Y Nữ Xuân Thu

Chương 1.2: Sống lại




“Nước, nước,…” một giọng khàn thấp cơ hồ không thể nghe thấy vang lên, đôi môi khô nứt hơi mấp máy, thực không ai chú ý tới yêu cầu của nàng a. Chỉ chốc lát sau, một cỗ chất lỏng mát lạnh ngọt lành chậm rãi rót vào miệng nàng, mặc dù cổ họng đau rát tựa ngàn mũi kim châm vào nhưng nàng vẫn vội vàng cố gắng nuốt cái chất lỏng này vào.
“Mẹ, nàng sẽ chết sao?”
“Không chết được”
“Nàng là ai?”
“Không rõ lắm, xem diện mạo có thể là người trong nước, dù sao không phải là người tộc Ngạc Lỗ chúng ta.”
“Oa, nàng đẹp quá!”
“Nữ nhân xinh đẹp đều không thể tin.”
“Nàng là người xấu sao?”
“Chờ nàng tỉnh ngươi đến hỏi nàng đi!”
…….
Một thời gian rất lâu sau, nàng đang trong trạng thái hỗn loạn cùng hôn mê, bên tai luôn là thanh âm cằn nhằn của một già một trẻ đang nói cái gì đó có khi thực rõ ràng có khi thực mơ hồ. Ở bên tai nàng nói chuyện rút cuộc là ai, nhưng mí mắt nàng thủy chung không mở ra, tình huống như vậy vẫn liên tục đến ngày thứ mười.
Nàng khó khăn mở mắt ra, cảnh vật đầu tiên nàng nhìn thấy chính là đồ trang trí trên nóc lều. Thử chuyển động cổ nhìn xung quanh, lều trại trang trí đơn giản gần như bần hàn, trừ bỏ cái giường nàng ngủ ra cơ hồ không có vật gì khác. Nghĩ muốn xoay người ngồi dậy, bất quá tay chân mềm nhũn vô lực lại làm cho nàng ngã trở về giường.
Aizz, đây là làm sao? Nàng đến tột cùng là làm sao vậy? Nàng nhíu nhíu mi, dần dần nhớ lại. Giờ phút này tuy toàn thân vô lực, nhưng vì xác định lại, nàng dùng móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay mình. Đau! Nàng vui sướng phát hiện cái này có thể chứng minh mình vẫn còn sống. Nàng nhớ ra là mình đang chậm rãi nằm phủ lên thi thể nữ nhân kia thì một thanh âm lạnh lùng vang lên,
“Từ nay về sau, ngươi hãy dùng khối thân thể này để tiếp tục sống, thẳng đến sống thọ và chết tại nhà, lúc đó ta mới có thể mang ngươi đi”
Nói như vậy chẳng phải nàng là Tá Thi Hoàn Hồn sao, haiz cũng tốt, có thể còn sống dù sao cũng là quí rồi. Kiếp trước cùng nàng đã không còn quan hệ, nay bắt đầu lại một cuộc đời mới, nàng muốn dùng thân thể này sống thật tốt. Nàng cũng không phải không lưu luyến, dù sao kiếp trước nàng cũng có một cuộc sống tương đối hậu đãi. Tuổi còn trẻ đã lấy được bằng Tư vấn dinh dưỡng cao cấp nhất, làm cố vấn dinh dưỡng cho một công ty thực phẩm tốt nhất, lương một năm mấy trăm vạn tệ. Tuy từ nhỏ cha mẹ sớm mất, nhưng ông nội nàng là ngôi sao sáng trong giới trung y lại xem nàng như châu bảo, đem sở học suốt đời truyền thụ cho nàng. Mặc dù cuối cùng nàng không kế thừa y bát của ông nhưng cái chức danh chuyên viên tư vấn dinh dưỡng cao cấp cũng không tính là bôi nhọ thân phận ông. May mắn ông nội đi trước nàng nếu không thì ông làm sao để thừa nhận được người đầu bạc tiễn người đầu xanh đây. Hiện giờ kiếp trước của nàng đã không còn luyến tiếc, sống lại trong thân thể này cũng coi như không tiếc nuối.
“Nha, ngươi tỉnh!” nghiêng đầu nhìn lại, một tiểu cô nương ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, kinh ngạc nhìn nàng. Tuy rằng da ngăm đen, bộ dạng cũng bình thường nhưng lại có đôi mắt trong suốt. Tiểu cô nương buông bồn nước trong tay xuống, chạy vội ra ngoài: “Mẹ, mẹ…’’ thanh âm dần dần đi xa.
Tiểu cô nương ăn mặc nhìn thực quen mắt, tóc trát thành vô số cái bện nhỏ, sau đó dùng một cái trâm cài lên đỉnh đầu, giống người Tân Cương, nhưng áo choàng và giày ủng rộng thùng thình lại cực kỳ giống người Mông Cổ. Nàng luôn không rõ ràng lắm về cách ăn mặc của dân tộc thiểu số, phục sức của tiểu cô nương kia càng làm cho nàng hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Lát sau cửa lều trại bằng vải bố lại bị nhấc lên, trừ tiểu cô nương vừa rồi còn có một vị phụ nhân trung niên.
“Ngươi đã tỉnh?” giọng nói già nua thô ráp làm cho nàng kinh ngạc.
Tiểu cô nương đứng bên cười cười: “Có phải thanh âm của mẹ ta rất kì quái? Rất nhiều người phản ứng giống ngươi, nhưng mẹ ta bệnh đã lâu, cũng dùng rất nhiều thảo dược nhưng không có chuyển biến tốt”
“Tô Lạp!” Vị phụ nhân trừng mắt liếc tiểu cô nương tỏ vẻ mắng nàng ta lắm miệng, lại cười nói với nàng, “Cô nương đói bụng chưa, ta lấy chút gì cho cô nương” nói xong liền giơ lên trước mắt nàng một cái mâm.
Mùi hương lập tức gợi lên cho nàng cảm giác thèm ăn, aiz bất quá khối thân thể này thập phần suy yếu, không đứng dậy nổi. Tiểu cô nương Tô Lạp thật lanh lợi nhảy bắn đến bên giường đem nàng đẩy ngồi xuống. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, vị phụ nhân đã cầm một chén cháo lúa mì thơm ngát ngồi xuống bên nàng, nhẹ nhàng thổi nguội đưa vào sát bên môi nàng. Cũng thực sự đói bụng, nàng ngậm lấy thìa cháo đang đưa vào miệng, cảm nhận được vị lúa mì thanh thanh ngọt ngọt. Cứ như vậy chậm rãi ăn xong, tuy nàng vẫn còn cảm giác vô lực nhưng đã thoải mái hơn vài phần.
“Cám ơn!” nàng nói ra được thực cũng dọa chính mình.
Tô Lạp kinh hỉ kêu to: “Nguyên lai ngươi có thể nói”, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen có chút đỏ lên: “Lúc ngươi mới được cứu về chỉ biết mấp máy môi, thanh âm đều không phát ra, ta còn nghĩ ngươi là người câm điếc. Ha ha, cái này tốt rồi, về sau ta đã có người nói chuyện cùng.”
“Tô Lạp” vị phụ nhân trừng mắt liếc tiểu cô nương một cái. Tô Lạp thè lưỡi, không dám lắm miệng nữa.
“Ta gọi là Đằng Triệt, là mẹ Tô Lạp, ngươi được nam nhân của ta ra sa mạc cứu về. Cô nương tên là gì? Là người ở nơi nào đến? Sau này dưỡng cho tốt rồi ta bảo người đưa ngươi trở về”. Vị phụ nhân này hỏi nhưng trong thần sắc ẩn ẩn tia phòng bị.
Tên? Khối thân thể này tên gì nàng không biết a, ông nội đã đặt cho nàng một cái tên – Liên Kiều. “Ta tên Liên Kiều”, về phần đến từ đâu a, khó mà nói nàng là tá thi hoàn hồn, nói vậy sẽ bị xem là yêu dị cũng nên.
Đằng Triệt thấy nàng chỉ nói tên, nghĩ đến nàng không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi, đỡ nàng nằm xuống liền kéo Tô Lạp ra ngoài.
Phụ nhân đi rồi nàng cũng thấy mệt mỏi, liền nhắm mắt lại trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Năm ngày sau Liên Kiều rốt cục đã có thể xuống giường. Tô Lạp thường xuyên thích vào lều tìm nàng nói chuyện. Theo Tô Lạp thì nàng đang ở trong một tiểu bộ tộc tên là Ngạc Lỗ trên thảo nguyên, có khoảng bảy mươi hộ. Nửa tháng trước, cha của Tô Lạp đi theo thương đội của sa mạc trở về, trên đường về thì trông thấy nàng đang hấp hối nên cứu về.
Trên thảo nguyên mênh mông vô bờ này trừ bỏ Ngạc Lỗ tộc còn có rất nhiều dân tộc khác, tỷ như Khánh Liễn tộc, Hồng Ba tộc, Duy Địch tộc, Khảm Lạp tộc, mà lớn nhất là Phiên Liệt tộc cũng là tộc thống trị thảo nguyên gọi là Phiên quốc. Sinh hoạt trên thảo nguyên này đều là dân chăn nuôi, dùng Phiên ngữ làm ngôn ngữ chính. Ngạc Lỗ tộc bọn họ cho tới nay đều lấy đất khô cằn mà sống, chủ yếu nhờ vào thương mậu giao dịch với Nam Lương quốc, bởi vậy tộc nhân từ nhỏ đều phải học tiếng Lương quốc, để sau khi trưởng thành cũng đi theo thương đội xuất ngoại kinh thương. Nhưng những năm gần đây, sa mạc Tây Tác quốc không ngừng lấn chiếm thảo nguyên khiến cho các tiểu bộ tộc không ngừng phải di chuyển, còn phải lo lắng Cách Tát kỵ binh đánh lén. Cổ họng mẹ Tô Lạp cách đây 2 năm bị Cách Tát kỵ binh đánh đột kích, hỏa thiêu lều trại nên bị khói làm cho hư.
Nghe Tô Lạp căm giận chỉ trích Cách Tát quốc hung ác, Liên Kiều chỉ cảm thấy việc không liên quan đến mình nên cứ hờ hững. Bất quá nghe Tô Lạp nói nàng đã biết mình đi vào một không gian xa lạ, tên những bộ tộc, các địa danh nàng đều không biết, chỉ may mắn là ngôn ngữ tương thông, không đến mức làm khó mình.
Nằm trong lều mười lăm ngày, Liên Kiều lần đầu tiên bước ra ngoài trướng. Bầu trời xanh cùng với màu xanh của thảo nguyên sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, từng khối mây trắng theo gió bay đến, hít vào không khí trong lành thơm ngát của thảo nguyên, giờ đây nàng mới cảm nhận được là mình đã sống lại.
“Đó là mẹ ta cùng mẹ Màn” Tô Lạp đưa cái tay nhỏ bé hướng về trước chỉ, nàng nhìn theo tay phía trước Đằng Triệt cùng Màn lý đi ra.
“Mẹ, người có thể đi được rồi” Tô Lạp hưng phấn hướng ĐằngTriệt phất phất tay.
“Đi, ta mang ngươi đi gặp bằng hữu mới” Tô Lạp giữ chặt tay Liên Kiều kéo nàng đi nhanh về phía trước. Vừa mới khôi phục được một chút tất nhiên không tránh khỏi vấp ngã, chạy đến trước mặt mọi người nàng có chút thở gấp.
“Tiểu Lạp” Đằng Triệt bước tới, một phen túm áo Tô Lạp, “Liên cô nương cơ thể vừa khôi phục sao chống lại nổi sức kéo của ngươi”.
“y” Tô Lạp lộ vẻ trẻ con ảo não nhìn nàng gãi gãi đầu ra vẻ biết tội.
Liên Kiều nhẹ nhàng cười: “Không có việc gì”, mọi người đều có bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác nhìn nàng, không nghĩ tới nàng cười lại đẹp đến như vậy. Nàng không rõ lén nhìn mọi người, lại nhìn hướng Tô Lạp thấy nha đầu này cũng có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm vào nàng cười híp mắt. Nhíu nhíu mày, nàng nhìn Đằng Triệt cầu cứu.
“Đừng lo, bọn họ vì chưa từng gặp qua vị nữ tử nào xinh đẹp như vậy nên nhìn đến choáng váng đó mà”. Đằng Triệt cười nói với nàng bằng giọng khàn khàn, giải thích với nàng.
Xinh đẹp? Nàng nhất thời không tiêu hóa được lời của Đằng Triệt, kiếp trước nàng tư sắc chỉ bình thường, cho tới bây giờ chưa ai dùng từ xinh đẹp nói với nàng. Chẳng lẽ thân thể thật là một đại mỹ nhân?
“Cha đã về”.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần, Tô Lạp hưng phấn chỉ về phía xa hướng thảo nguyên mà kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.