Yên Vũ

Chương 102: Có người muốn hại thần thiếp




Tựa như phủ thừa tướng huy hoàng một thời bất quá chỉ là điều tồn tại ở trong ý nghĩ của nàng. Phủ thừa tướng bị diệt cũng chỉ là một án phóng hoả nhỏ nhoi không đáng nhắc tới. Hơn một trăm mạng chết trong hoả hoạn của phủ thừa tướng càng không được đề cập đến chữ nào.
Càng không đề cập tới càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Dưới hồ sơ của Hoàng thành ti rốt cuộc muốn giấu bí mật gì?
Trên hồ sơ của tầng thứ ba chỉ cho Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu xem sẽ có chân tướng nàng muốn biết hay không?
Nếu như nàng còn muốn lên tiếp lầu ba, Tuyên Thiệu sẽ đồng ý không? Sẽ hoài nghi nàng không?
Nàng bỏ cuộn hồ sơ trong tay xuống, lại tuỳ ý rút ra cái khác, hơi lật vài cái, bỏ xuống đổi cái khác.
Nhìn như nàng chỉ tuỳ ý lật xem, không có mục đích gì.
Hồ sơ của lầu hai hiển nhiên sâu hơn nhiều so với lầu một, một số sự thật được che giấu ở đằng sau bề ngoài đều bị ghi lại trong hồ sơ.
Như vậy lầu ba có thể đều là cất giấu vụ án cơ mật không muốn người khác biết hay không?
Yên Vũ nghe thấy tiếng hít thở tới gần, chợt ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt mang nụ cười của Tuyên Thiệu.
“Nàng xem nhanh như vậy, có thể nhìn ra cái gì?”
Yên Vũ cuộn lại hồ sơ ở trong tay, chậm rãi giơ tay thả lại trên giá sách. “Quả nhiên có chỗ khác với lầu một…”
Tuyên Thiệu cười không nói.
Yên Vũ cất bước tiến đến bên cạnh hắn. “Cho nên, có phải lầu ba sẽ càng khác hơn nữa?”
Tuyên Thiệu im lặng một hồi rồi chậm rãi hỏi: “Nàng muốn đi lên sao?”
“Thiếp… Có thể không?” Yên Vũ nâng mắt chăm chú nhìn hắn. Rất chờ mong. Nhưng lại sợ hắn sẽ làm khó.
Giọng điệu nói chuyện của hắn, thái độ của hắn, rõ ràng biểu thị mang nàng đi lầu ba cũng không tuỳ ý như hai lầu trước vậy.
Tuyên Thiệu không đón tầm mắt của nàng, hơi rũ mắt, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch chẳng biết giấu đi bao nhiêu tâm tư. “Vốn không thể, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ. Nàng rất muốn đi xem sao?”
Yên Vũ há miệng, nhưng nhất thời không có mở lời. Hắn khó xử, không phải là nàng nhìn không ra. Muốn đi không? Nếu như hôm nay không đi, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội như ngày hôm nay?
Giống như qua một lúc lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt.
Nàng gật đầu lia lịa.
Tuyên Thiệu cũng không nói nhiều, xoay người ra ngoài, lên mười bậc thang. Chậm rãi đi đến lầu ba.
“Công tử!” Thị vệ ở lầu ba giơ tay lên chặn lại Yên Vũ đi theo sau lưng Tuyên Thiệu.
“Để cho hắn vào.” Tuyên Thiệu quay đầu lại nói.
Nhưng thị vệ kia không cho đi. “Công tử, cái này không hợp quy củ.”
“Có ta đi cùng, ngươi không cần phải lo lắng. Xảy ra chuyện gì, ta một mình gánh trách nhiệm.” Tuyên Thiệu lạnh nhạt nói.
Tay của thị vệ cản đường Yên Vũ hết sức chậm rãi buông xuống, cuối cùng hắn vẫn nhìn chằm chằm Yên Vũ.
Yên Vũ theo Tuyên Thiệu đi vào trong kho hồ sơ lầu ba. Không giống với hai tầng dưới um tùm giá sách, hồ sơ nhiều đến đếm không hết. Lầu ba chỉ có hai hàng giá sách, trên giá sách thưa thớt bày rất ít hồ sơ, nhưng mỗi cuộn đều lớn hơn so với cổ tay của Yên Vũ.
Nàng nhấc chân đi qua từ trước giá sách.
Tuyên Thiệu cũng không ngồi ở một bên, tuỳ ý nàng lật xem như hai tầng trước vậy. Mà là đứng cách nàng không xa, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi nàng.
Yên Vũ không thể trực tiếp đi tìm hồ sơ tám năm trước, không thể làm gì khác hơn là nhìn lên từ nơi cách mình gần nhất.
Sau đó từng bước một di chuyển về phía nàng muốn tìm hồ sơ.
Rốt cuộc đến vị trí tháng giêng năm Nhâm Tuất, nhưng chỉ có một ô vuông trống rỗng, bên trong chẳng có để gì cả.
Đầu chân mày Yên Vũ nhíu lại, ngay cả lầu ba cũng không có?
Rốt cuộc là hoàng đế hay là Tuyên Văn Bỉnh muốn giấu chân tướng phủ thừa tướng bị diệt tám năm trước?
Chẳng phải nói lầu ba chỉ có hoàng thượng, Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu mới có thể vào trong sao?
Yên Vũ quay mặt nhìn Tuyên Thiệu. “Cái ô vuông này sao trống không vậy?”
Nàng nghe được tiếng nói của mình hơi run run, nhưng nàng khắc chế không nổi.
“Đó là vị trí của hồ sơ tháng giêng năm Nhâm Tuất.” Tuyên Thiệu chỉ liếc mắt liền lập tức nói ra, có thể thấy được trình độ hắn quen thuộc với vị trí đặt hồ sơ. “Cuộn đó bị tiêu huỷ.”
“Tại sao? Bị ai tiêu huỷ?” Yên Vũ nhịn không được truy hỏi.
Sắc mặt của Tuyên Thiệu lại hơi lạnh xuống. “Đi thôi.”
Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Yên Vũ cũng chỉ đành cất bước đuổi theo.
Hai người chậm rãi đi xuông thang lầu, chậm rãi đi ra ngoài toà nhà.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, dưới mái hiên đã treo đèn lồng.
Trên bầu trời thấp thoáng ánh sao lấp loé.
Từ khi Tuyên Thiệu ra khỏi lầu ba thì không có nói câu nào.
Yên Vũ theo thật sát phía sau hắn. Một trận gió thổi tới, nàng không nhịn được rùng mình. Trời lạnh, Tuyên Thiệu cho nàng cảm giác lạnh hơn.
Từ khi nàng hỏi vì sao ô để hồ sơ của tháng giêng tám năm trước trống rỗng thì cả người hắn bỗng nhiên lạnh xuống như băng.
Lộ Nam Phi điều khiển xe ngựa yên tĩnh chờ ở bên ngoài Hoàng thành ti.
Tuyên Thiệu lên xe trước, sau khi lên xe thì quay đầu lại đỡ Yên Vũ lên xe.
Lúc này Yên Vũ mới phát hiện tay và sắc mặt của hắn lạnh như nhau.
Hắn luôn luôn không phải như vậy, có thể bởi vì tập võ nên lòng bàn tay của hắn bất kể thời tiết ra sao cũng luôn luôn ấm áp.
Nhưng hôm nay thái độ như bình thường.
Là hắn phát hiện ra bí mật của mình sao? Hắn phát hiện nàng muốn đến Hoàng thành ti xem hồ sơ hoàn toàn không phải vì hiếu kỳ, hoàn toàn không phải muốn tìm manh mối Toàn Cơ các gì cả, mà là có mục đích riêng?
Yên Vũ không dám nhìn tới ánh mắt của Tuyên Thiệu. Ngồi trên xe ngựa, nàng chỉ rũ mắt nhìn mũi chân của mình.
Cổ họng khô khốc, nàng nâng tay lấy ấm trà trên chiếc bàn con bằng ngà voi, nhưng phát hiện trong ấm trà trống rỗng.
Nên làm cái gì bây giờ?
Hắn đã đoán được cái gì? Có thể hắn để ý thấy nàng một mực quan tâm đến hồ sơ tám năm trước, do đó đoán được thân thế của mình hay không? Hắn có thể nói thân thế của mình với Tuyên Văn Bỉnh hay không?
Nếu như chuyện năm đó thật là Tuyên Văn Bỉnh làm… Vậy hắn có thể vì nhổ cỏ tận gốc mà diệt trừ mình hay không?
Yên Vũ để ấm trà rỗng xuống, lén nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu một cái.
Nhưng phát hiện ánh mắt hắn tựa như rơi vào nơi rất xa, con ngươi đen nhánh dường như hoàn toàn lâm vào hồi ức.
“Tháng giêng năm Nhâm Tuất… Tám năm trôi qua…” Tuyên Thiệu bỗng nhiên mở miệng.
Trong buồng xe yên tĩnh chợt vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của hắn, khiến cho Yên Vũ giật mình một cái.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn nàng. “Chẳng phải nàng luôn tò mò vì sao quan hệ của ta và phụ mẫu cứng ngắc không thân như vậy sao?”
Yên Vũ liên tục gật đầu. Bây giờ hắn rốt cuộc muốn nói sao? Cũng là nguyên nhân từ tám năm trước sao?
“Tám năm trước, ta mười tuổi…”
“Công tử! Công tử!”
Tuyên Thiệu vừa mới mở miệng, trong giọng hồi tưởng lộ ra vẻ khổ sở sâu kín.
Yên Vũ chuẩn bị chăm chú lắng nghe, dọ thám bí mật tám năm trước.
Ai ngờ bị người bên ngoài cưỡi ngựa đến cắt đứt.
Trong con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu rút đi vẻ buồn bã vô cớ kia, khôi phục lại lạnh lùng yên tĩnh giống như trước. “Chuyện gì?”
“Hồi bẩm công tử, Hiền phi nương nương trong cung đau bụng không ngừng, hoàng thượng ra lệnh ngài cấp tốc đi vào!” Tiếng nói của người cưỡi ngựa ở bên ngoài vô cùng lo lắng.
Tuyên Thiệu nghe vậy, sắc mặt hơi cứng lại. “Ta trở thành thái y khi nào?”
Yên Vũ càng không hiểu. Hiền phi có thai, đau bụng không ngừng đúng là chuyện lớn, nhưng không mời thái y, vội vội vàng vàng mời Tuyên Thiệu vào là dụng ý gì? Chẳng lẽ Tuyên Thiệu còn có thể xem bệnh cho phụ nữ mang thai sao?
Hay là Mục Thanh Thanh lại đùa giỡn cái gì?
Yên Vũ xiết chặt nắm tay. Nếu người được phái đến trễ một hai khắc thì đã có thể khiến cho Tuyên Thiệu kể xong đoạn đó! Tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha con Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh bất hoà có liên quan đến phủ thừa tướng bị diệt không?
Chưa bao giờ như một khắc vừa rồi, khiến cho nàng cảm thấy chân tướng cách mình gần như vậy, có thể đưa tay chạm tới như vậy!
Nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì “Hiền phi nương nương đau bụng” mà bị cắt ngang!
Hiền phi nương nương đau bụng thì mắc mớ gì đến Tuyên Thiệu chứ?!
“À…” Người đuổi tới báo tin ở bên ngoài lúng túng một hồi. “Thuộc hạ cũng không rõ lắm tình huống cụ thể, chính hoàng thượng truyền chỉ muốn công tử cấp tốc đi vào trước.”
“Ta để Lộ Nam Phi đưa nàng trở về.” Tuyên Thiệu quay sang nói với Yên Vũ.
Hoàng thượng hạ chỉ, hắn không thể nào kháng chỉ không đi. Đừng nói là Hiền phi nương nương đau bụng kêu hắn đi, hắn không thể cự tuyệt, ngay cả bây giờ Hiền phi nương nương muốn sinh, hoàng thượng kêu hắn đi, hắn cũng phải bất chấp khó khăn mà đi.
“Thiếp cũng đi.” Yên Vũ lắc đầu, nàng ngược lại muốn xem Mục Thanh Thanh lại đang đùa giỡn cái gì. Lúc trước, khi Mục Thanh Thanh trù tính Tuyên Thiệu, nàng không cảm thấy sao cả.
Nhưng bây giờ nàng đã thấy rõ lòng mình, thấy rõ tình cảm của mình đối với Tuyên Thiệu thì tuyệt đối sẽ không lại để cho Mục Thanh Thanh thèm thuồng tướng công của mình.
Tuyên Thiệu không có phản đối. Hiền phi là phụ nữ, Yên Vũ ở đây có thể thuận tiện rất nhiều.
Lộ Nam Phi quay đầu ngựa lại. Bọn họ cấp tốc chạy đến trong cung.
Thật xa, bên ngoài Hoa Âm cung, Yên Vũ chợt nghe thấy có tiếng người kêu đau. “Ối, ối…”
Nàng nhìn thấy sắc mặt của người bên cạnh không khác, nghĩ là chỉ có một mình nàng nghe thấy được.
Nàng tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, đúng là tiếng của Mục Thanh Thanh.
“Các ngươi đám phế vật này! Nếu ái phi thật sự có chuyện gì bất trắc thì trẫm sẽ lấy mạng của các ngươi!” Hoàng thượng nổi giận, giọng nói chấn động khiến lỗ tai của Yên Vũ đang tập trung lắng nghe bị đau nhói.
Nàng giơ tay lên xoa xoa lỗ tai.
Thái giám nâng bộ liễn mệt đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, cuối cùng cũng đưa Tuyên Thiệu và Yên Vũ đến trước điện Hoa Âm.
Tuyên Thiệu vọt người nhảy xuống bộ liễn.
Đỡ Yên Vũ xuống.
Trong điện, thái y quỳ đầy, hoàng thượng mặc long bào sắc mặt đỏ lên, đang đứng trước một loạt thái y, la lối thở hổn hển.
“Tham kiến hoàng thượng.” Tuyên Thiệu chắp tay nói.
Yên Vũ theo sau lưng hắn, nhún nhún người.
Hoàng đế thấy Tuyên Thiệu dẫn theo phu nhân nên cũng hơi kinh ngạc, chẳng qua bây giờ ông ta rõ ràng không lo nổi những thứ này.
“Thiệu nhi, ngươi bình thường phá án khắp nơi, kiến thức rộng rãi, ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Hoàng thượng chỉ vào mâm sơn đen trên bàn trà.
Nằm trong mâm là một con rối may bằng vải trắng.
Cung nữ ở bên cạnh lập tức nâng mâm bước nhanh tới trước mặt Tuyên Thiệu.
Yên Vũ cũng nhìn về phía cái mâm kia, bên trong là một con rối hình nhân bằng vải trắng, đường may thô thiển, trên thân con rối là một hàng ngày sinh tháng đẻ màu đỏ như máu. Yên Vũ nhìn tỉ mỉ, ngày sinh tháng đẻ chính là thời gian Mục Thanh Thanh mới vào Xuân Hoa lâu, nói không rõ mình sinh ra vào năm nào, má Từ bất đắc dĩ biên soạn cho nàng ta!
Nàng nâng mắt nhìn về phía sau bình phong. Bình phong bằng lụa mỏng, mỏng nhưng không thấu, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng dáng một cung nữ chuyển động ở sau tấm bình phong.
Thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ của Mục Thanh Thanh từ sau tấm bình phong truyền ra.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng, không xong rồi!” Một cung nữ vội vàng hoang mang chạy ra từ sau tấm bình phong. “Hiền phi nương nương bị đau dữ dội hơn!”
Hoàng thượng xoay người vào bên trong điện. “Ái phi, ái phi, nàng chịu đựng chút, nhất định phải chịu đựng! Vì con của chúng ta, vì trẫm! Nhất định phải kiên trì lên! Tuyên Thiệu đã tới, hắn nhất định có thể cứu nàng…”
Tuyên Thiệu nghe vậy, trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Lời này của hoàng thượng, hắn cũng không phải là thái y, một đám thái y quỳ trên đất cũng đã hết cách, sao hắn vừa tới là khẳng định có thể cứu được Hiền phi chứ?
Bất đắc dĩ cùng bất đắc dĩ, Tuyên Thiệu vẫn giơ tay cầm lên hình nhân nhỏ bé ở trên mâm sơn, tỉ mỉ vuốt nhẹ một cái.
Hoàng thượng đi ra sau tấm bình phong, đang muốn phân phó Tuyên Thiệu cái gì thì đúng lúc nhìn thấy Tuyên Thiệu giơ tay lên, từ trên đỉnh đầu của con rối rút ra một cây ngân châm nhỏ, dài mảnh. Trên mũi kim vẫn còn nhàn nhạt thứ gì đó màu đỏ không rõ.
Tất cả mọi người ở đây kinh hãi nhìn một màn này.
“Đây, đây là vu thuật dùng hình nhân nguyền rủa đó!” Lý thái y quỳ trên đất khiếp sợ nói một câu.
Chỉ nghe Mục Thanh Thanh sau bình phong hét to một tiếng, rồi không có tiếng động nào nữa.
“Hoàng thượng, hoàng thượng… Hiền phi nương nương đã ngất đi…”
Trong Hoa Âm điện là một mảnh luống cuống tay chân.
Các thái y chen lấn chỉ huy y nữ cứu tỉnh Hiền phi. Các cung nữ ra ra vào vào, chẳng biết đang bận gì. Toàn cảnh thoạt nhìn rối tinh rối mù một mảnh.
Hai vợ chồng Tuyên Thiệu đứng ở cửa đại điện Hoa Âm cung, lúc này đã không còn người lo lắng để ý tới bọn họ.
Yên Vũ nhìn hình nhân nhỏ trong tay Tuyên Thiệu, thấp giọng nói: “Vu thuật dùng hình nhân để nguyền rủa? Là thứ gì vậy?”
“Chính là trên con rối được nhồi cỏ bấc đèn dùng chu sa viết lên ngày sinh tháng đẻ của người muốn hại, rồi dùng ngân châm dính máu chó đâm từ huyệt Bách Hội vào. Truyền thuyết nói như vậy là có thể hại người ta im hơi lặng tiếng chết đi, hơn nữa còn không thể phát hiện cái gì lạ.” Tuyên Thiệu lãnh đạm nói.
Bên trong điện, lúc này Hiền phi đã yếu ớt tỉnh lại. “Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp đột nhiên cảm thấy khá hơn nhiều.”
Hoàng thượng liên tục gật đầu. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thiệu nhi quả nhiên là phúc tinh của trẫm, năm đó có thể cứu trẫm, hôm nay dĩ nhiên cũng có thể cứu ái phi…”
Yên Vũ nghe vậy, nhìn thấy trên mặt Tuyên Thiệu đen vài phần. Các đốt ngón tay nắm con rối đều trở nên trắng xanh.
Nàng giơ tay lên dùng bàn tay mềm mại của mình bọc tay hắn lại. “Tướng công…”
Nàng sợ hắn ngự tiền thất thố, chọc giận hoàng thượng cũng không phải là chuyện đùa.
Tuyên Thiệu thở dài một hơi, nhìn Yên Vũ ở bên cạnh, lưng cứng ngắc cuối cùng cũng thả lỏng vài phần.
Hoàng đế bước nhanh ra từ trong nội điện.
“Bệnh của Hiền phi xác định là do con rối này tạo thành! Thái y chẩn bệnh không có hiệu quả, Thiệu nhi rút ra ngân châm giấu trong con rối, Hiền phi liền không trị mà khỏi bệnh, đủ để chứng minh!”
Giọng nói của hoàng thượng vang lên trong đại điện, mọi người trong điện không ai dám bác bỏ.
Tuyên Thiệu cúi đầu, nét mặt ẩn chứa vẻ khinh thường.
Vào lúc này Lý thái y đang quỳ trong đám người lại nói rằng: “Hồi bẩm thánh thượng, lúc còn trẻ vi thần từng nghe được vật hại người này, nếu không phải Tuyên công tử rút ngân châm ra, vi thần vẫn không thể nhớ tới chuyện này. Thứ này chính là lưu truyền của Miêu Cương, là vật dơ bẩn chuyên môn hại người, gọi là ‘hình nhân nguyền rủa’. Thật không ngờ rằng trong cấm cung lại cũng có mấy thứ này!”
Hoàng thượng nghe vậy thì nhìn về phía Lý thái y. “Nói tỉ mỉ những điều ngươi biết được.”
Lý thái y vội dập đầu, tỉ mỉ nói ra người ta chế tạo con rối vải này như thế nào, thao tác ra sao, làm sao có thể hại người.
Quan trọng nhất là viết lên ngày sinh tháng đẻ của người muốn hại, cùng nguồn gốc ngân châm hại người kia.
Tuyên Thiệu đã thả con rối cùng ngân châm lại trên mâm sơn, được cung nữ trình đến trước mặt hoàng đế
Hoàng đế giơ tay lên, nhìn cũng không thèm nhìn nhiều. “Nhanh đi đốt đi! Thứ bẩn thỉu này sao lại xuất hiện trong cung của Hiền phi?”
Hiền phi được cung nữ đỡ, gương mặt trắng bệch, cực kỳ suy yếu đi ra từ sau bình phong.
“Hoàng thượng…” Hơi thở mong manh, mềm mại không xương, bộ dáng khổ sở khiến người ta thương yêu.
Hoàng thượng bước nhanh về phía trước, tự mình đỡ lấy nàng ta. “Sao ái phi lại đi ra?”
“Hoàng thượng, đây là có người không quen thấy nô tỳ được sủng ái, muốn hại chết nô tỳ mà!” Mục Thanh Thanh nói rồi quỳ xuống. “Xin hoàng thượng phân xử cho thần thiếp!”
Hoàng thượng liền vội vàng kéo nàng ta. “Ái phi chớ đau lòng, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng!”
Nước mắt Mục Thanh Thanh lưng tròng, lông mi dài run nhè nhẹ, phối với gương mặt không chút huyết sắc nào của nàng ta, thật khiến người ta sinh thương cảm.
“Thiệu nhi, trẫm ra lệnh ngươi điều tra rốt cuộc là người nào chế tạo ra hình nhân hại người này, đến gieo hoạ cho ái phi của trẫm? Trong bụng ái phi còn có long tử! Đây là sát hại long tự, là đại nghịch bất đạo! Tuyệt đối không thể khoan dung!” Hoàng thượng vỗ bàn trà, phẫn nộ quát.
“Dạ.” Tuyên Thiệu chắp tay.
Đang muốn lui ra ngoài điện thì ngoài điện lại có người vội vã xông vào.
Còn vấp phải ngưỡng cửa cao của điện, suýt nữa té nhào.
“Hồi, hồi, hồi… Hồi bẩm thánh thượng…” Tiểu thái giám hoảng hốt suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Sắc mặt hoàng thượng không lo lắng, trầm giọng nói: “Chuyện gì mà hoảng hốt, ngự tiền thất lễ như vậy?”
Lúc này lại thấy Cao Khôn từ ngoài điện đi tới, toàn thân bao bọc khí lạnh.
Hắn cất bước đi vào trong điện, liếc mắt nhìn Tuyên Thiệu cùng Yên Vũ đứng bên cạnh Tuyên Thiệu.
Khoé miệng ngoéo một cái, nhỏ đến không thể nhìn thấy.
Yên Vũ chỉ cảm thấy cái nhìn đó của hắn giống như là bị rắn độc nhìn chòng chọc, cảm thấy sống lưng phát rét.
Cao Khôn bước nhanh tới bên cạnh hoàng đế, nhỏ giọng nói khẽ với hoàng đế: “Hồi bẩm hoàng thượng, từ trong một cái giếng cạn bên ngoài lãnh cung vớt lên được một thi thể.”
Hoàng thượng hơi biến sắc. “Người nào?”
Cao Khôn rũ mắt nói: “Trải qua xét nghiệm, là tiểu thái giám trong cung hoàng hậu nương nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.