to mắt nhìn Trình Trì trước mặt, “Chuyện gì vậy?”
Trình Trì lắc lắc vỏ sò trong tay, “Vừa mới nhớ tới mấy ngày trước được bạn tặng cái này, nói dùng trên vết thương, lúc trở về đụng phải Al, sau đó quên mất, ban nãy phơi đồ thì nhớ ra, ta thoa lên cho ngươi một chút thử xem sao.”
Claude nhìn nhìn vỏ sò trên tay Trình Trì, đứng dậy lắc lắc đuôi, “Cảm ơn, ta tự mình làm.”
Trình Trì nhìn thoáng qua móng vuốt của Claude, xua tay, “Để ta, ngươi bây giờ làm sao thoa thuốc? Đừng để móng vuốt đụng vào mà rách vết thương, vậy thì đúng là cái được không bù nổi cái mất.”
Claude nghĩ nghĩ, thấy Trình Trì nói cũng có lý, vì vậy lại nằm xuống lộ ra cái bụng hướng về phía Trình Trì, “Vậy phiền ngươi.”
“Phiền cái gì a.” Trình Trì đã ngồi xuống đệm, mở vỏ sò quệt lên dung dịch mềm mềm dẻo dẻo được làm từ hạt châu nghiền nhuyễn pha nước, tinh tế thoa lên vết thương trên bụng Claude, lơ đễnh nói, “Suy cho cùng, thương tích của ngươi là do ta mà có, ta chăm sóc ngươi là phải thôi.”
“Nếu như…” Claude nhìn Trình Trì, suy nghĩ một chút mở miệng nói, “Nếu như không phải do Lance, ngươi cũng sẽ không đụng chuyện như vậy, mà ta, mà ta bảo vệ ngươi cũng phải thôi.”
Nghe Claude nói, động tác của Trình Trì khựng lại, sau đó lại tiếp tục, “Nói thật ra, đến bây giờ, đôi khi ta lại nghĩ tất cả những chuyện đang xảy ra bây giờ đều không phải sự thật, chỉ là một giấc mơ dài mà thôi, trong mơ có người rất giống ta, tất cả mọi người nhầm ta là hắn, sau đó ta gặp thật nhiều chuyện kỳ diệu, giống như Alice lạc vào xứ thần tiên, sau đó tỉnh mộng thì ta vẫn sinh hoạt như trước đây.”
Claude nhìn Trình Trì cúi đầu thoa thuốc cho mình, hỏi, “Ngươi… Ngươi trước đây là như thế nào?”
“Ta?” Trình Trì ngẩng đầu nhìn về phía Claude, ngẩng cao đầu lên suy nghĩ một chút, cười cười, “Ta vốn cũng chẳng có gì đặc biệt, bình thường thôi, mỗi ngày đi làm xong thì về nhà, rảnh rỗi thì ở nhà làm chút thức ăn, cuộc sống bình thản đến không thể nào bình thản hơn…”
Claude nằm sấp một bên lẳng lặng nghe Trình Trì dùng thanh âm bình tĩnh lại mang theo hoài niệm kể về quá khứ của mình, ánh tà dương đỏ tía xuyên qua song cửa sổ chiếu lên mặt của Trình Trì, khiến cả người hắn như bị bao phủ bởi một tầng màu sắc mông lung, Claude nhìn gương mặt của Trình Trì, nét cười nhàn nhạt trên mặt, trong ngực bỗng nổi lên một suy nghĩ, nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ngay giờ khắc này thì tốt biết bao.
Tìm vài chủ đề để nói chuyện với Claude, Trình Trì có chút xấu hổ cười cười, “Ta thật ra là một người không thú vị phải không? Bình thường đến một chút trò đùa cũng không biết.”
Claude lắc đầu, “Ta thấy như vậy là tốt rồi, ta chỉ mong muốn có một cuộc sống yên bình như thế.”
Trình Trì nhớ tới trước đây bạn bè hay nói mình chỉ mới hai mươi mà sống như ông già, tự giễu mà cười, lại dùng dược cao màu lam giúp Claude thoa lên vết thương, “Đây gọi là suy nghĩ của mỗi người mỗi khác.”
Ngón tay của Trình Trì mang theo dược cao lành lạnh lần thứ hai tiếp xúc với thân thể Claude, nhưng lần này Claude lại căng thẳng cả người, điều này làm cho Trình Trì ngừng động tác, nghi hoặc nhìn về phía Claude, “Chuyện gì vậy? Đau không?”
Claude cúi đầu giấu đi một tia xấu hổ trong đáy mắt, “Hm, có chút.”
Nghe Claude nói vậy, Trình Trì cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương vừa khép lại, rồi nhìn lại Claude, “Cũng không có gì a.”
Claude nhìn Trình Trì mang vẻ mặt khó hiểu, lại thật nhanh xoay mặt sang nơi khác, “Ừm, chỉ là đột nhiên hơi đau, giờ thì không sao rồi.” Nói xong, rụt chân sau lại một chút.
Trình Trì thấy Claude phản ứng khác thường, lại cúi đầu nhìn thoáng qua nơi vừa thoa thuốc, sau đó cả người khựng lại, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Phát hiện Trình Trì nhìn nơi mình bị thương rồi đờ ra, Claude lại không được tự nhiên xê dịch, “Ta hiện tại không sao, thật đó.”
Trình Trì phát hiện động tác của Claude, mặt càng thêm đỏ, hơi luống cuống đóng vỏ sò lại, gấp gáp đứng lên, lắp bắp nói, “Ừm, vậy… vậy, thuốc đã thoa xong rồi, thời… thời gian cũng không sớm, ta đi nấu cơm.” Nói xong cũng không đợi Claude trả lời đã xoay người chạy lên lầu.
Claude nhìn bóng lưng có chút hoảng loạn của Trình Trì, lại nhìn thoáng qua nơi Trình Trì vừa mò lấy, mặt cũng hơi nóng lên, chỉ có điều không ai có thể nhìn ra mà thôi, hắn đang mang thân báo mà.
.
Chạng vạng, Claude cùng Ian chơi đùa trong phòng khách, Trình Trì một mình bận rộn trong nhà bếp.
Thỉnh thoảng trong lúc chơi đùa với Ian, Claude sẽ ngẩng đầu, nhìn về bóng lưng bận rộn của Trình Trì, trong đầu không hẹn mà nhớ tới dáng vẻ của Trình Trì buổi chiều lúc thoa thuốc cho mình, cười cười nhớ tới dáng vẻ trước đây, trong ngực có gì đó bắt đầu rục rịch.
Buổi chiều hôm đó sau khi lâm vào tràng cảnh xấu hổ bất đắc dĩ, Trình Trì cũng không có vướng mắc lâu lắm, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, lúc còn đi học dùng WC của trường cũng gặp hoài chứ gì.
Đối với người rất nhanh điều khiển được tâm tình như Trình Trì, thì tâm tính của Claude lại vi diệu hơn rất nhiều. Mỗi lần Trình Trì đều mang vẻ mặt bình thản giúp Claude thoa thuốc, cố gắng chú ý tránh khỏi nơi xấu hổ kia, mà Claude lại cảm thấy ngón tay Trình Trì như có ma pháp, xúc cảm rất nhỏ đó phảng phất bị phóng đại gấp mười lần, chỉ sờ một chút đã khiến thân thể Claude có cảm giác hơi tê dại. Cảm giác này khiến trong ngực hắn rất mâu thuẫn, cảm thấy không được tự nhiên rồi lại khát vọng nhiều hơn.
.
Khi Claude bất giác cảm thấy có vật gì đó nảy mầm ở trong lòng, thì thành Lodan xa xôi từ sau đêm tuyết giết chóc kia càng thêm ba đào mãnh liệt.
“Thành chủ đại nhân tôn kính, thuộc hạ đã ra lệnh cho người tra hỏi về lũ linh cẩu lớn mật đánh lén đó, đây là khẩu cung của chúng, xin ngài xem qua.” Một thanh niên quần áo hoa lệ khí chất cao quý trên mặt mang theo một nụ cười lãnh đạm, cầm trong tay báo cáo đưa cho người theo hầu bên cạnh chủ tọa.
Người đàn ông trung niên với đôi mắt màu xanh sẫm ngồi trên chủ tọa tiếp nhận báo cáo, nhưng không mở ra, chỉ là tiện tay đặt bên ghế, “Ừm, Arthur, ngươi làm tốt lắm, nếu không phải nhờ có ngươi đúng lúc phái bộ hạ đi cứu, thì hậu quả thiết tưởng không nhỏ.”
Chàng trai trẻ tuổi khí chất cao quý cúi người hành lễ, như trước mang theo nụ cười trên mặt nói, “Thành chủ đại nhân tôn kính, vì vinh quang và tín nhiệm ngài dành cho thuộc hạ, thuộc hạ đương nhiên sẽ theo chân ngài thủ hộ tòa thành này, thủ hộ thần dân trong tòa thành này, đây là chức trách của thuộc hạ.”
Người đàn ông bên trên gật đầu khen ngợi, “Arthur thân ái, sự trưởng thành của ngươi ta đều tận mắt chứng kiến, ta rất vui mừng, mà mọi người ở trấn Topaz được ngươi cứu cũng sẽ cảm kích ngươi.”
Chàng trai trẻ tuổi phong trần tuấn lãng lại lần nữa biểu đạt quyết tâm theo chủ của mình, rồi khi rời khỏi cung điện thì ánh mắt quét qua một thanh niên khác tướng mạo sáu phần tương tự người đàn ông trên ngôi cao kia và một người trung niên môi vểnh, nhếch môi kinh khỉnh một cái rồi bước ra cửa rời đi.
.
Người trên ngôi cao nhìn hai kẻ đứng bên dưới, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, một lát sau mới mở miệng nói, “Warren xuống dưới trước đi, một lát chúng ta cùng dùng bữa.”
Chàng trai trẻ tuổi kia tiến lên một bước hành lễ, nói, “Dạ, papa.” Sau đó cũng xoay người rời khỏi đại điện, rồi mang theo một đám người hầu rời đi.
Người đàn ông trên ngôi cao vươn tay cầm lấy báo cáo vuốt phẳng một chút, đứng lên chậm rãi bước xuống bậc thang, đi tới người trung niên vẻ mặt căng thẳng bên dưới, ghé vào tai hắn nói, “Felix, ông bạn già của ta, tất cả hiện tại đều đã không cách nào thỏa mãn được ngươi sao?”
Giọng nói của người đàn ông trung niên với con ngươi màu xanh sẫm tuy nhẹ, nhưng giống như búa tạ giáng mạnh vào lòng Felix, sau lưng hắn cảm thấy man mát, “Thành chủ đại nhân tôn kính của ta, ta nghĩ, chuyện này này hẳn là có hiểu lầm.”
“Nga? Hiểu lầm?” Người đàn ông trung niên tóc xoăn mắt xanh sẫm ngân cao một âm điệu, trên mặt tuy mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, “Hiểu lầm là để lũ tay chân ti tiện mà ngươi nuôi dưỡng suốt đêm chạy tới trấn Topaz giết chóc cho thỏa thuê sao?”
Hàn ý lạnh lẽo trong lời nói của người đàn ông trung niên khiến trên trán Felix tích ra chút mồ hôi, hắn cúi người thật thấp tránh khỏi đường nhìn của người đàn ông trung niên, “Tất cả những gì thuộc hạ làm, đều vì thành chủ đại nhân ngài a.”
“Hửm? Lời này nghĩa là sao?” Người đàn ông trung niên nhìn thân thể cương cứng của Felix, lãnh đạm hỏi.
“Ngài luôn luôn hiểu rõ, hai huynh đệ cùng sở hữu một giống cái là một lời gièm pha rất lớn, huống chi thân phận của bọn họ cao quý như vậy, thuộc hạ không thể để bất luận điều gì tổn hại đến danh tiếng của thành chủ đại nhân và Warren xuất hiện, hành vi của người kia thành chủ đại nhân cũng nên biết, nếu sau này làm ầm ĩ, vậy đối với Warren thiếu thủ, đối với Cla…” Felix còn chưa nói xong đã bị người trung niên cắt đứt, “Được rồi, đừng nhiều lời.”
Người trung niên xua tay, lại lần nữa ngồi lên chủ vị, nhìn Felix mang vẻ mặt trung thành bên dưới, “Ông bạn già, không nên đem ta trở thành ấu thú vô tri, chúng ta đã quen nhau bốn mươi năm, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta rõ ràng hơn hết thảy, đừng dùng những lời đường hoàng che giấu suy tính trong lòng ngươi.” Nói xong, người trung niên cầm báo cáo trong tay đưa vào trong ngọn nến đang cháy, nhìn báo cáo bị đốt thành tro, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mắt của Felix, “Đây là lần cuối cùng, không nên tiếp tục tiếp tục vươn móng vuốt tới trấn Topaz, nhớ kỹ những lời hôm nay ta nói, ông bạn già, ngươi lẽ ra phải hiểu ta.”
Cảm nhận được khí thế bức người của người trên ngôi cao, Felix xiết chặt nắm tay, gục đầu khom lưng, “Vâng, thành chủ đại nhân tôn kính của ta.”
Người trên ngôi cao nhìn chằm chằm Felix một hồi, có chút uể oải phất tay, “Ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình.”
“Dạ.” Felix lại hành lễ rồi xoay người rời khỏi, cho đến khi ra khỏi cửa mới lần nữa quay đầu nhìn chủ điện tráng lệ này, trong mắt hiện lên một tia cay độc.
Thành chủ ngồi một mình trong chủ điện —— Hắn nắm một mai tín bội bởi vì thường được vuốt ve mà tản ra quang mang ôn nhuận, nhắm nghiền hai mắt, nhiều lần, chủ điện vắng vẻ vang lên tiếng thở dài não nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.