Y Nữ Xuân Thu

Chương 56: Cầu thân




Trần quý phi ở nhà mẹ đẻ được ba ngày, cũng trai giới ba ngày, chỉ có điều một chuyến này nàng về nhà mẹ đẻ, người đi theo cũng không ít, chỉ riêng cung nữ, thái giám đã có đến mười người, cộng thêm các lễ ký, quan tùy tùng, thái y, ngự y, thị vệ, sơ sơ đã có tới trên dưới một trăm người. Xem ra Trần quý phi này được nhận đại ân sủng, chẳng trách Trần phủ lại có gia nghiệp lớn, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc như vậy.
Ba ngày sau, Trần quý phi đi rồi, Trần phủ lại khôi phục yên tĩnh như xưa, chỉ có điều mai viên của Liên Kiều lại náo nhiệt hẳn lên. Từ ngày ấy bị quý phi nương nương chế nhạo, Trần Tiếu Bắc bắt đầu triển khai hành động theo đuổi mãnh liệt với Liên Kiều, mỗi ngày đều đem một đống lớn vật phẩm mới lạ thú vị hoặc bảo vật vô giá đưa tới mai viên, chỉ vài ngày sau sân đã chật cứng.
Nhìn mấy thứ này, da đầu Liên Kiều có chút run lên, nếu không đi chỉ sợ không kịp, xem ra Trần Khiếu Bắc cũng sắp cầu hôn với nàng rồi.
“Vũ nha đầu.” Trần lão gia tử không biết đã đứng ở bên ngoài viện từ khi nào.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn ông, nhẹ nhàng gọi: “Lão gia!”
Trần lão gia mỉm cười, thong thả đi vào, nhìn lướt qua các đồ vật không để được trong phòng, chỉ có thể đặt bên ngoài, lại nhìn về phía Liên Kiều, đột nhiên nói: “Ngươi hẳn là không thích Tiếu Bắc!”
Liên Kiều cũng không để ý việc bị nói trúng tâm sự, lão gia tử là người khôn khéo thế nào, sao lại không nhìn ra được tâm tư của nàng chứ, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Lão gia tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, chậm rãi nói: “Đám mây cao cao tại thượng bay trên không trung, luôn luôn xem thường việc làm bạn với mặt đất, nhưng đã rơi xuống mặt đất, cũng phải quỳ phục với bùn đất.”
Liên Kiều nghiêng đầu, nhất thời chưa hiểu ý trong lời nói của ông.
Lão gia tử thu lại ánh mắt xa xăm nhìn về phía Liên Kiều, cười nói: “Nữ nhi tựa như mây trắng trên trời, cho dù có tài trí hơn người, không dính bụi trần cũng phải lập gia đình.”
Liên Kiều hiểu rõ nhìn ông, hóa ra là muốn làm thuyết khách cho con, giờ nàng đã đủ chuyện phiền lòng, lại thêm một chuyện nữa thật sự là chịu không nổi.
Thấy nàng không có hành động nào, Trần lão gia lắc đầu rời đi, không ngờ đến cổng viện lại gặp Trần Khiếu Bắc, lão nhân ái muội nháy mắt mấy cái với con rồi đi.
Liếc mắt thấy Trần Khiếu Bắc đứng ở cổng viện, Liên Kiều bất đắc dĩ thở dài, mình lại dẫm trúng cái vận đào hoa gì đây a!
“Vũ cô nương.” Hắn đứng ở cửa chỉnh trang lại, chầm chậm gọi nàng.
“Nhị công tử.” Liên Kiều đáp lại, liếc mắt nhìn lễ vật trong viện, suy nghĩ nên làm thế nào từ chối hắn.
Đi đến bên cạnh nàng, chóp mũi phảng phất hương thơm như có như không trên người nàng, người lập tức căng thẳng, bất giác cổ họng có chút khàn khàn. Hai gò má nàng đỏ hồng, đôi mắt mê ly, môi anh đào đỏ mọng, vô cùng hấp dẫn các giác quan của hắn, hắn muốn nàng, vô cùng rõ ràng phản ứng của bản thân, mục đích của hắn từ đầu tới giờ luôn rõ ràng, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã bị đôi mắt trong suốt, khí chất xuất trần của nàng thu hút, tuy rằng nàng luôn tỏ ra có lễ độ, nhưng lại không giấu nổi sự lạnh lùng ngăn cách ngàn dặm với người ngoài. Cách nàng đối đáp, trí tuệ của nàng, sự sâu sắc của nàng, nàng đã phá vỡ nhận thức trước đây về nữ nhân của hắn, hắn thừa nhận đã nhất kiến chung tình với nàng, nữ tử như vậy mới là người hắn muốn. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao bao năm qua oanh yến không dứt bên người, cũng không thể làm hắn động tâm, người hắn chờ chính là nữ tử hơn người như vậy nha!
Tâm tùy ý động, hắn giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thâm tình chăm chú nhìn nàng.
Liên Kiều nhíu mày, không vui vì hắn tới gần, lại càng không thích bị hắn đụng chạm, nhưng tránh cũng không được, vừa vội vừa giận, nghiêm mặt nói: “Nhị công tử, xin tự trọng!”
Nhưng hắn lại thích sự lạnh lùng của nàng, vốn cho rằng nàng chỉ là không thích hắn tới gần, sau khi để ý mới biết nàng đối với mỗi người đều giữ ý tứ, với người nào cũng lễ phép duy trì khoảng cách tương đối, điều này khiến hắn hưng phấn lạ thường, điều này chẳng phải là chứng tỏ nàng vô cùng tự trọng. Ngay chính hắn cũng không hiểu nổi, vì sao hắn lại mê luyến nàng. Tuy rằng đã phái người đi điều tra thân thế nàng nhưng không thu hoạch được gì, song, điều đó cũng không quan trọng, hắn thích chính là con người nàng, mặc kệ nàng từng có thân phận gì, cho dù là một kẻ ăn mày cũng nhất định muốn nàng. Tóm lại, nàng rất hợp khẩu vị của hắn.
Nở một nụ cười dịu dàng, nhìn dung nhan tuyệt mỹ nhưng lạnh lùng của nàng, hắn dứt khoát bày tỏ tình yêu: “Ta thích nàng!”
Trừng mắt nhìn bàn tay bị nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, nàng lạnh lùng nói: “Đó là chuyện của ngươi!”
A, cũng sớm biết là nàng sẽ không vì được hắn tỏ tình mà tỏ ra ngượng ngùng đáng yêu như tiểu nữ tử bình thường, nhưng hắn lại cực kỳ thích biểu hiện này của nàng.
Nụ cười càng lớn, hắn không bỏ cuộc nói: “Nhưng bây giờ lại trở thành chuyện giữa ta và nàng.”
Nhíu mày, chán ghét hắn càng nắm càng chặt: “Ta không thích ngươi, cho nên đó vẫn là chuyện của một mình ngươi.”
Cười khổ, hắn đành bất đắc dĩ hỏi: “Vậy nàng rất ghét ta sao?”
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Chỉ cần không gây ra phiền nhiễu cho ta, ta sẽ không ghét bất kỳ người nào.”
“Như vậy hiện giờ ta đang gây ra phiền nhiễu cho nàng?” Hắn nhíu mày.
“Đúng vậy.”
A, nàng thật đúng là biết chửi xéo người ta. Chỉ có điều không quan trọng, chỉ cần nàng trở thành vợ hắn, tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy. Hắn cũng không vội, hắn có thể từ từ chờ, sau khi nàng trở thành vợ của hắn rồi chờ nàng từ từ tự mình nghĩ thông.
Tay dùng sức một chút, nàng liền ngã vào trong ngực hắn, ôm chặt eo nàng, cảm nhận được rõ ràng mềm mại xinh đẹp trong lòng, thân mình nàng mềm mại, nhu hòa, hắn tự trách mình đến bây giờ mới kéo nàng vào lòng, uổng phí cảm giác tốt đẹp như thế.
Mặc dù biểu hiện trước mặt nàng của mình giống như một sắc lang, nhưng đang ở trước mặt nữ tử mình yêu mến, hắn không kìm lòng nổi hẳn là có thể tha thứ được, hắn nghĩ như thế, cúi đầu xuống, hắn cuồng luyến hôn lên nàng, mặc dù biết nàng không chút đáp lại, nhưng mật trong miệng nàng cũng đủ rồi.
Liều lĩnh hôn một hồi, hắn ý loạn tình mê lại phát hiện đáy mắt nàng vẫn duy trì sự bình tĩnh quá đáng như cũ, điều này làm cho hắn có hơi chút không vui, điều chỉnh lại tinh thần, hắn tuyên bố bên tai nàng: “Mười ngày sau, ta sẽ cưới nàng vào phủ.”
Nơi này quả thật không ở lâu được, Liên Kiều thầm mắng bản thân ngu ngốc, tại sao không thừa dịp trước khi Trần Khiếu Bắc tỏ tình nói lời tạm biệt với hắn sau đó trốn khỏi phủ, dẫn đến hiện giờ bị một đám gia đinh trông giữ. Hiện giờ mai viên chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không thoát ra được, huống chi là người sống như nàng. Trần Khiếu Bắc thật sự là tâm tư cẩn mật, vậy mà lại có thể biết trước nàng sẽ chạy trốn. Nàng ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa, thậm chí vào nhà xí cũng có người đi theo, hơn nữa không chỉ là một người. Trong viện này cũng không có loại hoa hay cây cỏ nào có thể chế tạo mê dược, thuốc xổ linh tinh gì đó, nàng vô lực ngồi trong vườn, có chút bi ai mà nghĩ, chẳng lẽ phải cùng cái tên Nhị thế tổ kia thành thân? Nàng ngay cả người nam nhân mình yêu nhất cũng có thể từ bỏ, sao lại có thể chịu ấm ức để bản thân phải gả cho một người nam nhân mình không yêu.
Những ngày bị nhốt thật sự khó khăn, trơ mắt nhìn hôn lễ mỗi ngày một tới gần, trong phủ trên trên dưới dưới tràn ngập vui sướng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, mà nàng thì như kiến bò trên chảo nóng.
“Vũ cô nương, những thứ này đều là nhị gia tặng cho cô.” Tiểu Thanh nâng một đôi ngọc san hô vào nhà, trong đôi mắt không giấu được vẻ hâm mộ.
Khinh thường liếc mắt nhìn thứ vừa đưa đến, Liên Kiều đứng lên đi ra ngoài, ngoài phòng cũng có bốn, năm tiểu nha hoàn đang thay nhau trông chừng, nàng nhìn lại càng tức.
Tiểu Thanh buông đồ đi ra, u oán nhìn nàng một cái, xoay người định đi, tới gần cửa lại xoay người lại nói: “Nhị gia thật sự yêu mến cô nương, đây là phúc phận mà bao nhiêu nữ tử cầu còn không được, cô nương không nên làm nhị gia phiền lòng.”
Nói một phen, chợt Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn rồi mở miệng gọi lại: “Tiểu Thanh, ngươi tới đây!”
Liên Kiều thường ngày cũng không nhiều lời với người khác, đột nhiên gọi mình, khiến Tiểu Thanh giật mình không hiểu lý do, chẳng lẽ vừa rồi mình nói sai cái gì, nếu như nàng trách mắng mình trước mặt Nhị gia, Nhị gia nhất định sẽ đuổi nàng ra khỏi Trần phủ, nàng không muốn rời khỏi Trần phủ, không muốn rời xa Nhị gia!
Chậm chạp lề mề đi tới trước mặt Liên Kiều, Tiểu Thanh ngập ngừng nói: “Cô nương có gì phân phó?”
Yên lặng nhìn nàng, Liên Kiều đột nhiên hỏi: “Ngươi thích Trần Khiếu Bắc?”
“A!” Tiểu Thanh vừa sợ vừa xấu hổ khẽ hô, bởi vì nàng đã đâm trúng tâm sự của mình, cũng bởi vì nàng không hề kiêng kị gọi thẳng tục danh của Nhị gia.
Liên Kiều cau mày, không muốn lãng phí thời gian với tiểu nữ nhân này, nàng đã không còn thời gian để lãng phí: “Ngươi thật sự có thích hay không? Không nói thật, ta sẽ trực tiếp đi hỏi Trần Khiếu Bắc.”
“A! Không cần, cô nương không cần a!” Tiểu Thanh căng thẳng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gấp đến độ sắp khóc, bắt lấy tay Liên Kiều, không ngừng run rẩy, “Ta, ta, ta thích…”
“Tốt!” Liên Kiều đột nhiên ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Ta tặng hắn cho ngươi!”
“Cái gì! Cô… cô muốn…” Lấy tay che miệng cái cô gái đang hô to gọi nhỏ lại, Liên Kiều hết chỗ nói rồi.
“Hôm hành lễ, ngươi thay ta mặc giá y, cùng Trần Khiếu Bắc thành thân!” Liên Kiều vẫn như cũ ghé vào tai nàng vừa dụ dỗ vừa đe dọa: “Ta có thể nói cho ngươi, ta không chấp nhận nam nhân có tam thê tứ thiếp, cho nên một khi ta đã gả cho hắn, ngươi cũng bỏ ý niệm làm thiếp cho hắn đi! Nếu muốn gả cho người nam nhân ngươi yêu mến, ngươi cũng chỉ có một cơ hội duy nhất này!”
Tiểu Thanh bị những lời nói của Liên Kiều làm cho sửng sốt thất thần hồi lâu, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của Liên Kiều, nếu muốn gả cho người nam nhân ngươi yêu mến, cũng chỉ có một cơ hội duy nhất này! Nàng chỉ có một cơ hội! Nhị gia mà nàng mong nhớ ngày đêm, nàng tâm tâm niệm niệm yêu thầm! Có thể trở thành vợ hắn là giấc mộng bao nhiêu lần của nàng giữa đêm khuya, nhưng cuối cùng bị hiện thực tàn nhẫn phá tan thành từng mảnh nhỏ, nam nhân anh vĩ bất phàm kia là người suốt đời nàng hướng tới, cho dù phải trả giá cả sinh mệnh! Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn…
Buổi tối, Tiểu Thanh đi tới mai viên của Liên Kiều, ánh mắt kiên định nói với nàng một chữ: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.