Phòng ốc hoang phế, hài tử có ba cánh môi, còn có khúc hát ru không thành nhịp kia, đều làm da đầu người tê dại, trong lòng phát lạnh.
Tạ Cát Tường cảm nhận được hài tử kia nhìn chăm chú, nàng không dám động, cũng không dám đáp lại.
Nàng thậm chí không thể khẳng định, hài tử này là người hay là quỷ.
Đúng lúc này, hài tử đột nhiên cười cười.
Cánh môi sứt làm ba của hắn mở ra một độ cung đỏ tươi, lộ ra hàm rắng trắng bên trong, có vẻ càng thêm âm trầm đáng sợ.
Tạ Cát Tường khẽ run lên, cơ hồ sắp kinh hô ra tiếng.
Đúng lúc này, bàn tay to ấm áp hữu lực nhẹ nhàng bịt kín miệng nàng, trên đôi tay kia phát ra hơi ấm lập tức xoa dịu nội tâm kinh hoảng thất thố của Tạ Cát Tường, khiến nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Giọng nói Triệu Thụy đúng lúc vang lên bên tai nàng.
“Hắn nhìn không thấy.” Triệu Thụy khẳng định nói.
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng thậm chí không rảnh lo bàn tay to trên mặt, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm hài tử kia.
Hắn tựa như đang nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, kỳ thật ánh mắt mông lung, đôi mắt đen nhánh không thần thái, chỉ có thể chớp động trong ánh nến chiếu rọi.
Tạ Cát Tường hơi há mồm, đang muốn dò hỏi, lại không ngờ môi lập tức đụng phải lòng bàn tay ấm áp của hắn, lưu lại một mảnh mặt đỏ, tim đập cùng hơi nóng.
Tạ Cát Tường yên lặng đẩy tay hắn ra, lúc này mới ngập ngừng nói: “Hắn nhìn không thấy, vì sao phải đốt đèn.”
Triệu Thụy nhìn bàn tay mình bị đẩy ra, ánh mắt hơi lóe: “Chính vì nhìn không thấy, hắn mới cần đốt đèn, những người mắt mù lỗ tai đều rất nhạy bén, hẳn là hắn nghe thấy tiếng bước chân hai người Tô Thần, bởi vậy cố ý đốt đèn muốn làm người khác kiêng kị.”
Tạ Cát Tường nói: “Nhưng hắn chỉ là một hài tử.”
Một hài tử yếu ớt mù mắt, sứt môi, một mình sống trong ngôi viện hoang tàn, sao lại có tâm cơ sâu như vậy?
Triệu Thụy thở dài nói: “Càng là như thế, càng không khinh thường được đâu.”
Đứa nhỏ này có vẻ chỉ mới ba bốn tuổi, nếu là hài tử bình thường thì vẫn còn hồn nhiên ngây thơ, nhưng rơi xuống trên người hắn, lại không có nửa phần trẻ con.
Tạ Cát Tường nhìn gương mặt tái nhợt, môi sứt đỏ thẳm cùng nụ cười quỷ dị dưới ánh nến, tán đồng cách nói của Triệu Thụy.
||||| Truyện đề cử: Cực Phẩm Chiến Long |||||
Khả năng bọn họ ẩn nắp thời gian khá lâu, cũng có thể cảm thấy mình nghe lầm, hài tử kia “nhìn” trong chốc lát, liền thổi tắt nến, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Hắn không muốn đợi.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng thở ra.
Đợi trong phòng an tĩnh lại, Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu mới thoáng hiện phía sau Triệu Thụy: “Đại nhân, bóng đen kia đặc biệt dẫn chúng ta tới đây.”
Triệu Thụy nói: “Về trước.”
Tối nay đêm đã khuya, tiếng trống báo canh đã gõ quá mười tiếng, giờ phút này Yến Kinh đã rơi vào giấc ngủ say, trên đường lại không có bóng người qua lại.
Giữa đêm khuya, không tiện cưỡi ngựa, Triệu Thụy liền để Tô Thần và Hạ Uyển Thu về trước, tự mình bước chậm đi bên cạnh Tạ Cát Tường giữa phố khuya quạnh quẽ.
Tạ Cát Tường vẫn luôn suy nghĩ chuyện Chúc gia, không phát hiện bên cạnh còn có người trầm mặc, đợi cho nàng cân nhắc rõ ràng các manh mối ngày hôm nay, mới phát hiện Triệu Thụy vẫn luôn không lên tiếng.
Triệu Thụy cảm nhận được ánh mắt nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Trăng lạnh như nước, gió đêm thổi vi vu, ánh mắt kia ôn nhu như nước, đang nhỏ từng giọt vào đáy lòng bình tĩnh như mặt hồ của nàng.
Khuôn mặt Tạ Cát Tường ửng đỏ, nàng theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt hắn.
“Chuyện Chúc gia, huynh thấy thế nào?”
Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi.
Đáy mắt Triệu Thụy hiện lên ý cười, không vạch trần nàng đang thẹn thùng, chỉ nói: “Đứa nhỏ Chúc gia này, cho dù Nghi Loan Tư cũng không có ghi chép, có thể thấy được từ khi hắn ra đời đã bị giấu đi, đến nay không ai biết được.”
Tạ Cát Tường thở dài: “Tuy rằng hài tử kia gầy yếu vô cùng, nhưng mà vóc dáng thật ra rất cao, cũng gần khoảng ba bốn tuổi. Lại suy xét đến ba năm trước đây Hách phu nhân đột nhiên bộc phát bệnh nặng qua đời, việc này có vẻ như còn có ý nghĩa sâu xa nào khác.”
Triệu Thụy như suy tư gì nói: “Trước đó Bạch Đồ có nói đến lời đồn kia, nếu là thật sự…… Như vậy đứa nhỏ này, có thể do Hách phu nhân yêu đương vụng trộm sinh ra không?”
Tạ Cát Tường nhíu mày, lúc ấy nàng xem việc này không hợp lý nên phản bác Bạch Đồ, nhưng đứa nhỏ này xuất hiện, lại làm Tạ Cát Tường dao động.
Nhưng chốc lát sau, Tạ Cát Tường vẫn quyết đoán nói: “Không có khả năng đó được, căn cứ theo hồ sơ Nghi Loan Tư, một ngày trước lúc Hách phu nhân mất còn ra cửa du ngoạn, nếu lúc ấy nàng có thai trong người, người khác sao lại không bắt bẻ?”
Triệu Thụy nói: “Lời Cát Tường nói thật đúng, cho dù Hách phu nhân thật sự yêu đương vụng trộm, người nàng yêu đương vụng trộm cũng khẳng định ở trong nội trạch Chúc phủ, thậm chí nàng còn không có khả năng quen biết người ngoài, hơn nữa còn tạo nên một đoạn nhân duyên không hợp luân thường.”
Tạ Cát Tường thở dài, càng thêm cảm thấy đau đầu: "Chúc gia này thật là không tra không biết, đến khi tra ra còn bị dọa cho hết hồn, một gia đình thương nhân bình thường, trong nhà lại có nhiều bí mật như vậy, thật sự làm người khó hiểu.”
Triệu Thụy nói: “Đừng vội, chúng ta cứ quan sát Chúc gia, chung quy sẽ có manh mối mới.”
Hai người nói chuyện, hẻm Thanh Mai đã gần ngay trước mắt.
Triệu Thụy đưa nàng đến cửa, cuối cùng nói: “Bí mật Chúc gia tuy có thâm hậu, nhưng cũng có người âm thầm bất mãn, nếu không phải như thế, hắn sẽ không dẫn chúng ta đi gặp hài tử kia. Nhưng tối nay đã rút dây động rừng, ngày mai ta lại cho người đi Chúc gia tra soát hầm băng, các giáo úy cũng sẽ âm thầm theo dõi linh đường Chúc gia, không cho bọn họ đổi xác chết Chúc Cẩm Trình.”
Chúc Cẩm Trình nhập quan mùng ba tháng sáu, hôm nay đã là mùng năm tháng sáu, thêm ba ngày nữa phải đưa hắn đi hạ táng, trong lòng Tạ Cát Tường rất rõ ràng, nếu thật muốn điều tra rõ ràng vụ án Chúc Cẩm Trình bị độc chết, bọn họ chỉ còn thời gian ba ngày.
Một khi Chúc Cẩm Trình hạ táng, cho dù là Cao Đào Tư, cũng không thể cứng rắn khai quan nghiệm thi.
Triệu Thụy an ủi Tạ Cát Tường, để nàng không nên gấp gáp, nhưng trong lòng Tạ Cát Tường cũng đã hạ quyết định.
Nếu nàng không biết Chúc Cẩm Trình chết như thế nào, chỉ điều tra vụ án Trì Tiểu Hà bị chết cóng, nàng có thể không cần cấp bách, nhưng hiện tại đã biết Chúc Cẩm Trình rất có thể bị người khác độc chết, nàng nhất định phải tra ra manh mối việc này, để an ủi linh hồn người chết trên trời.
Đó là một mạng người đang sống sờ sờ, không thể im hơi lặng tiếng mất đi như vậy.
Đây là nguyên tắc thứ nhất phụ thân truyền dạy cho nàng.
Từ vẻ trầm mặt của Tạ Cát Tường, Triệu Thụy cảm nhận nàng đã hạ quyết tâm, hắn không ngăn cản, cũng không khuyên giải, chỉ vỗ vỗ bả vai nàng, dùng ngữ khí vô cùng tự nhiên nói: “Trở về đi, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lại tra.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, cũng nói: “Huynh cũng đừng vội, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Hà Mạn Nương vẫn chờ nàng ở nhà chính, Tạ Cát Tường vào nhà, xoay người từ biệt Triệu Thụy, sau đó liền dứt khoát đóng cửa lại.
Triệu Thụy nhìn cửa lớn tiểu viện đóng chặt, cúi đầu sờ sờ mũi.
Một đêm say giấc.
Ước chừng hôm qua lại tiếp tục bôn ba, ban đêm Tạ Cát Tường ngủ thật sự sâu, sáng hôm sau tỉnh giấc từ rất sớm.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nghe chim chóc ríu rít ngâm nga ngoài cửa sổ, cẩn thận suy tư vụ án Chúc gia.
Dần dần, nàng xoay chuyển ánh mắt, cả người đều sáng tỏ.
Hôm nay nàng không vội vã đi Cao Đào Tư, dùng xong đồ ăn sáng, nàng nhìn nhìn hương hoa nhài hôm qua vừa làm, lại chăm sóc hoa cỏ trong chốc lát, mới thay đổi một bộ áo váy màu trắng trong ánh mặt kinh ngạc của Hà Mạn Nương.
“Án mạng không có tiến triển?” Hà Mạn Nương hỏi.
Đêm qua Tạ Cát Tường mang mỏi mệt trở về, Hà Mạn Nương liền biết vụ án nhất định chưa được điều tra rõ, nếu như bình thường, Tạ Cát Tường nhất định lòng nóng như lửa đốt, ăn không vô ngủ không được, nhưng một đêm qua đi, Tạ Cát Tường ngược lại còn rất điềm tĩnh.
Loại điềm tĩnh này, làm Hà Mạn Nương vô cùng kinh ngạc.
Tạ Cát Tường nhìn nhũ nương cười cười: “Trước đó cứ điều tra tán lạn như ruồi nhặng mất phương hướng, sáng sớm ngẫm lại mới phát hiện không đúng, con nhập hai vụ án mạng vào làm một, kỳ thật là sai lầm.”
Hiện tại manh mối Chúc gia hỗn loạn, hơn nữa cũng không có nhiều phương hướng điều tra rõ ràng, nàng quá mức coi trọng manh mối, mà bỏ qua bản thân vụ án.
Một người đã chết, nếu hắn đã bị giết, vậy khẳng định hung thủ có động cơ giết người.
Hiện tại bọn họ cần phải tìm, chính là động cơ giết người này.
Tạ Cát Tường nhìn Hà Mạn Nương cười cười, ánh mắt có kiên định chưa từng có: “Con sẽ điều tra rõ.”
Nàng ở trong nhà bận việc trong chốc lát, nhìn quầng sáng vàng rực đã chậm rãi bò ra khỏi tầng mây phía chân trời, lúc này mới mở dù giấy ra cửa.
Hôm nay Cao Đào Tư vẫn bận rộn.
Ngoại trừ vụ trọng án mới xảy ra ở Yến Kinh, các vụ nghi án trước đây của Cao Đào Tư cũng cần kiểm chứng lần nữa, xem có thể tìm được manh mối mới dùng để kết án không.
Khi Tạ Cát Tường đến, Triệu Thụy đang ở phía sau nha môn xem hồ sơ.
Nàng quen chân vào chính sảnh, nhìn qua khắp mọi nơi, mới phát hiện mấy ngày gần đây tựa hồ hắn đều ở tại nha môn Cao Đào Tư.
“Mấy ngày nay đều bận rộn sao?” Tạ Cát Tường hỏi.
Triệu Thụy buông hồ sơ, nhéo nhéo giữa mày, thần sắc lại rất lãnh đạm: “Ở nơi này thanh tịnh.”
Trở về nhà cũng là gà bay chó sủa, mỗi ngày không được an ổn, còn không bằng ở bên ngoài bớt việc.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nói: “Vậy cũng không thể ở tại nha môn hoài được.”
Triệu Thụy ngẩng đầu, ánh mắt phất qua cây trâm hoa mai trên tóc nàng: “Tất nhiên không thể ở luôn tại nha môn, mấy ngày nữa ta sẽ chuyển nhà.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Ở luôn trong nha môn, lấy tính tình Triệu Thụy, sợ là không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, phàm là có cái nhà, hắn cũng có thể nghỉ ngơi tốt hơn.
Triệu Thụy nói: “Lát nữa Bạch Đồ sẽ tới, lúc này hẳn là có chút tin tức mới.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Hình đại nhân có thêm manh mối nào không?”
“Chưa có, bất quá Hình Cửu Niên đã xác định Trì Tiểu Hà thật sự chết cóng, trước khi chết không có tổn thương do va đập, trên người ngoại trừ vết thương cũ cũng không có vết thương mới. Còn có, trước đó Hình Cửu Niên chỉ đại khái phỏng đoán nàng đã từng đẻ non, trải qua nghiệm thi kỹ càng tỉ mỉ, đại khái có thể xác định Trì Tiểu Hà đẻ non mất đi hài tử vào ba năm trước, sau đó không điều dưỡng cẩn thận, hiện tại thân thể cũng không khoẻ mạnh lắm.”
Triệu Thụy một hơi nhiều lời như vậy, Tạ Cát Tường liền nhanh nhẹn rót cho hắn ly trà.
Mùi hương Bạch Phong Mao Tiêm mát lạnh nháy mắt ập vào trước mặt.
Triệu Thụy uống xong một chén trà lớn, mới tiếp tục nói: “Bên chỗ Trì Tiểu Hà không có thêm manh mối nào, hay là muốn xem Chúc Cẩm Trình.”
Chúc gia đã chết hai người trong cùng ngày, giữa hai án mạng này khẳng định có liên hệ, chỉ là Chúc gia che che giấu giấu không ai đến báo án, lúc này mới chậm trễ điều tra vụ án.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, nàng nói: “Sáng nay ta vừa cẩn thận cân nhắc, phương hướng điều tra vụ án, ngay từ đầu có chút lệch.”
“Thứ nhất, khi Trì Tiểu Hà được phát hiện, chúng ta liền theo dấu nàng tra ra được Chúc gia, đúng lúc Chúc gia cũng có chết người, bởi vậy lập tức bị hoài nghi. Thứ hai, trải qua hai ngày điều tra, chúng ta phát hiện Chúc gia có rất nhiều điểm đáng ngờ, khắp nơi lộ ra quỷ dị. Thứ ba, rất nhiều chuyện đều phát sinh ở ba năm trước đây, nhưng giữa vài sự tình, tựa hồ bên trong cũng không có liên hệ.”
Tạ Cát Tường suy nghĩ thực rõ ràng: “Nhưng chúng ta đã bỏ qua mấu chốt quan trọng, đó chính là động cơ giết người.”
“Nếu hai án mạng đều do một hung thủ ra tay, vậy vì sao Trì Tiểu Hà chết, ai ra tay với nàng. Còn Chúc Cẩm Trình lại trúng độc như thế nào, ai có oán hận quá lớn với hắn như vậy?”
“Đây mới là mấu chốt vụ án, chuyện xưa khác biệt, manh mối, nỗi băn khoăn, đều là sương mù che đậy mấu chốt, khiến chúng ta chậm trễ suốt hai ngày.”
“Hôm nay chúng ta phải làm, chính là cân nhắc ra người bị tình nghi, hơn nữa phải xử lý từng phần.”
Tạ Cát Tường thẳng lưng, giọng nói trong trẻo, ánh mắt nàng kiên định, lộ ra quyết tâm không thể ngăn cản.
Triệu Thụy nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười: “Đều nghe muội.”