Tô Thần báo cáo lại đơn giản vụ án, liền chờ ở một bên, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy nhanh chóng lật xem hồ sơ, đến khi xem xong toàn bộ, mới cảm thấy kiên định.
Tạ Cát Tường nói: “Trương Hữu Đức là người Lĩnh Nam, Điền Chính Chân cũng là người Lĩnh Nam, khi hắn vào Tri Hành thư viện bàng thính vào năm Thiên Bảo thứ 21, có khả năng cao đã quen biết Trương Hữu Đức, lúc ấy Trương Hữu Đức vừa lúc vào làm ở phòng thu chi của Tri Hành thư viện.”
Tay phải Triệu Thụy gõ gõ ghế dựa, thoáng nhíu mày: “Mấy người chết liên quan đến bản án cũ năm Thiên Bảo thứ 21, đều có quan hệ đến Tri Hành thư viện, mà Tri Hành thư viện cũng là thư viện mới nổi trội mấy năm gần đây.”
Thời trước, căn bản là không có Lưu Li trang, càng không cần nhắc tới Tri Hành thư viện, ước chừng ở khoảng 50 năm trước, Lưu Li trang được xây dựng, trở thành vị trí trọng yếu bảo vệ xung quanh kinh sư, quân trang vật tư và Tri Hành thư viện mới được thiết lập trong đó, đặc biệt là Tri Hành thư viện, thanh danh dần dần mới truyền xa.
Triệu Thụy cân nhắc trong lòng một lát, nói: “Xem ra, Tri Hành thư viện cũng cần phải điều tra, Tô phó thiên hộ, ngươi phái người theo dõi sát sao Tri Hành thư viện, điều tra các mối quan hệ liên quan trong đó.”
Đối với nền tảng lập quốc mà nói, các học trò là căn cơ, nếu Tri Hành thư viện liên quan đến tranh đấu chốn quan trường, vậy xuất thân của học trò không còn đáng tin cậy nữa.
Bọn họ rốt cuộc là một lòng vì nước, hay là nguyện trung thành với thầy, ai cũng nói không rõ.
Triệu Thụy nhéo nhéo mi tâm: “Khó trách bản án Điền Chính Chân và Thu Không Mật uổng mạng lúc ấy, lại liên lụy sâu như vậy, đối phương sẽ không từ thủ đoạn che giấu chân tướng.”
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, không nói gì.
Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng, rốt cuộc vì sao phụ thân chết, nhưng bất mãn và oán hận trong lòng, vẫn khó mà ức chế.
Bất luận đối phương là ai, bất luận rốt cuộc vì sao, hãm hại trung lương, làm hại thanh quan trung thần cửa nát nhà tan, hắn chính là tội nhân.
Triệu Thụy không cần nhìn, cũng biết tâm tình Tạ Cát Tường đau đớn kịch liệt như thế nào.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ mềm mại của Tạ Cát Tường.
Nắng ngày hè chói chang, lòng bàn tay Tạ Cát Tường ấm áp, nhưng Triệu Thụy biết, giờ khắc này, tâm nàng lại lạnh băng như vào đông.
Triệu Thụy thấp giọng nói: “Lúc này đây, Thánh Thượng đã hạ quyết tâm, cho nên, muội không cần lo lắng.”
“Sẽ không có người nào ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Tạ Cát Tường thở dài một tiếng.
Nàng nói: “Thụy ca ca, ta nhớ ca ca.”
Cách biệt nhau từ năm Thiên Bảo thứ 21, nàng đã có hai năm không gặp Tạ Thần Tinh, huynh muội hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiện tại lại trở thành thân nhân duy nhất của nhau, ràng buộc lẫn nhau càng sâu.
Tuy thường có thư từ lui tới, Triệu Thụy cũng thường xuyên có thể nói cho nàng biết tình hình huynh trưởng gần đây, nhưng Tạ Cát Tường vẫn vô cùng nhớ hắn.
Loại nhớ nhung này, là nỗi lo lắng sau bao nhiêu năm không gặp.
Triệu Thụy cũng biết nàng nhớ huynh trưởng, liền vỗ vỗ tay nàng: “Nhanh thôi, Thần Tinh huynh có thể nhanh chóng trở về thôi.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn: “Thật không?”
Tất nhiên là thật.
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn: “Thật, trước khi ăn Tết năm nay, muội nhất định có thể nhìn thấy huynh ấy.”
Lúc này Tạ Cát Tường mới có chút tươi cười.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Mấy người lại nói đến vụ án Trương Hữu Đức, Tạ Cát Tường nói: “Chu trướng phòng chỉ nói hắn phải về nhà, không nói bởi vì chuyện gì, căn cứ Hộ Thành Tư ghi chép, ba tháng trước Trương Hữu Đức xác thật rời khỏi Yến Kinh, hắn mang giấy tờ tùy thân rời kinh ra khỏi thành từ cửa Đông, lại không đi theo hướng Nam, đi về Lĩnh Nam.”
Tạ Cát Tường nghi hoặc nói: “Hắn đi nơi nào? Hoặc là nói, hắn vốn muốn đi đâu?”
Triệu Thụy nhìn chữ cửa thành Đông, dừng một chút, suy đoán nói: “Hắn có thể đi Tri Hành thư viện không?”
Lưu Li trang ở ngay Đông ngoại ô Yến Kinh, nếu muốn đi Lưu Li trang cũng đều ra khỏi thành từ cửa Đông.
Nhưng Trương Hữu Đức người này ra khỏi cửa thành Đông liền không có tin tức, giấy tờ tùy thân mang thân phận hắn vẫn chưa tiến vào Lưu Li trang.
Từ một khắc hắn rời Yến Kinh kia, con đường phía trước của hắn liền trở nên mơ hồ.
Tạ Cát Tường suy tư một lát, đột nhiên nói: “Thụy ca ca, tử trạng của hắn tương đồng với hai người chết năm Thiên Bảo thứ mười một, chúng ta có thể suy đoán, hắn đi gặp người này, hoặc là nói đi đến cái nơi, có thể là chỗ hung thủ năm đó ở hay không?”
Triệu Thụy nhướng mày, nói: “Có khả năng này, hơn nữa có khả năng rất lớn.”
Triệu Thụy phân phó Tô Thần: “Tăng số lượng nhân thủ, canh giữ Lưu Li trang và Tri Hành thư viện, kho hàng Quân Khí tư cũng cần Cao Đào Tư tiếp quản, hổ phù điều lệnh đã chuyển vào tay ta, nếu có người muốn điều động quân khí, cần phải báo lại bản quan.”
Tô Thần chắp tay: “Vâng!”
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhanh đi hỏi, chiếc xe ngựa vừa mới ra khỏi phủ đại hoàng tử, cuối cùng đi nơi nào.”
Tô Thần nhanh chóng lui ra, Tạ Cát Tường nói: “Người trên xe ngựa, ta luôn cảm thấy quen mắt vô cùng, nhưng lại rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua hắn, đây là vì sao?”
Triệu Thụy nhéo nhéo tay nàng: “Cứ nghỉ ngơi trong chốc lát, giáo úy vừa tới báo, nói dược thánh lão nhân gia hôm nay sẽ vào kinh, loại thuốc này rốt cuộc là cái gì, hôm nay có thể công bố.”
Nếu hắn không nói câu này, Tạ Cát Tường còn có thể nghỉ trưa một lát được nữa, hắn vừa nói như thế, Tạ Cát Tường lại trằn trọc, không thể ngủ được.
Triệu Thụy gọi người đưa canh an thần tới, Tạ Cát Tường nhàn nhạt uống hết nửa chén, lúc này mới ngủ.
Đến khi nàng chìm vào mộng đẹp, Triệu Thụy mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Thần lặng lẽ vào hậu nha, nói bên tai Triệu Thụy vài câu, Triệu Thụy nhíu mày lấy sổ con, vung bút lên, vài câu ngắn ngủn liền thành thư.
“Phái người lập tức đưa vào trong cung, mời Thánh Thượng xem qua,” Triệu Thụy dừng một chút, nói, “Lại phái một đội, chú ý Nghi Loan Tư.”
Trong tay hắn hiện giờ có toàn bộ người Nam Trấn Phủ Tư, không nhiều không ít, vừa vặn đủ dùng.
Tô Thần có chút chần chờ: “Đều là huynh đệ một nhà, nếu theo dõi, rất dễ bị nhìn thấu.”
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là muốn nói cho Tiền Chi Kính biết, ta thời thời khắc khắc đều chú ý hắn.”
Tô Thần chắp tay, nhanh chóng lui xuống.
An bài xong hết mọi thứ, Triệu Thụy mới mở quyển sổ Tạ Cát Tường mang theo bên người ra, xem đi xem lại.
Quyển sổ này, ghi chú lại các điểm đáng ngờ và mối liên hệ của vụ án, manh mối và chi tiết trong đó vừa xem đã hiểu ngay, quyển sổ này hơi mỏng, nhưng Tạ Cát Tường viết đầy chữ, đã không có một chỗ chỗ trống.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt quyển sổ, nhớ tới lời vừa rồi Lý Xán nói, không khỏi cười lạnh ra tiếng.
Hắn ta luôn cảm thấy, hết thảy đều có liên quan đến quyền lợi và địa vị, nhưng hắn ta sai rồi.
Mặc dù về sau nếu hắn thật sự lên ghế chủ vị, cũng không thể hoàn toàn khống chế nhân tâm.
Người đã từng chết oan sẽ không sống lại, cô nhi cũng sẽ không tha thứ, từng vụ từng việc huyết án chảy xuôi dưới chân hắn, cuộc đời này hắn đều sẽ không thể rửa sạch sẽ.
Người bị hại sẽ không tha thứ, mà người chấp pháp cũng không có khả năng tha thứ.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Triệu Thụy nhắm mắt lại, dưỡng tinh thần, đợi đến thời gian buổi chiều, mặt trời chói lọi phía chân trời, một thân ảnh gầy ốm từ trên xe ngựa bước xuống dưới, bình tĩnh nhìn khóm trúc xanh vờn quanh Cao Đào Tư.
Tổng kỳ Bàng Nguyên của Cao Đào Tư tự mình đi đón người, giờ phút này đi theo bên cạnh ông, thái độ cung kính lạ thường.
“Tiên sinh, tới rồi.”
Lão giả nhìn ba chữ Cao Đào Tư to lớn, còn gật gật đầu: “Đây là Thánh Thượng ngự bút.”
Bàng Nguyên dừng một chút, thấp giọng nói: “Tiên sinh thật có nhãn lực.”
Ba chữ to treo trước nha môn Cao Đào Tư, đúng là do Thiên Bảo đế tự tay viết lên, bất quá vẫn chưa đóng dấu riêng, rất nhiều người căn bản không biết.
Lão giả nhàn nhạt cười cười, không nhiều lời nữa.
Bàng Nguyên đi theo cạnh ông, chỉ ông đường đi, vòng qua hành lang, xuyên qua Nguyệt môn, là đến hậu nha u tĩnh.
Giờ phút này, Triệu Thụy và Tạ cát Gường sóng vai đứng, cùng nhau chờ vị lão giả từ xa đến đây.
Lão nhân gia đầu bạc mày dài, gầy ốm thanh tuyển, mặt mày bình đạm không gợn sóng lại phảng phất chứa đầy sao trời, bao quát thế gian vạn vật.
Chỉ cần nhìn ông, tâm cũng có thể yên tĩnh theo.
Triệu Thụy tiến lên, chắp tay hành lễ: “Đào tiên sinh.”
Dược thánh Đào Định Châu ẩn cư Dược Vương Cốc 40 năm, vào năm Thiên Bảo thứ 23, được Cao Đào Tư mời, rốt cuộc bước ra khỏi Dược Vương Cốc.
Trên thực tế, bản thân Triệu Thụy cũng không nghĩ tới, ông sẽ tự mình xuất cốc.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường hành lễ, dược thánh Đào Định Châu liền cười nói: “Hai vị tiểu hữu khỏe.”
Chờ đoàn người ngồi xuống trong viện, Đào Định Châu mới tiếp tục mở miệng: “Lão hủ vốn đã quyết định cả đời không còn ra khỏi cốc, nhưng nhìn thấy mô tả loại thuốc Bàng tiểu hữu đưa, chung quy vẫn là không thể ngồi yên nhìn được nữa.”
Lời ông vừa nói ra, trong lòng mọi người ngồi đây đều run lên.
Đào Định Châu thấy mấy thanh niên đang ngồi đều rất khẩn trương, không khỏi ôn tồn trấn an: “Không phải sợ.”
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra, lúc trước Dược Vương Cốc xuất hiện phản đồ, thất thoát không ít thuốc lạ, bởi vậy Đào Định Châu mới phong cốc, vài thập niên qua chưa từng đặt chân vào giang hồ.
Nếu không phải loại thuốc lần này thật sự hiếm lạ, Cao Đào Tư và Nghi Loan Tư đều không chỗ kiểm chứng, lúc này Triệu Thụy mới nhớ tới Dược Vương Cốc đã từng nổi tiếng thiên hạ.
Đào Định Châu năm nay tuổi đã là cổ lai hi*, nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn, ông đi đường xa, lại không hề thấy mỏi mệt, thật khiến người ngạc nhiên.
*cổ lai hi: 70 tuổi
Triệu Thụy liền nói: “Đào tiên sinh, ta muốn hỏi một câu, Dược Vương Cốc có từng thấy loại thuốc như vậy chưa?”
Đào Định Châu phất phất tay với Bàng Nguyên, để hắn mang hành lý của mình tới, sau đó mở ra, lấy ra một quyển sách mới tinh.
Hắn vuốt ve quyển sách này, thở dài một tiếng: “Những năm gần đây, Dược Vương Cốc dốc lực chỉnh sửa sách, hợp các tác phẩm 'Dược phổ' 'Thảo phương' thành một quyển sách mới, bổ sung thêm kết quả nghiên cứu thuốc trăm năm nay của Dược Vương Cốc, vừa mới biên soạn thành 'Trăm dược tập'.”
Từng câu từng chữ của ông, đều khiến lòng người sinh ra kính nể.
Tuy không ra khỏi cốc, nhưng các dược sư của Dược Vương Cốc vẫn không từ bỏ nghiên cứu, lúc này mới có 'Trăm Dược Tập' trước mặt bọn họ ngày hôm nay.
Đào Định Châu chỉ chỉ chữ trên bìa sách, nói: “Căn cứ quyển 'Trăm Dược Tập', ngoài các loại thuốc trị liệu khác, còn có hai quyển thuốc độc, hai quyển phương pháp chế độc, cùng với một quyển sách thuốc cấm, quyển lão hủ mang ra đây, đó là quyển thuốc cấm vừa thành sách.”
Thuốc độc và thuốc cấm được tách ra hai quyển riêng biệt, đủ thấy uy lực của thuốc cấm.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không khỏi ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn quyển sách mỏng manh trên bàn.
Đào Định Châu lật xem từng trang, cuối cùng lật tới một tờ trong đó.
Trên tờ giấy này vẽ một đóa hoa kiều diễm vô cùng.
Hoa kia tựa như mẫu đơn, lại tựa như hoa trà, cánh hoa màu sắc mỹ lệ, hồng tím giao nhau, mỹ lệ phi thường.
Hoa như vậy, bọn họ chưa bao giờ thấy.
Đào Định Châu nhìn đóa hoa này, ánh mắt khó được có chút chán ghét.
“Đây là hoa Trường Thọ,” ngữ khí Đào Định Châu trầm trọng, “Hoặc là nói, nó đã từng được gọi là hoa Trường Thọ, hai năm trước khi sửa lại sách, ta và các đồ đệ luôn đắn đo mãi, mới sửa lại cho nó một cái tên.”
“Hiện tại nó được gọi là Cỏ Đoạt Mạng.”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***