Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 32:




“Chào, Bangni, dạo gần đây khỏe không?” Sáng sớm Trình Trì ra sân tập thể dục thì thấy Bangni đang đi tới, hắn cười hướng Bangni phất tay chào hỏi.
“Hì, xin chào, Trình Trì tiên sinh, ta khỏe, còn ngài?” Nhìn nụ cười trong sáng trên gương mặt Trình Trì, Bangni vốn luôn luôn mang theo cảm giác khẩn trương khi tới trấn Topaz cũng thả lỏng, cười phất tay đáp lại.
“Ta cũng khỏe.” Trình Trì đi đến mở cửa mời Bangni tiến vào.
Bangni cầm một cái sọt nhỏ đưa cho Trình Trì, “Đây là trái cây của Vaart trấn, mang đến một ít cho ngài nếm thử, mong ngài thích.”
“Thực sự rất cảm ơn, trông rất ngon miệng a.” Trình Trì nhìn những trái cây tươi ngon trong sọt vừa cười vừa nói.
“Ừm, vị cũng không tệ.” Bangni gãi gãi cái ót, “Nếu ngài thích thì lần sau ta sẽ mang đến nhiều hơn.”
Hai người một đường trò chuyện vào nhà, Trình Trì mời Bangni ngồi xuống ghế, hắn tới nhà bếp lấy ra kẹo đã đóng gói sẵn, đặt trước mặt Bangni, “Khẩu vị mới lần trước bán có chạy không?”
Bangni cẩn thận đem kẹo gói lại, gật đầu nói, “Vâng, tất cả mọi người rất thích ăn, ngài cũng biết đó, bản thân cư dân trong thị trấn Vaart của chúng ta rất thích ăn rau quả, ngài còn cố ý bỏ thêm một ít mật hoa trong kẹo, ăn vào thì trong miệng sẽ tỏa ra hương hoa nhàn nhạt, cảm giác này thật sự rất tuyệt! Tất cả mọi người nói kẹo của Trình Trì tiên sinh mang đến hương vị mùa xuân!”
Nghe được đánh giá như vậy, Trình Trì thật vui mừng, “Mọi người thích là tốt rồi, ta chỉ sợ không hợp với khẩu vị của mọi người.”
Bangni nghe xong vội vã xua tay nói, “Không không không, tay nghề của ngài vô cùng giỏi, mùa đông bởi vì nguyên liệu không đủ dẫn đến lượng kẹo giảm thiểu, khiến ai ai cũng tiếc nuối.”
Dù sao Bangni cũng phải mau trở về buôn bán, cho nên hắn chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy tạm biệt, Trình Trì tiễn tới tận cửa.
Lúc gần đi Bangni nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Trình Trì, “Gần đây có vài loại dưa khác loại vừa kết trái, ngài muốn nếm thử không?”
Trình Trì hỏi là loại dưa nào, Bangni trả lời để Trình Trì chọn một ít, Bangni gật đầu tỏ ý đã nhớ kỹ, rồi cười nói, “Nhắc mới nói, Claude tiên sinh đối với ngài thật đúng là quan tâm săn sóc tận tình a, hầu như cứ cách một ngày lại cố ý đến chỗ ta mua rau cải tươi về cho ngài, lần trước ta trông thấy Claude biến thành hắc báo chạy về trấn Topaz, hình dạng đó thật là oai hùng dũng mãnh a…”
“Chờ chút.” Trình Trì nghe Bangni nói thì cảm thấy có chút không đúng, “Ngài nói là Claude cố ý tới chỗ ngài mua rau tươi? Hắn không phải cách một ngày sẽ đem chế phẩm từ da đến Vaart sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Bangni lắc đầu, “Hiện tại thời tiết đã ấm lại, giống cái trong thôn trấn chúng ta cũng không cần chế phẩm da để giữ ấm nữa, bởi vì nhu cầu cũng không nhiều, cho nên chỉ cần mười ngày nửa tháng đem tới cửa hàng trong chợ bán là được rồi.”
“Như vậy…” Trình Trì chậm rãi gật đầu, giống như vô ý mới hỏi thăm, “Claude mỗi lần tới chỗ ngươi mua rau có mang đến rắc rối gì cho các ngươi không?”
Bangni lại cười lắc đầu, “Lần đầu tiên thì làm cho papa ta bị dọa, nhưng nhiều lần nên papa ta cũng thành thói quen rồi…”
.
Ngày đó sau khi papa Hodge của Bangni như thường lệ mang rau dưa ra bày chỉnh tề trên giá, vừa ngáp dài vừa đi mở cửa, nhưng vừa há mồm ngáp được phân nửa, thì nhìn thấy người ngoài cửa rồi không kịp nói gì thì đã trợn trắng mắt ngã vật xuống.
Bangni ở phía sau sắp xếp rau dưa nghe tiếng vang thật lớn ở phía trước cửa hàng bèn chạy lên kiểm tra, phát hiện papa mình mắt trắng dã nằm đơ trên mặt đất, mà Claude không biết vì sao lại đứng trước cửa tiệm nhà mình nhíu mày mấp máy môi cúi đầu nhìn papa đang ngất xỉu của mình.
Claude thấy Bangni xuất hiện, thanh âm đều đều hỏi thăm, “Papa ngươi vừa mở rộng cửa liền bất tỉnh, ông ấy không sao chứ?”
Bởi vì chưa rõ ý đồ của Claude là gì, vì sao trời vừa tảng sáng đã đến nhà mình, Bangni nơm nớp lo sợ lắc đầu, “Không, không sao, đại, đại khái do chưa ăn điểm tâm.” Vừa nói vừa dè chừng Claude, đi tới đỡ papa mình lên kéo tới ghế đặt nằm yên, sau đó mới quay đầu nuốt một ngụm nước bọt hỏi, “Ngài, ngài hôm nay tới đây có chuyện gì à?”
Claude nhìn lướt qua Hodge còn đang hôn mê, sau đó lại thoáng nhìn một loạt rau dưa tươi rói bởi vì còn đọng sương nên trông có vẻ non mềm mọng nước, nói, “Hãy giúp ta lấy một ít rau dưa mà Trình Trì thích ăn.”
“Hả?” Bangni cho rằng mình nghe lầm.
“Ta nói, hãy giúp ta lấy một ít rau dưa mà Trình Trì thích ăn.” Claude mặt không biểu tình nói.
“Nhưng mấy hôm trước ta vừa đưa rau dưa tới cho Trình Trì tiên sinh mà, sao, hắn không thích ăn à?” Bangni vô thức hỏi.
“Rau dưa để lâu sẽ không còn mọng nước, tươi một chút thì ngon hơn.” Claude nhìn thoáng qua Bangni đang nghi vấn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên mà ho nhẹ một chút, “Vậy có thể chọn vài loại rau mà Trình Trì thích ăn không?”
Bị ánh mắt của Claude đảo qua, Bangni rùng mình một cái, vội gật đầu tiến lên phía trước nói, “Đương, đương nhiên, rau tươi thì ngon hơn…” Đang khi nói Bangni nhanh tay nhanh chân lựa ra một vài loại rau mà thường ngày Trình Trì thích ăn, dựa theo số lượng Claude yêu cầu mà lấy cho hắn, “Đây, đây nè.”
Claude tiếp nhận mấy cọng rau mà đối với hắn không hề có chút ngon miệng nhìn thoáng qua, gật đầu đưa tiền cho Bangni, lưu lại một câu, “Cảm ơn, hai ngày nữa ta lại đến.” Rồi rời khỏi cửa hàng rau.
Mà Hodge đang mơ hồ tỉnh lại nghe được Claude nói những lời này liền trợn mắt thêm lần nữa, tiếp tục ngất xỉu.
Tiếp đó quả nhiên như Claude nói, hắn cứ cách hai ngày lại xuất hiện một lần trước cửa nhà Bangni, trở thành khách ruột của cửa hàng, trầm mặc nhìn Bangni lấy rau đưa cho mình sau đó trả tiền rời đi.
Mấy lần đầu papa của Bangni run như cầy sấy núp ở phía sau để con của mình đối phó với vị khách khiến hắn kinh hồn táng đảm này. Ít lâu sau, Hodge nhát gan cũng bắt đầu chậm rãi chai mặt, thỉnh thoảng còn có thể lắp bắp hỏi Claude một ít vấn đề, Claude tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng vẫn trả lời từng vấn đề mà Hodge hỏi. Hodge cảm thấy mỹ mãn, trong lúc rảnh rỗi thường thường khoe khoang với bạn bè, ta đây ngày đó từng nói chuyện với loài báo hung mãnh nhất ha hả!
.
Tiễn Bangni đi, Trình Trì bắt đầu có chút không yên lòng, cho tới chiều hôm đó khi Claude đưa đến cho hắn con mồi mới săn được.
Trình Trì dựa vào cửa bếp nhìn bóng lưng rộng của Claude đang nhanh nhẹn xử lý con mồi, lại liếc qua sọt rau, trong sọt còn vài bó rau chưa ăn xong, trong đầu hiện lên hình ảnh một hắc báo cường tráng chạy từ trấn Topaz tới Vaart trấn trong làn sương mù lờ mờ buổi sớm, trong lòng bỗng nhiên có một vị ngọt mà chính mình cũng không thể diễn tả được tràn ra.
Claude xử lý con mồi xong, quay đầu phát hiện Trình Trì mắt không tiêu cự tựa bên cửa không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng còn mang theo nét cười nhàn nhạt.
Thấy Trình Trì như vậy, khóe miệng Claude cũng vô thức cong lên, “Đang nghĩ đến chuyện vui gì sao?”
Bởi vì thanh âm đột ngột của Claude, Trình Trì lấy lại tinh thần, nhìn vào cặp mắt sâu thẳm của Claude, tim bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, cúi đầu ổn định tinh thần, rồi lại ngẩng lên thản nhiên cười chỉ chỉ rau dưa trong sọt, “Hôm nay, Bangni đã tới.” Thấy Claude nhìn theo hướng mình chỉ rồi lại quay đầu, có điều trong mắt đã có chút hiểu rõ, Trình Trì nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm màu xanh sẫm đẹp đẽ đó, “Cảm ơn ngươi.”
Nhìn ánh mắt nhu hòa của Trình Trì, Claude bước đến trước mặt hắn, sau đó dừng lại khi chỉ còn cách có nửa bước, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào làn tóc đen mượt của Trình Trì, “Ngươi vui vẻ là tốt rồi, không cần phải nói cảm ơn.”
Thấy Claude đi tới gần, tim Trình Trì kịch liệt nhảy lên, trong cổ họng cũng có chút khô nóng, mà ngay khi ngón tay của Claude chạm vào tóc mình, rõ ràng là cái chạm nhẹ tới nỗi hầu như không thể cảm giác được, nhưng lại khiến Trình Trì có một cảm giác tê dại, Trình Trì quay đầu tránh khỏi ánh mắt của Claude.
Claude nhìn cần cổ trắng nõn hiện lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt của Trình Trì, ức chế xung động muốn chạm vào, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh trả lời, “Vậy ta đi trước, Ian còn đang ở nhà chờ ta.”
“Ừ.” Trình Trì gật đầu, xoay người đi đến phòng khách, “Hôm nay Bangni tới có mang theo một ít trái cây tươi, ngươi mang về một ít, mùi vị không tệ, Ian hẳn sẽ rất thích ăn.”
.
Đợi Claude rời khỏi, Trình Trì thở phào một cái rồi ngồi xuống ghế, không tự chủ mà giơ tay áp lên ngực, hồi tưởng lại phản ứng của mình trong bầu không khí mờ ám lúc nãy, có chút ảo não lẩm bẩm, “Ban nãy thật là mất mặt!” Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt lại cứ cười không ngừng được.
.
Trong lúc bầu không khí giữa Trình Trì và Claude bắt đầu có dấu hiệu hiểu mà không biểu đạt được, thì Al với vẻ mặt xanh xao đến nhà khiến Trình Trì càng kinh ngạc.
“Ngươi làm sao vậy? Ăn nhằm đồ ôi thiu a?” Trình Trì dìu Al ngồi lên ghế mềm, quan tâm hỏi han.
Al có chút ốm yếu khoát khoát tay, “Không biết, chỉ là không ăn uống đầy đủ, không muốn ăn gì cả, buổi tối ngủ cũng thường xuyên không an giấc.”
Trình Trì vươn tay sờ lên trán Al kiểm tra nhiệt độ, mày nhăn lại, “Ngươi không đến chỗ Barry tiên sinh xem thử à?”
Al lắc đầu, “Ta mới không muốn tới chỗ Bary tiên sinh, không muốn uống mấy thứ thuốc đắng ngét kia chút nào.”
Trình Trì không tán thành lắc đầu, “Không xem sao được chứ, ngươi nhìn ngươi bây giờ kìa, Rupert chắc chắn rất lo lắng.”
Al nhún nhún vai, “Dù sao thì ta cũng không muốn uống thuốc, ngươi ở đây có gì ngon không?”
Trình Trì nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, ta đi pha chút trà hoa quả cho ngươi.”
“Trà hoa quả? Đó là cái gì?” Al nghi hoặc hỏi thăm.
“Chính là trà dùng hoa quả pha a.” Trình Trì vừa nói vừa đến bên ngăn tủ lấy ra hai cái bình, từ trong từng cái chọn ra chút mứt hoa quả và trái cây sấy khô bỏ vào ly, sau đó rót nước nóng vào, rồi thật cẩn thận bưng đến trước mặt Al, “Nếm thử xem.”
Al ngửi thấy vị chua chua lại mang theo hương hoa quả thơm ngát lượn lờ, có hứng thú, khuấy vài cái rồi nhấp thử một ngụm, sau đó đôi mắt sáng lên nhìn Trình Trì, “A Trì, ngươi đúng là một thiên tài, cái này ngon quá a!”
Trình Trì nhìn Al dáng vẻ hưng phấn mà nhịn không được nở nụ cười, “Phải không?”
“Ừ.” Al dùng sức gật đầu, “Chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng a, thứ này làm từ loại trái cây gì? Hình như ta chưa từng ăn?”
Trình Trì cười đáp, “Lúc trước Bangni tặng ta vài loại trái cây đặc biệt trong thôn trấn của hắn, ta ăn không hết nên sấy khô để dành, sau đó thử dùng pha trà, không ngờ hương vị rất thơm ngon nha.” Nói xong, Trình Trì chỉ chỉ cái ly trong tay Al, “Trong đó còn bỏ thêm vài loại trái cây hái được trong rừng, nhiều loại trái cây hỗn hợp, pha ra hương vị sẽ không giống.”
Al nghe mà muốn mê man, lại nhấp một ngụm, hơi xấu hổ hỏi thăm, “Vậy, A Trì, có thể cho ta một ít không a?”
“Đương nhiên có thể.” Thấy Al nghe được câu trả lời hợp ý mà vui vẻ, trong lòng Trình Trì thoáng nghĩ đến mặt hàng mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.