Cỏ Đoạt Mạng?
Một gốc cây thực vật, tên gọi được sửa từ Hoa Trường Thọ đến Cỏ Đoạt Mạng, có thể thấy dược lý đã được thâm nhập khám phá, đây rốt cuộc là tốt hay là xấu, là lợi hay là hại, nhìn tên liền hiểu ngay.
Đào Định Châu thấy bọn họ đều thực chú ý, liền nói: "Nói chung, tên gọi của một loại thảo dược, ước chừng có chút liên hệ với dược hiệu của nó, tỷ như loại Hoa Trường Thọ này, vì sinh trưởng khó khăn, số lượng thưa thớt, ngẫu nhiên có bá tánh ăn phải, sẽ làm người mất đi cảm giác đau đớn, hơn nữa còn hưng phấn lâng lâng, vui vẻ lại vui sướng, cho nên mới mệnh danh là Hoa Trường Thọ."
Nhưng thời gian lâu rồi, mọi người phát hiện cũng không phải chỉ như thế, nên cũng dần dần bắt đầu chán ghét nó.
Đào Định Châu nói: "Bột phấn của nó vô cùng độc đáo, người lúc dùng sẽ dồi dào sức lực, quên mất đau đớn, hơn nữa tựa hồ có công dụng khởi tử hồi sinh."
"Nhưng một khi dừng thuốc, cả người sẽ nhanh chóng uể oải, đau bệnh đã từng bị sẽ tái phát trở lại, thậm chí đau đớn càng sâu, hơn nữa sẽ cực kỳ khó chịu, không muốn ăn, sống không bằng chết."
Bởi vậy, loại Hoa Trường Thọ này dần dần thất truyền, biến mất tung tích.
Đào Định Châu nói: "Nhưng dù sao nó cũng là hoa cỏ, tuy sinh trưởng yêu cầu hà khắc, nhưng cũng không phải không thể sinh trưởng, bởi vậy vẫn chưa tuyệt tích. Khi chỉnh sửa lại Trăm Dược Tập lần nữa, nhằm vào loại dược thảo này, đã đặc biệt làm khảo chứng tỉ mỉ hơn."
Cho nên sách về thuốc cấm trong quyển Trăm Dược Tập hiện ra trước mặt bọn họ lần này, chính là dược hiệu và dược lý cuối cùng.
Tạ Cát Tường chăm chú xem, cẩn thận đọc dược hiệu viết trên đó.
Ngoại trừ cách dùng và triệu chứng Đào Định Châu vừa mới nói, còn đặc biệt viết vài điểm.
"Thuốc này có hiệu quả đặc thù, thân thể người sau khi chết dùng thuốc thì xương trắng sẽ hiện hoa văn đỏ, dần dần tản ra, hình dạng như hoa, cho nên lúc trước cũng được gọi là xương nở hoa."
Ba chữ xương nở hoa, rất là tượng hình.
Tạ Cát Tường tiếp tục đọc xuống, biểu tình đột biến: "Nếu người sau khi chết chạm vào cây hoa hoặc nhụy hoa, bộ phận chạm vào sẽ lây dính vệt đỏ, quanh năm không tiêu tan, càng lâu càng đậm."
Đọc ghi chép đến nơi đây, hết thảy đều mở rộng thông suốt.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng vừa lúc nhìn về phía nàng, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hai người trẻ tuổi toả sáng ra ý mừng mãnh liệt.
Các vụ án đang treo, dựa vào loại thảo dược này, toàn bộ đều được xâu chuỗi lại.
Mà hướng cuối cùng hết thảy mọi thứ này chỉ đến, lại đều liên quan đến Ẩn Sơn tự ba mươi năm trước.
Tạ Cát Tường mím môi, cơ hồ sắp nghẹn ngào ra tiếng.
Phụ thân để lại manh mối cho nàng, nhìn như rải rác, kỳ thật trực tiếp nói cho nàng chân tướng cuối cùng.
Trong đó tựa hồ không có sát thủ liên hoàn nào cả, cũng không có tình tiết vụ án mơ hồ nào, có chăng bất quá chỉ là dã tâm xâm chiếm thiên hạ, có thì cũng chỉ có không cam lòng và bất mãn.
Đào Định Châu thấy bọn họ tựa hồ đã biết hai loại dược hiệu đặc thù này, liền nói: "Nếu không phải việc này liên quan đến Cỏ Đoạt Mạng, lão hủ cũng không phá vỡ lời thề của mình, Cỏ Đoạt Mạng này nếu lại xuất hiện trên thế gian, nhất định sẽ tạo nên đại loạn, nhiễm phải Cỏ Đoạt Mạng, phần lớn sẽ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán, thật sự thật đáng buồn đáng tiếc."
"Đào tiên sinh, ngài mang y đức, lòng chứa thiên hạ, khiến tại hạ kính nể," Triệu Thụy nói, "Lần này có thể được ngài ra tay tương trợ, thật sự là đại hạnh của nước nhà."
Triệu Thụy nói tới đây, dừng một chút: "Đào tiên sinh, Cỏ Đoạt Mạng này có thuốc giải không?"
Đào Định Châu lắc lắc đầu: "Loại thuốc này Dược Vương Cốc nghiên cứu không dưới mười năm, chung quy không có phương pháp phá giải, chỉ có thể điều dưỡng lại cho tốt sau khi dứt khoác ngừng thuốc, còn cuối cùng sẽ như thế nào, cũng chưa biết."
Dược Vương Cốc tuy muốn nghiên cứu, lại không thể lấy mạng người ra đùa, bởi vậy phần lớn đều thử thuốc trên gia súc, kế tiếp rốt cuộc như thế nào, còn phải quan sát.
Đào Định Châu nói: "Không có nhiều người thử thuốc, chúng ta không thể kết luận."
Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.
Tạ Cát Tường nhớ lại một phần chuyện trước đây trong quyển Vinh Khánh Hoa du ký, hỏi: "Đào tiên sinh, nếu con người ăn trúng loài gia súc ăn nhầm hoa, sẽ có kết quả gì?"
Nàng nhớ tới con lợn rừng đầu óc mơ mơ màng màng kia.
Đào Định Châu chợt hứng thú: "Cái này chúng ta không có nghiên cứu, bất quá nếu dùng lượng cực nhỏ, cũng như nắm muối bỏ biển, sẽ không sinh ra ảnh hưởng cực hạn đến con người, nhưng cách một ngày không dùng, vẫn sẽ có phản ứng ngừng dùng thuốc, chỉ là sẽ tiêu trừ rất nhanh."
Tạ Cát Tường lại kể chuyện Mao Đỗ Trương năm đó cho Đào Định Châu nghe, Đào Định Châu càng thêm hưng phấn, cũng lấy quyển số của mình ra bắt đầu ghi chép
"Nói như thế, cửa hàng này dùng khẳng định không phải hoa, nếu dùng hoa, thực khách dưới tình huống sử dụng năm này tháng nọ, sau khi ngưng sử dụng bệnh trạng sẽ vô cùng mãnh liệt, nặng thì có thể tử vong, cửa hàng này năm đó cứ như vậy êm đẹp qua đi, rất có thể bọn họ không dùng hoa, mà là dùng thân cây."
"Trước đó cũng nói, loại Cỏ Đoạt Mạng này rất khó gieo trồng, mặc dù có thể trồng thành công, cũng không nhất định có thể nở hoa, cái mà cửa hàng thức ăn đó dùng là thân cây dược hiệu cực thấp nhưng mùi hương đặc thù mà nồng đậm, nói ra cũng thực may."
Bởi vì thân cây không ra hoa rất dễ bị khô héo.
Tạ Cát Tường than một tiếng: "Nếu nói như thế, loại hoa này không nên tồn tại hậu thế, tồn tại của nó là đi ngược với Thiên Đạo."
Đào Định Châu nhiều năm nghiên cứu dược vật, cực kì quen thuộc với các loại thảo dược, nghe được Tạ Cát Tường cảm thán, rất khen ngợi gật gật đầu.
"Lời tiểu hữu nói thật đúng."
Đám người Triệu Thụy và Đào Định Châu cùng nhau cân nhắc lại đặc tính của thuốc, đợi cho bổ sung đầy đủ các chi tiết có sẵn, Đào Định Châu mới nói: "Ta viết lại cho các ngươi một quyển sổ giám định, xác định lại Nghiệm Thi Cách mục của mỗi vụ án một chút."
Có ông bảo đảm, các vụ án treo có thể xâu chuỗi lại.
Thậm chí bao gồm hồ sơ vụ án thư sinh năm đó đã mất đi.
Biết chi tiết vụ án không chỉ có riêng Hình Cửu Niên, các hình danh quan cùng nhau phá án năm đó cũng đều biết, bọn họ liên danh viết lại, cũng sẽ trở thành chứng cứ xử án mới.
Đợi cho mọi thứ đều xong xuôi, Tạ Cát Tường mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được thả lỏng một chút.
Bọn họ cùng nhau đưa Đào Định Châu về hậu nha nghỉ ngơi, Tạ Cát Tường cũng không rảnh nghỉ ngơi, lôi kéo mọi người cùng nhau cân nhắc lại vụ án.
Mấy vụ án trước đó, bọn họ đều đã phân tích rõ ràng, hiện tại chỉ còn lại manh mối thưa thớt của vụ án thư sinh năm đó.
Mà vụ án này, kỳ thật là mấu chốt trung gian nhất.
Tạ Cát Tường nói: "Như thế cũng biết, hoa năm đó Hàn Lục phát hiện chính là Cỏ Đoạt Mạng. Năm đó hắn ngẫu nhiên phát hiện bí mật của Chương Diễm Nương, phát hiện loại hoa kỳ lạ này, vì kĩ thuật trồng hoa xuất chúng, liền trồng ra loại hoa này lần nữa."
Có lẽ, năm đó Hàn Lục còn làm chuyện càng điên cuồng hơn.
"Ta suy đoán, năm đó sau khi hắn trồng thành công loại hoa này, liền cầm đi tìm Chương Diễm Nương tranh công, rất có thể Chương Diễm Nương bởi vì loại hoa này trân quý khó được, lập tức liền có chút điên cuồng."
"Sau khi dùng một lượng lớn, lập tức xuất hiện phản ứng mãnh liệt, Hàn Lục vì cứu nàng, giúp nàng bóp chặt cổ khiến nàng nôn mửa, cuối cùng phát hiện hoàn toàn không có hiệu quả, Chương Diễm Nương rất nhanh đã thở không nổi."
Tình hình này ngay lúc đó, rất có thể đã kích phát tâm bệnh trong lòng Hàn Lục.
"Có lẽ hắn đã sớm không bình thường, hắn si mê hoa cỏ, cũng si mê Chương Diễm Nương, thần thái của Chương Diễm Nương khi gần chết kích thích hắn, làm hắn ra tay bóp chết Chương Diễm Nương dưới trạng thái điên cuồng."
"Hắn muốn khiến Chương Diễm Nương vĩnh viễn thuộc về hắn, bộ dáng kiều diễm mỹ lệ này, sẽ không có người ngoài nhìn thấy nữa."
Tâm thái của loại sát thủ liên hoàn này đều rất phức tạp, cần không ngừng thông qua manh mối và nghiền ngẫm chi tiết, mới có thể tìm kiếm ra chân tướng vụ án.
Nghiệm Thi Cách mục của Chương Diễm Nương sau khi chết, đặc biệt cho thấy trên ngón tay có vệt đỏ, nói cách khác, sau khi nàng chết, cũng chạm đến hoa Cỏ Đoạt Mạng.
Lúc ấy trên người Hàn Lục, nhất định có mang theo Cỏ Đoạt Mạng!
Tạ Cát Tường thở sâu, nỗ lực áp chế kích động trong lòng.
"Còn vì sao hắn phải giết Mạnh Kế Tố, động cơ này không thể chứng thực, nhưng xem trạng thái thi thể Mạnh Kế Tổ sau khi chết, chứng minh hắn hẳn cũng do Hàn Lục giết, hắn cũng là một mắt xích trong vụ án, đồng thời cái chết của hắn có liên quan đến Chương Diễm Nương."
Triệu Thụy rũ mắt suy nghĩ sâu xa, lại đánh gãy Tạ Cát Tường: "Không, ta cho rằng cũng không phải đều có liên quan đến Chương Diễm Nương, hoặc là không hoàn toàn liên quan đến Chương Diễm Nương, bởi vì Trương Hữu Đức này căn bản không quen biết Chương Diễm Nương, cuộc đời hai người cũng không gặp nhau, nguyên nhân Mạnh Kế Tổ chết không phải bởi vì Chương Diễm Nương, đó chỉ bởi vì Cỏ Đoạt Mạng, không còn cái khác."
Tạ Cát Tường gật gật đầu, gạch gạch vẽ vẽ trong danh sách, viết xong liền tiếp tục nói.
"Nhưng sau hai vụ án, Hàn Lục cứ thế mất tích, cũng chưa lại giết người, nhất định có chuyện gì vây khốn hắn, làm hắn không thể tiếp tục gây án," Tạ Cát Tường nói, "Sau năm Thiên Bảo thứ mười một, mãi cho đến năm Thiên Bảo thứ 21, trong suốt thời gian mười năm, Hàn Lục đều không ra tay tiếp."
Căn cứ manh mối Đào Định Châu mới cung cấp, vụ án thư sinh năm Thiên Bảo thứ 21 cũng có liên quan đến Cỏ Đoạt Mạng, như vậy có thể suy đoán, án này có lẽ cũng có quan hệ với Hàn Lục.
Tạ Cát Tường nói: "Phụ cận Yến Kinh không ai trồng được loại hoa cỏ này, trước mắt chúng ta chỉ có thể thông qua lời Chu trướng phòng nói để suy đoán, Hồng Chiêu Lâu cùng Túy Trần Cư năm đó Chương Diễm Nương ở cũng đã dùng loại thuốc này, các manh mốiq chỉ hướng về Tôn gia."
Hồng Chiêu Lâu, Túy Trần Cư cùng sòng bạc Cung Hưng đều là sản nghiệp của Tôn gia, mà người phía sau màn của Tôn gia, hiện tại bọn họ đã có suy đoán chính xác.
Tạ Cát Tường nói: "Nếu là như thế, chúng ta cũng có thể suy đoán, Hàn Lục và Tôn gia, hoặc là có dính dáng đến người kia."
Quan hệ giữa Ẩn Sơn tự và Trung vương năm đó ra sao, hiện tại Hàn Lục và người nọ tựa hồ cũng có quan hệ như thế.
Trong mười năm này rốt cuộc đã xảy ra cái gì, bọn họ không thể khảo chứng, nhưng có thể khẳng định, từ năm Thiên Bảo thứ 20, Hàn Lục mang theo Cỏ Đoạt Mạng đã xuất hiện một lần nữa.
Triệu Thụy nói: "Nếu vụ án thư sinh có liên quan đến Hàn Lục, chúng ta có thể suy đoán lại lần nữa."
"Năm đó Điền Chính Chân và Thu Không Mật nhất định nhìn thấy gì đó, đã biết gì đó bởi vậy bị giết người diệt khẩu, trong quá trình dọn thi thể sau khi bọn họ chết đụng phải hoa Cỏ Đoạt Mạng, cho nên bí mật này, hẳn chính là Cỏ Đoạt Mạng."
Hai thư sinh trẻ còn chưa bước vào quan trường có thể biết được bí mật gì đây?
Bọn họ chết ở Lưu Li trang, chết ở nơi đã từng phụ cận Ẩn Sơn tự, cũng chết bên cạnh Tri Hành thư viện tựa hồ có cấu kết với quan trường.
Từng manh mối này, toàn bộ đều chỉ về hướng phố Cầm Tú nhà cao cửa rộng.
Tựa hồ cũng chỉ hướng về Lưu Li trang và Thiên Nam Sơn liếc mắt một cái nhìn không thấy đỉnh, trong núi rừng rậm rạp, lại cất giấu được thứ gì?
Tạ Cát Tường nói: "Cái chết của hai người bọn họ có lẽ không phải việc Hàn Lục làm, nhưng nguyên nhân nhất định có liên quan đến Hàn Lục, bởi vì hai năm sau, Trương Hữu Đức có khả năng liên quan đến một trong hai người này, lại lần nữa chết trong tay Hàn Lục."
"Nếu chúng ta biết rốt cuộc Hàn Lục ở nơi nào, có lẽ là có thể điều tra rõ điểm đáng ngờ trong đó."
Tạ Cát Tường nắm chặt đôi tay, ánh mắt chắc chắn: "Manh mối cuối cùng, liền ở ngay trên người Hàn Lục."
Triệu Thụy và nàng liếc nhìn nhau, cúi đầu nói vài câu, Tạ Cát Tường gật gật đầu.
Khi mọi việc được sắp xong, một người giáo úy trẻ vội vàng tiến vào: "Đại nhân, chiếc xe ngựa vừa rồi sau khi chạy quanh thành khoảng nửa canh giờ (1h), lại đến Hồng Chiêu Lâu."
Hồng Chiêu Lâu sao?
Đúng lúc này, Tạ Cát Tường đột nhiên mở to hai mắt.
"Có lẽ ta đã đoán được, người trên xe ngựa rốt cuộc là ai rồi!"